Lời nói của Kỳ Tử Nhạc cùng kɧoáı ©ảʍ dồn dập làm cho khuôn mặt Dạ Vi Tước càng thêm bừng đỏ, cái con người trước mắt này lời nói tựa như ngây thơ mà nói nhưng rõ ràng rất vô lại, nàng cũng là nữ nhân nhưng cư nhiên lại thốt nên được mấy lời như vậy.
Bản thân vì như vậy thay đổi làm cho nàng vô cùng thẹn không dám nhìn Kỳ Tử Nhạc, lúc này như thể tấm chăn là vật cứu giá, Dạ Vi Tước bấu lấy tấm chăn kéo lại vùi mặt vào trong đó, cố che đi xấu hổ đang nổi lên tầng tầng lớp lớp, cắn răng không cho thanh âm kia rơi ra ngoài.
Kỳ Tử Nhạc mê đắm song nhũ đến nổi dùng cả tay và miệng hành hạ Dạ Vi Tước không buông, cảm giác nó mềm mại đến mức làm cho người ta yêu thích đến nghiện, không thể nào không một phen đùa bỡn cho được. Mà Kỳ Tử Nhạc càng như vậy Dạ Vi Tước lại càng chịu đã kích lớn, bản thân vừa nóng bức khó chịu vừa có thứ kɧoáı ©ảʍ rạo rực làm cho Dạ Vi Tước khó mà nhịn, liên tục thở dốc.
Thân người Kỳ Tử Nhạc càng lúc càng nóng, nóng cơ hồ muốn đem thân thể mình thiêu đốt, y phục trên người nàng cũng sớm theo mỗi hành động mà hỗn độn rối tung, lúc này y phục dường như bằng thừa, vô cùng vướn bận khó chịu.
Bởi vì vậy, Kỳ Tử Nhạc nhanh chóng kéo xuống tất cả y phục của mình vứt sang một bên. Thân thể mềm mỏng trắng như tuyết lập tức hiện ra.
Dạ Vi Tước nghe thấy tiếng động, giống như bản năng đưa tầm mắt nhìn, cảnh tượng Kỳ Tử Nhạc không mảnh vải che thân, sao nàng lại nhanh như vậy? Thân thể mềm mại phô bày trước mắt, Dạ Vi Tước nhìn, nhìn đến mức thấy ngượng chín mặt.
"Sao vậy? Ta không đẹp sao? Sao lại nhìn như vậy?" Kỳ Tử Nhạc nhướn người hôn lên môi Dạ Vi Tước, cười mị nhìn Dạ Vi Tước hỏi. Về phần thân thể nàng rất vừa lòng, rõ ràng rất tự tin, dáng dấp cân đối hoàn toàn không thua kém bất cứ nữ nhân nào, nếu có thua cũng chỉ thua kém người trước mắt này đây.
Dạ Vi Tước lắc đầu ôm lấy Kỳ Tử Nhạc vùi vào vai nàng, Kỳ Tử Nhạc đẹp điều đó nàng biết, bình thường khi mặc y phục nữ trang vốn đã đẹp, thân thể không lí nào lại không đẹp cho được, khi mặc nữ trang phong tình vạn chủng chỉ là Kỳ Tử Nhạc xuất hiện chóp nhoáng không ai nhìn thấy, nếu không đã mê hoặc nhân sinh, bây giờ thân thể lại không mảnh vải đương nhiên lại mị hoặc đến cực hạn, suy nghĩ đó chỉ là ở trong đầu Dạ Vi Tước, vốn dĩ nàng không dám mở lời khen ngợi Kỳ Tử Nhạc.
Hôn tiếp ở những nơi mẫn cảm, cơ hồ từng tất da thịt của Dạ Vi Tước nàng đều muốn hôn qua hết. Cánh tay Kỳ Tử Nhạc trượt dần xuống vùng bụng thăm dò, mỗi một nơi nàng đi qua như mang theo lửa muốn thiêu đốt Dạ Vi Tước. Cánh tay Kỳ Tử Nhạc càng xuống dưới càng khẩn trương hơn, nhưng đôi môi vẫn thực yêu thích đôi nhũ hoa không rời, Kỳ Tử Nhạc hết cắn rồi lại liếʍ mυ"ŧ hành hạ đến mức căng cứng, làm cho Dạ Vi Tước cơ hồ muốn vùi nát mọi thứ trong tay.
Bị khoái hoạt tập kích dữ dội, đến mức chịu không nổi, Dạ Vi Tước phải bấu chặt lấy tấm chăn ẩn nhẫn chịu đựng không cho thanh âm cực hạn xấu hổ kia tràn khỏi khuôn miệng, Dạ Vi Tước liên tục thở dốc, khống chế đến mức mồ hôi tươm ra hai bên thái dương.
Kỳ Tử Nhạc ngẩng đầu lại thấy gương mặt ẩn nhẫn chịu đựng của Dạ Vi Tước, Dạ Vi Tước đúng là người rất giỏi chịu đựng, gương mặt Dạ Vi Tước như vậy như thể phải chịu đựng thống khổ rất lớn, làm cho nàng có chút không yên tâm.
"Tước nhi...nàng khó chịu sao?" Có chút lo lắng từ đáy mắt, Kỳ Tử Nhạc nhẹ giọng ôn nhu bên tai Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước vừa nghe liền nhìn Kỳ Tử Nhạc, thấy được đôi mày hơi chau lại liền lắc đầu, nói nhưng lời thốt ra lại lắp bắp không trôi, "Không...có."
Kỳ Tử Nhạc nghe được thanh âm mị lực như vậy càng thêm mê muội, câu trả lời như vậy làm cho nàng đôi phần yên tâm hơn. Nhanh chóng di chuyển xuống dưới tháo đi phần y phục duy nhất còn lại trên người Dạ Vi Tước, cảm giác khó thở cùng hưng phấn làm cho tay Kỳ Tử Nhạc run rẩy.
Dạ Vi Tước cảm nhận được bàn tay xấu xa của Kỳ Tử Nhạc đang mở hết y phục trên người nàng, cảm giác vô cùng xấu hổ ập đến khiến cho nàng không chóng đỡ nổi, y phục vừa thoát ra Dạ Vi Tước chân không thỏa thuận khép chặt lại.
Mà Kỳ Tử Nhạc vẫn chưa thỏa mãn cơn thèm khát thân thể Dạ Vi Tước, chỉ vừa mở được vật cuối cùng trên người nàng nhưng Dạ Vi Tước đã nhanh chóng dùng chân khép chặt che đi, Kỳ Tử Nhạc lại ương ngạnh dùng thân mình chen vào giữa đôi chân xinh đẹp kia.
"Tử Nhạc..." Dạ Vi Tước khuôn mặt đỏ bừng bừng vì thẹn mở giọng van xin, biểu tình thực rất thống khổ, thật sự cảm giác thẹn làm nàng không biết phải làm sao.
Kỳ Tử Nhạc không đợi cho Dạ Vi Tước nói hết câu, lập tức nhướn người dùng môi chặn lời Dạ Vi Tước sắp thốt ra, nàng không biết Dạ Vi Tước muốn nói gì tiếp theo nhưng chắc chắn sẽ không được lời nào vừa ý nàng đâu, nếu bây giờ Dạ Vi Tước đổi ý, chắc chắn nàng sẽ không sống nổi đâu, nhất định sẽ không thể sống trong biển lửa nóng rực này đâu.
"Tước nhi, nàng đã nguyện ý rồi, không thể đổi ý được đâu."
Vừa dứt nụ hôn Kỳ Tử Nhạc liền bày ra bộ mặt đáng thương nhìn Dạ Vi Tước. Không đợi cho Dạ Vi Tước nói, đôi môi cũng từ trên chạy dọc xuống dưới dừng ngay vùng bụng du dời.
Lần này là dùng cả cơ thể ngăn chặn không cho Dạ Vi Tước cự tuyệt, hoa viên xinh đẹp lập tức đưa vào trong mắt, Kỳ Tử Nhạc cơ hồ muốn bốc hoả, như là bị câu hồn phách đi mất, nhìn chằm chằm nơi tư mật của Dạ Vi Tước,cảnh tượng tiên diễm mê người như vậy làm nàng muốn kháng cự rất khó khăn.
Kỳ Tử Nhạc không nhịn được vươn ngón tay trỏ ra chạm vào. Hơi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tay Dạ Vi Tước đang nắm tàm ti che đi gương mặt vì hành động của mình mà run rẩy. Vui vẻ trong lòng nổi lên, Kỳ Tử Nhạc liền mỉm cười.
Dục hoả bắt đầu tràn lan hơn lúc nãy, không kiềm nổi cảm giác nhộn nhịp trong lòng, Kỳ Tử Nhạc nhanh như chóp đưa khuôn mặt tiến sát vào nơi tư mật mẫn cảm kia.
Cả người Dạ Vi Tước lập tức chấn động mạnh, hốt hoảng nhìn lại thấy Kỳ Tử Nhạc không những nhìn mà còn dám lớn mật đưa đầu vào chỗ tư mật của mình, cả gan hơn nữa là dùng đầu lưỡi.....
Kỳ Tử Nhạc chỉ vừa chạm vào Dạ Vi Tước như bị công kích dữ dội, kɧoáı ©ảʍ xa lạ dồn dập mãnh liệt trước nay chưa từng có, khiến cho Dạ Vi Tước có cố thế nào cũng chịu không nổi.
Theo mỗi cử động của Kỳ Tử Nhạc, thân người Dạ Vi Tước đều run rẩy. Bất giác ngửa mặt, tay nắm chặt sàng đan thở dốc, nhìn còn nhầm lẫn rằng nàng đang chịu một loại thống khổ rất lớn. Bởi vì quá mãnh liệt Dạ Vi Tước không thể khắc chế nổi, thanh âm mê người bật ra, trong phút chốc Dạ Vi Tước tưởng như mình sắp nổ tung, loại kɧoáı ©ảʍ lân la xa lạ này khiến lí trí mất sạch sẽ nàng không nghĩ được cái gì nữa, vừa khó nhịn lại vừa khoái hoạt lạ thường.
Kỳ Tử Nhạc nghe được thanh âm mê hoặc, bụng cũng nóng lên như có dòng nước ấm chạy xuống, lại ngẩng đầu nhìn Dạ Vi Tước, giống như bị hoa mắt, sườn mặt xương hàm thật rõ rệt cùng đôi mắt đang nhắm nghiền thật sự rất mị lực, Dạ Vi Tước giờ phút này đẹp đến cực hạn, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ, tiên diễm vô độ, trái tim vì nàng mà đang rung động mãnh liệt.
Kỳ Tử Nhạc dùng đầu lưỡi trêu chọc cánh hoa ước át kia, mỗi một lần như vậy Dạ Vi Tước lại không khắc chế được rên lên thành tiếng. Kỳ Tử Nhạc thu hết mật ngọt vào trong miệng, đầu lưỡi ngày càng không kiên kị đảo quanh thăm dò, mà Dạ Vi Tước vì mỗi lần như vậy lại run rẩy không ngừng, chỉ biết bấu thật chặt sàng đan chịu đựng thứ dày vò không đau đớn này.
"Tử Nhạc...nhanh một chút..." Nhanh kết thúc sự dày vò này đi, nàng thật sự không chịu nổi, Kỳ Tử Nhạc dường như bức nàng muốn nổ tung, giờ phút này cả thân thể Dạ Vi Tước xụi lơ không có một chút khí lực, thanh âm mềm nhũn nói ra lại mang theo phong tình vạn chủng.
Kỳ Tử Nhạc nghe được thanh âm của nàng chỉ càng càng thêm nóng rực. Càng thêm nhu lộng trên người Dạ Vi Tước.
"Tiểu Nhạc..." Thanh âm thanh nhã lần nữa vang lên. Thả lỏng tay đang nắm sàn đan, Dạ Vi Tước hơi dương mắt nhìn Kỳ Tử Nhạc, trong ánh mắt đang dao động.
"Tước nhi...đừng nghĩ ngợi gì cả." Kỳ Tử Nhạc nghe được thanh âm của Dạ Vi Tước liền biết được Dạ Vi Tước bất an, lập tức vươn tay nắm lấy tay Dạ Vi Tước hôn lên, khe khẽ nhu mị bên tai nàng.
Cảm giác khẩn trương vây lấy, ngón tay bắt đầu tiến sát đến mật động, nhẹ nhàng đi vào bên trong một chút, ẩm ướt bao trùm ngón tay, huyệt động có chút nóng nóng lại còn rất mềm mại, cơ hồ đem ngón tay nàng hút chặt, tiến sâu hơn chút nữa lại không thể kìm chế nổi, Kỳ Tử Nhạc hưng phấn xúc động đến mức trái tim đập loạn, đầu óc lân lân dị thường phấn khích.
Cả thân thể cùng gương mặt Dạ Vi Tước đều nhiễm một tầng sương hồng diễm lệ, ánh mắt ma mị khép hờ như muốn câu hồn đoạt phách bất cứ ai nhìn trúng, thần thái lúc này hoà vào từng đường từng nét gương mặt vô cùng mị hoặc.
Giờ phút này Dạ Vi Tước thực sự rất đẹp, làm cho Kỳ Tử Nhạc càng nhìn càng say, say trong biển tình này, say trong thân thể này, say trong loại ma mị mê hoặc từng giác quan này. Lúc này Dạ Vi Tước mang theo nét mị hoặc quyến rũ đến khó cưỡng lại cùng vị hoàng hậu nghiêm trang lãnh đạm hoàn toàn bất động, khiến cho Kỳ Tử Nhạc cảm giác như mình đã có tất cả.
Kỳ Tử Nhạc cực kì yêu thích Dạ Vi Tước lúc này, chính là vì mình mà nở rộ như đoá hoa bất bại minh diễm tuyệt luân.
Nhịp điệu tay nhanh hơn, căn phòng tràn ngập hơi thở da^ʍ mĩ, thời điểm hiện tại Dạ Vi Tước vô cùng chật vật, tay gắt gao nắm lấy sàng đan, thanh âm yêu mị từ khuôn miệng không kiềm nén nổi phát ra vô cùng dễ nghe, kí©h thí©ɧ mê mẫn toàn bộ giác quan.
Đến lúc đạt đến đỉnh điểm, Dạ Vi Tước khẽ cong người một cái, mệt mỏi nằm trên giường thở dốc. Cao trào qua đi, vẫn là cảm giác xấu hổ lần nữa bao lấy Dạ Vi Tước, làm cho nàng phải nhắm mắt nghiên nửa mặt vùi vào tấm chăn mềm mại bên cạnh.
Kỳ Tử Nhạc nhìn nàng vùi đầu vào tấm chăn mới nhướn người hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng lôi kéo bàn tay cùng tàm ti ra khỏi cho nàng nhìn mình. Nhìn đến dung nhan xinh đẹp tiên diễm làm cho nàng trầm luân, mái tóc đen sớm đã tán loạn, còn có một ít tóc bị mồ hôi ở hai bên tháo dương làm cho ẩm ướt, khuôn mặt vẫn nhuốm tầng mỏng hồng rực, từ trong đáy lòng Kỳ Tử Nhạc dâng lên xúc động khó diễn tả, nữ nhân này cuối cùng đã là của nàng rồi.
"Tước nhi, nàng thật đẹp!...Diễm phúc trong mơ cuối cùng cũng có thể chạm đến rồi."
Dạ Vi Tước nhìn Kỳ Tử Nhạc, bởi vì còn dư âm của nhiệt hoả nên ánh mắt có phần miên mang ma mị, lại lần nữa đem hồn phách nàng mang đi. Dạ Vi Tước đem ngọc thủ nhẹ nhàng nhấc lên chạm vào dung nhan xinh đẹp của người đối diện.
Diễm phúc trong mơ sao?
Kỳ Tử Nhạc cười mị, đem tay nàng áp vào má mình hưởng thụ, đem lời ngọt ngào cùng hứa hẹn rót bên tai Dạ Vi Tước.
"Nàng có tin không, nàng là người mà ta sẽ yêu cả đời này, cho dù trời đất lưu chuyển thế nào cũng không thể thay đổi được ta."
Dạ Vi Tước vốn là người không thích nghe những lời hứa hẹn tương lai, bởi vì nàng biết sẽ không ai có thể giữ được lời hứa trọn vẹn, khó đoán nhất chính là lòng người, dễ dàng yêu thích, cũng sẽ dễ dàng chán ghét mau chóng từ bỏ thôi.
Liêu Trì Phong...nàng đã từng đem lòng tin tưởng nhưng rồi nhận lại được gì? Lúc mới vào cung, nàng vốn là người lãnh đạm kiệm lời không thú vị gì cả, nhưng hắn vẫn lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn đủ điều, đem nàng nâng lên trời cao, nhưng đó cũng chỉ là đoạn thời gian đầu. Dạ Vi Tước vốn là người băng lãnh cả tinh thần lẫn thể xác làm sao thỏa mãn nổi du͙© vọиɠ của hắn. Có lẽ là sinh ra chán ghét và rồi trở thành vị hoàng hậu thất sủng.
Nhưng khi nghe những lời Kỳ Tử Nhạc nói, lòng nàng ngoài ý muốn lại rung động.