Chương 54

Kể từ lần ở Đông cung bị Hoàng hậu phát hiện giở trò, thì tiếp những ngày sau đó Kỳ Tử Nhạc luôn luôn bị ngăn cản gặp mặt, mỗi lần Kỳ Tử Nhạc đến nhất định sẽ bị hai nữ nhân quyền lực bên ngoài ngăn cản lại, buổi tối cho dù nghĩ ra cách vô cùng cao siêu nhưng cũng không thể nào mà lẻn vào tẩm điện của Hoàng hậu được.

Kỳ Tử Nhạc mấy ngày nay như là sắp điên tới nơi, người lúc nào cũng ở trong tình trạng nóng nảy bức bách, chỉ có nàng mới biết mình có bao nhiêu khó chịu ở trong lòng, nhớ đến mức không chịu nổi vậy mà Dạ Vi Tước lại nhẫn tâm như vậy.

Bị ngăn cản là vậy, nhưng Kỳ Tử Nhạc tài nào không chịu bỏ cuộc cho được. Chiều hôm nay, lại tiếp tục như tên trộm lén lút ở Kim Ninh, vào được phòng Dạ Vi Tước nhưng phòng lại không một bóng người, thảo nào lại dễ dàng thâm nhập như vậy, không có ai canh giữ cả.



Bởi vì là buổi chiều, liếc mắt một cái liền đoán được Dạ Vi Tước đang ở đâu, suy đoán xong liền nhanh chóng bước đi. Bước trên hành lang lớn, đứng từ đằng xa nhìn trải dọc theo hành lang trống không một bóng người. Trên môi Kỳ Tử Nhạc vô thức nở nụ cười tươi rói, đứng trước cửa phòng, nơi này chính là thuỷ trì.

Lí do rất đơn giản, Dạ Vi Tước không có ở trong phòng thì chắc chắn là nàng ấy ở thuỷ trì. Nhưng khi đến đây nàng cũng không dám chắc chắn nữa, bởi vì trước phòng không có ai canh giữ cả, theo lí phải có cung nữ canh giữ mới đúng nhưng trước cửa lại trống không thế này, nàng ấy có ở đây không nàng cũng không biết. Nhưng cũng có thể bọn họ đi đâu cũng nên, có hay không liền trở lại?Kỳ Tử Nhạc đứng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng trực tiếp mở cửa nhanh chóng lẻn vào thủy trì.

Lẻn được vào bên trong phòng, lại nghe được tiếng nước nhỏ nhẹ vang lên, lúc này Kỳ Tử Nhạc ngoài bị đứng hình còn có cảm xúc khó tả xen lẫn trái tim đang đập mạnh hối hả, thật sự Dạ Vi Tước đang ở đây rồi!

Bước vào một chút nữa, liền nghe thấy tiếng động lớn hơn, tim Kỳ Tử Nhạc giống như trống đập ngày càng mạnh phập phòng từng nhịp, cảm giác hồi hợp cùng với lo sợ ập đến không ngừng, nhưng dẫu sao đã đến đây rồi, nàng không thể dừng bước được.

Càng đến gần càng nghe được tiếng nước chân thật hơn, mùi hương thơm ngát ngập tràn trong phòng, đột nhiên như vậy làm cho Kỳ Tử Nhạc thấy xúc động, hương thơm quen thuộc lập tức đập vào mũi, rồi len lỏi sâu vào trong tim.

Kỳ Tử Nhạc nhón nhén đi đến thật giống như tên trộm không hơn không kém, quả nhiên là người có kinh nghiệm, bước như thế nào mà lại không hề có một tiếng động nhỏ phát ra. Kỳ Tử Nhạc đến gần hơn, sau bức bình phong lại phản chiếu sự vật phía sau, chỉ cần nghĩ đến Dạ Vi Tước đang tắm, Kỳ Tử Nhạc lại không thở nổi, đưa tay vuốt đi một ít mồ hôi vừa đổ ra trên trán, hít một hơi, cả gan không sợ chết ló một phần cái đầu ra ngoài bình phong. Ai biểu bình phong che hết làm gì, nàng đã cố căng mắt mà nhìn, nhưng lại quá mờ không thấy được gì cả.

Dạ Vi Tước ngâm mình ở dưới thuỷ trì, tóc hoàn toàn được búi lên cao chỉ có một vài sợi rơi ra sau ót, Dạ Vi Tước hơi tựa lưng vào thành trì, cả người đều ẩn trong dòng nước ấm, chỉ có đôi vai trần thanh mãnh cùng với cái cổ trắng nõn bày lên trên mặt nước, nàng nhắm mắt tịnh thần, xoay lưng về phía bình phong.

Kỳ Tử Nhạc ló đầu ra bên ngoài, việc đầu tiên đập vào mắt chính là người ở dưới thủy trì, một màn sóng động đẹp đẽ phô bày trước mắt, hơi nước bốc lên nhè nhẹ đem người ở trong dòng nước càng thêm phần mị hoặc, Kỳ Tử Nhạc hoàn toàn tưởng mình đã lạc vào tiên cảnh mất rồi. Mặt đỏ tay run tim đập mạnh kịch liệt, hiện trạng lúc này của nàng thật chưa từng xảy ra.

Cung Sa ở một bên hầu hạ nương nương tắm, lúc đầu không để ý lắm vẫn không phát hiện có thêm một người xuất hiện ở đây, một lúc sau mới phát hiện đằng sau bình phong có một cái thân ảnh, vừa nhìn nàng liền biết là ai nhưng vẫn im lặng. Đã không nói đến nhưng người nọ còn cả gan dám ló đầu ra nhìn, nhìn trân trân đến muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài. Kỳ Tử Nhạc thực sự cả gan đến mức này rồi sao?

Cung Sa không vội, nhắm mắt cho qua, nàng thừa biết Kỳ Tử Nhạc si mê nương nương như thế nào, cho Kỳ Tử Nhạc nhìn thêm chút nữa nương nương cũng sẽ không mất mác cái gì, nhưng chắc chắn Kỳ Tử Nhạc sống không xong chết cũng không xong cho mà xem. Cung Sa nghĩ như vậy liền muốn cười nhưng phải nén lại, cái gì mà thượng sách, nàng khinh!

Kỳ Tử Nhạc lúc này mới hoàn hồn phát hiện còn có một người, đưa mắt nhìn sang đúng lúc đó người kia cũng nhìn nàng, mắt chạm mắt, như có lửa xẹt qua, hai người cùng trố mắt nhìn nhau, Kỳ Tử Nhạc lúc này mới cả kinh, thì ra là Cung Sa, thì ra đã bị phát hiện rồi, mau chóng thu người Kỳ Tử Nhạc nhanh như chóp chạy đi.

Cung Sa rời chỗ, bước nhanh ra bình phong, nhưng đã thấy một thân bạch y trắng tinh kia đã đến cửa rồi, chẳng những vậy còn dám xoay đầu cười tít mắt với nàng, Kỳ Tử Nhạc nữ nhân xinh đẹp ăn mặc nhã nhặn lịch thiệp động lòng người như vậy ai mà nghĩ nàng sẽ làm nên mấy hành động như vậy, đúng là đồ háo sắc. Nhưng thân thủ của nàng có thể nhanh như vậy sao? quả nhiên cao siêu, nàng cũng không phải một cái hư danh, Cung Sa thầm nghĩ.

Cung Sa bước vào trong, Dạ Vi Tước lúc này đã rời khỏi làn nước, Cung Sa dùng khăn nhung phủ lên người nàng, nhìn nàng nói.

"Nương nương, trong lúc người còn ở dưới thuỷ trì Kỳ Tử Nhạc dám lẻn vào đây trộm nhìn!"

Dạ Vi Tước nghe nói liền lập tức ngạc nhiên nhìn Cung Sa, nhướn mày nói: "Nàng dám lẻn vào đây?"

Cung Sa gật đầu nâng giọng đáp: "Nô tỳ chỉ vừa phát hiện lúc nãy, liền đi ra nhưng nàng lại chạy mất."

Dạ Vi Tước trở nên đứng hình, gương mặt tái nhợt đi, sắc mặt rất khó coi, thật sự nàng không còn lời nào nói nổi với Kỳ Tử Nhạc nữa rồi, càng ngày càng càn rỡ thì phải.

****

Hoàng Xuân Cung.

Ngày hôm nay Liêu Trì Phong một thân long bào đi vào điện của quý phi, tuy rằng chính sự rất nhiều nhưng hắn vẫn luôn dành thời gian cho Hướng Xuân Vân, đủ để biết hắn sủng nàng như thế nào.

Hướng Xuân Vân vẫn luôn là người chiếm được nhiều ân sủng nhất, cả một hậu cung ba ngàn giai lệ nàng được ân sủng lâu như vậy đương nhiên sẽ có người ngưỡng mộ cũng sẽ có người ganh tị. Cũng không phải nàng tự nhiên được Hoàng thượng sủng như vậy, tất cả đều có lí do.

"Hoàng thượng trời lạnh người nên mặc nhiều áo giữ ấm, thời tiết này rất dễ bị nhiễm phong hàn, người phải nên cẩn thận mới được nếu không thần thϊếp sẽ rất lo lắng." Hướng Xuân Vân lời nói nhỏ nhẹ quan tâm như rót mật vào tai người nghe.

"Trẫm biết rồi, nàng cũng phải giữ ấm cho bản thân mới được." Liêu Trì Phong vỗ vỗ vày tay Hướng Xuân Vân cười nói, nàng lúc nào cũng quan tâm hắn như vậy, suy cho cùng hoàng cung này không ai có thể ôn nhu như nàng.

"Hoàng thượng người mau thử uống một ít trà này đi, trà này là do chính thần thϊếp tự tay nấu, người uống xem như thế nào." Hướng Xuân Vân dùng tay rót trà ra tách nhỏ, sau đó lại dùng hai tay mình nâng tách trà cung kính đưa đến trước mặt Liêu Trì Phong.

Liêu Trì Phong vui vẻ tiếp nhận tách trà, cầm lấy uống hết, lại khen, "Trà ngon, Quý phi quả nhiên khéo tay, trẫm thực sự rất thích."

"Hoàng thượng thích là tốt rồi..." Hướng Xuân Vân cười nói.

"Thành nhi dạo này sau rồi, số lần trẫm gặp hắn cũng ít đi nhiều."

Liêu Trì Phong đột nhiên nhắc đến Liêu Thành, Liêu Thành chính là người rất thông minh, lanh lợi, tuy rằng còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, hắn thật sự rất thích đứa nhỏ này, tình thương cho Liêu Thành cũng nhiều hơn so với hoàng tử công chúa khác.

"Hoàng thượng mỗi ngày Thành nhi đều phải học cùng sư phó nên vì vậy mà không có thời gian nhiều, đứa nhỏ này lại rất siêng năng thần thϊếp thật sự rất vui." Hướng Xuân Vân hướng Liêu Trì Phong trước sau như một, ôn nhu nhẹ nhàng như nước, lời nói lúc nào cũng mềm mỏng hết mức.

Mà Liêu Trì Phong thật sự rất thích bộ dáng của Hướng Xuân Vân hướng mình tôn kính yêu thuận.

Ở ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, lúc sau đã thấy thân ảnh nhỏ bước vào. Là Liêu Thành từ bên ngoài bước vào.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

Liêu Trì Phong thấy hắn quỳ trên mặt đất vội vàng nói, "Thành nhi mau miễn lễ."

"Thật trùng hợp! Thành nhi hôm nay không cùng sư phó học sao?" Hướng Xuân Vân thấy Liêu Thành xuất hiện liền vui vẻ ra mặt, không ngờ mọi chuyện lại có thể diễn ra theo ý muốn của mình như vậy.

"Lúc nãy sư phó cho nhi thần hôm nay được nghĩ sớm." Liêu Thàng lễ phép nói, sau đó lại nói tiếp, "Nhi thần liền đi đến điện Lạc Hoà để thỉnh an phụ hoàng nhưng cung nữ nói rằng Hoàng thượng đã đi đến đây, vì vậy nhi thần liền chạy đến đây."

"Thành nhi thật ngoan, trẫm đặt rất nhiều kì vọng vào Thành nhi, phải cố gắng thật nhiều mới được." Liêu Trì Phong nghe Liêu Thành nói không khỏi vui vẻ một trận, tâm trí lập tức phấn khởi, cười khanh khách nói.

"Thành nhi lúc nào cũng nói với thần thϊếp rằng con sẽ cố gắng như phụ hoàng, làm một người tài đức sáng suốt vĩ đại." Hướng Xuân Vân sẳn đó tiếp lời.

"Thành nhi nhất định sẽ lấy phụ hoàng làm gương học theo, nhất định tài giỏi sáng suốt anh minh như người." Liêu Thành được mẫu hậu nâng đỡ, lập tức theo đà trèo lên cao, chỉ là vừa nói xong đã thấy ánh mắt hài lòng của Liêu Trì Phong.

"Tốt lắm!" Liêu Trì Phong gật đầu hài lòng, trong mắt lộ vẻ tự hào.

"Thành nhi mau biểu diễn một đoạn kiếm thuật cho phụ hoàng con xem đi." Hướng Xuân Vân tiếp tục nâng Liêu Thành lên cao hơn.

Liêu Thành liền gật đầu, đi ra giữa phòng, trong tay đã giữ thanh kiếm, một cái xoay tay đã bắt đầu đem trường kiếm trong tay di chuyển điêu luyện, tay chân tuy nhỏ nhưng lại dứt khoát mạnh mẽ, một cái lộng kiếm đã tạo nên đường thuật vô cùng đẹp mắt.

Liêu Trì Phong nhìn Liêu Thành biểu diễn, liên tục gật đầu hài lòng quả nhiên như hắn kì vọng. Liêu Thành quả nhiên là đứa trẻ tài năng khôn khéo, tuy còn nhỏ nhưng lại mạnh mẽ khí thế như vậy, không hổ danh là hài tử của hắn, không làm cho hắn mất mặt.

"Đường thuật của Thành nhi quả nhiên thành thục lợi hại, giỏi lắm!" Liêu Trì Phong vỗ tay khen ngợi Liêu Thành. Trên gương mặt Liêu Thành thể hiện nét mặt vô cùng tự hào.

Liêu Thành biểu hiện rất tốt, làm cho Liêu Trì Phong vô cùng hài lòng về hắn, ngôi vị hoàng đế cả vị trí thái tử vì vậy mà chưa bao giờ yên ổn, thật sự có thể thay đổi bất cứ khi nào.