Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thổ Phỉ

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điện Lạc Hoà.

Hôm nay là ngày thượng triều thứ hai kể từ lúc Hoàng thượng ban chỉ xuống, trong điện là một mảng rối loạn, trên mặt mỗi đại thần mỗi người đều một vẻ, vui mừng có, đắc ý có, lo lắng có, không quan tâm cũng có. Trong điện tiếng xì xầm to nhỏ khắp nơi, đến khi nghe "Hoàng thượng giá đáo" tiếng ồn ào mới khuyên giảm đi, khi Hoàng thượng xuất hiện mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, hô to:

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Chúng ái khanh bình thân." Liêu Trì Phong phất tay, ngồi vào long ỷ trên cao nhìn xuống một lượt. Đợi đến khi tất cả ổn định mới nói:

"Thượng triều hôm nay trẫm muốn nghe ý kiến của các khanh. Ý chỉ phế hậu của trẫm."

Các đại thần nhìn nhau. Rất lâu sau, từ trong đám đông cuối cùng có một người đi ra trước: "Khởi bẩm Hoàng thượng Đại Liêu ta bao năm nay mưa thuận gió hoà quốc thái dân an đều nhờ vào sự công minh tài đức của Hoàng thượng mà nên, mà hậu vị chính là hậu phương vững chắc quan trọng nhất hỗ trợ cho Hoàng thượng. Vì nghĩ cho Đại Liêu ta không thể một ngày không có hậu được hạ thần kính mong người suy xét lập hậu vị mới."

Tất cả mọi người ai cũng hướng mắt đến vị đại thần vừa lên tiếng, lực chú ý toàn bộ đều thu hết vào người này. Người này là Dương Văn Thám vừa nhìn ai ai cũng có thể biết là phe cánh của Hướng Xuân Vân.

Vị đại thần kia nói xong liền lui về chỗ của mình.

Vẫn chưa dừng lại, một lúc sau lại có một vị đại thần khác bước ra: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thứ tội cho thần mạng phép, Dạ hậu là người tài đức vẹn toàn, cốt cách cao quý nhân tâm lương thiện, thương dân như con được dân chúng yêu mến, kính trọng, nhiều năm nay luôn hết mình cống hiến cho Đại Liêu ta lại còn có xuất thân từ Dạ gia. Chúng thần xin Hoàng thượng minh xét lại hậu vị."

Người vừa bước ra phản ý chính là Lý đại nhân, là một trung thần rất lâu trong cung.

"Lý đại nhân sao có thể nói như vậy được, hoàng cung ba ngàn giai lệ lẽ nào lại không tìm ra người xứng danh hậu vị, lời là này có ý muốn chê trách...?" những phi tần khác, chê trách Hoàng thượng.

Liêu Trì Phong vừa nghe xong sắc mặt không được tốt thấy rõ.

Tên Dương Văn Thám này độc mồm độc miệng lời nói ra như muốn đâm dao vào người khác, Từ Minh đứng một bên khinh bỉ.

"Khởi bẩm Hoàng thượng vi thần cảm thấy lời Lý đại nhân nói rất đúng hoàn toàn không nghe ra ý tứ gì khác. Như thế nào chỉ có Dương đại nhân lại nghe ra ý khác rồi tự mình suy diễn như vậy."

"Hoàng thượng hạ thần không có ý đó."

Dương Văn Thám cúi đầu không nói được lời nào nữa chỉ cảm thấy lạnh cả sóng lưng. Hắn không ngờ lại có tình cảnh này xảy ra, hắn không muốn đùa cùng Từ Minh, hắn ta không phải kẻ có thể dễ dàng đối đầu, dễ dàng chạm đến, hắn là người rất kì quái lại nguy hiểm khó lường.

"Hoàng thượng anh minh, ngoài Dạ hậu thần thật không thấy ai có khả năng đảm đương nổi. Đây là chuyện đại sự Vi thần xin Hoàng thượng minh xét lại hậu vị."

Từ Minh nói dứt lời liền quỳ xuống đất.

Tất cả mọi người ai cũng trợn mắt há mồm, Từ Minh hôm nay lại đi giúp người khác. Từ Minh thật sự chưa từng nhúng tay vào những chuyện tương tự, hôm nay lại đứng ra chống đối quý phi nói giúp cho Hoàng hậu, quả thật là chuyện không ai ngờ đến. Phần thắng liền nằm trong tay Hoàng hậu.

Dạ Tã Phàm cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, Từ Minh thế nào lại lại đứng ra nói giúp cho Hoàng hậu, quan hệ của hắn cùng Từ Minh cũng không mấy tốt. Nhưng phản ứng rất nhanh phối hợp với Từ Minh, mọi người thấy Thừa tướng cùng Quốc sư hai vị đại nhân quyền cao chức trọng nhất trong triều quỳ ở đó, ai cũng có tâm tư riêng, quan lại chính là gió chiều nào theo chiều đấy, tất cả đồng loạt quỳ theo. Nhất thời trong điện hơn phân nữa quan lại đều quỳ rạp trên mặt đất, trong điện bắt đầu xuất hiện tiếng vang rất lớn:

"Chúng thần xin Hoàng thượng minh xét lại Hậu vị."

"Chúng thần xin Hoàng thượng minh xét lại Hậu vị."

Tiếng vang trong điện lớn đến mức như muốn rung chuyển điện Lạc Hòa.

Liêu Trì Phong nhìn cảnh tượng này trong lòng lại rầu rĩ một phen, sắc mặt trở nên dị thường. Không thể phủ nhận rằng lời các đại thần nói rất đúng, Hoàng hậu mấy năm gần đây biểu hiện rất tốt, cai quản hậu cung tương đối tốt, hơn nữa là rất được lòng dân. Nhiều lần hắn hạ mình với Dạ Vi Tước, nàng ngoài mặt thì nhu thuận nhưng trong mắt lại là chống đối không để hắn vào mắt, hắn không muốn nữ nhân của mình lại lãnh đạm như vậy nếu nàng ôn nhu một chút thì hắn vốn không có ý muốn phế hậu này rồi.

Nhìn xuống đống tấu chương trên bàn từ hôm qua đến sáng hôm nay không biết đã có bao nhiêu tấu chương dâng lên nhưng chỉ một nội dung duy nhất 'Khôi phục hậu vị', phản ứng của dân chúng cùng đại thần thật sự quá lớn, hắn chưa từng thấy cũng không ngờ cớ sự sẽ thành ra như vậy.

Nhìn xuống trong điện đại thần quỳ gần hết, sức ép quá lớn từ dưới điện làm cho Liêu Trì Phong giờ phút này cũng phải bó tay chịu trói, suy nghĩ một lúc mới bất đắc dĩ nói:

"Vì sự thỉnh cầu của các khanh, vì sự thỉnh cầu của dân chúng và cũng vì Hoàng hậu mấy năm nay luôn được lòng người, cống hiến cho Đại Liêu ta không ít trẫm quyết định ban chỉ khôi phục hậu vị cho Hoàng hậu."

"Bãi triều!"

Liêu Trì Phong nói xong, dưới điện các đại thần đồng loạt dập đầu nói to: "Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng anh minh..."

*

Kim Ninh Cung.

"Nương nương..." Lạc Mạn từ ngoài cửa chạy vào, lần này cũng như lần trước, chưa thấy người mà đã thấy tiếng, "Nương nương..."

Lạc Mạn chạy vào trong điện vừa thở vừa hướng Dạ Vi Tước nói lớn: "Nương nương Hoàng thượng vừa ban chỉ phục vị cho người!"

Dạ Vi Tước ngạc nhiên vô cùng, nhướn mi hỏi: "Là thật? Tin này từ đâu đưa tới?"

Lạc Mạn gật đầu lia lịa: "Là thật, nô tỳ vừa ở điện Lạc Hoà về, các đại thần đứng ra cầu xin cho người, mà mọi chuyện đều là nhờ Thừa tướng đại nhân đã đứng ra giúp đỡ, sau đó Hoàng thượng đã ban chỉ xuống phục vị cho người."

Dạ Vi Tước nghe nói Từ Minh đứng ra nói giúp mình, không tin được vẫn tưởng đâu mình nghe nhầm, định mở miệng nói, lại nghe thấy ngoài cửa: "Thánh chỉ đến."

Ngoài cửa lớn xuất hiện một vị công công cùng thái giám đi vào.

Tất cả mọi người trong Kim Ninh Cung tập trung ở ngoài sân, lần lượt đều quỳ xuống, Dạ Vi Tước cũng không ngoại lệ, sau khi Trùng Ngạn Dương đọc xong chiếu chỉ liền đưa cho Dạ Vi Tước, Dạ Vi Tước được Tố Nhi dìu đứng lên cầm lấy chiếu chỉ nhẹ mỉm cười.

Trùng Ngạn Dương thấy Hoàng hậu cười nên cũng cười nói, "Nô tài chúc mừng nương nương phục vị."

"Đa tạ công công." Dạ Vi Tước hơi giương khoé miệng nói.

Cả cung Kim Ninh ai cũng mừng đến mức khóc, hôm qua nhận tin Hoàng hậu bị phế, ai cũng muốn chết đứng, Hoàng hậu nương nương bị phế, tất nhiên sẽ lập hậu vị mới, mà hậu vị mới này chẳng phải là Quý phi sao? Nếu vậy mấy chục tính mạng người ở đây chẳng phải đều không giữ được sao? đừng nói là không giữ được có khi chết còn không có chỗ chôn thân nữa. Bây giờ nghe nương nương được phục vị mắt ai cũng rưng rưng mừng muốn khóc lớn một trận.

Sau khi Trùng Ngạn Dương đi rồi lúc này Lạc Mạn mới tường tận kể lại toàn bộ chuyện trong triều cho Dạ Vi Tước nghe, Dạ Vi Tước nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ, Từ Minh như thế nào lại giúp nàng? Nàng thật không tin hôm nay người giúp nàng chính là Từ Minh.

Dạ Vi Tước trở vào điện tự tay viết một bức thư sau đó hướng Lạc Mạn phân phó, "Em mau đến phủ Thừa tướng bí mật đưa cho Từ đại nhân."

Phủ Thừa Tướng.

Từ Minh rất nhanh nhận được thư, tự tay mở ra đọc, đọc xong lại mỉm cười, trong thư chỉ ngắn ngủi mấy dòng, 'Đa tạ Từ đại nhân đã giúp đỡ bản cung không biết phải hậu tạ như thế nào?' Hoàng hậu là người kiệm lời nhưng không ngờ đến chữ cũng muốn kiệm, từ lúc vào cung cũng chưa từng thấy chữ của Hoàng hậu, chỉ nghe đồn qua là nương nương viết chữ đẹp siêu phàm bây giờ tận mắt thấy quả thật không phải tin đồn, nét chữ rất đẹp làm cho người ta thật ngưỡng mộ. Từ Minh đọc xong thư trong đầu lại có ý định, quyết định chuyển thư đến Kim Ninh Cung, bí mật đi Kim Ninh Cung một chuyến.

Kim Ninh Cung.

Từ Minh ngồi trong kiệu kín đi qua cửa cung, sau đó được người dẫn vào chính điện, "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."

Dạ Vi Tước phượng bào đỏ thẫm ngồi giữa điện, hướng Từ Minh nói: "Từ đại nhân mau miễn lễ đi."

"Đa tạ nương nương."

"Chuyện lần trước đa tạ Từ đại nhân đã giúp bản cung, bản cung không biết phải đền đáp đại nhân ra sao? Không biết Từ đại nhân có thỉnh cầu gì không?"

Nàng tin là Từ Minh phải có mục đích gì đó mới giúp nàng, theo như nàng biết thì Từ Minh xưa nay nổi danh lãnh huyết vô tình làm sao có thể giúp người khác? Dù nàng có cố suy nghĩ thế nào đi nữa cũng không biết Từ Minh là có tính toán gì, ngay từ lúc bắt đầu chỉ một thân một ngựa không van xin ai, không nhờ̀ phe lực lớn nào cả mà lại có thể tự mình dựng lên một cổ thế lực lớn mạnh trong triều. Từ Minh chính là người chỉ cần là ngoại nhân đều sống chết mặc người, dù có vàng bạc trân châu kể cả mỹ nhân dâng tới trước mắt cũng không nhận. Mà hôm nay lại giúp nàng tất nhiên là phải có lí do.

"Thần có một số chuyện riêng không biết?" Từ Minh nhìn thấy có nhiều cung nữ hầu hạ quanh Dạ Vi Tước, mới nhẹ giọng nói.

Dạ Vi Tước hiểu ý, phất tay cho cung nữ lui xuống: "Từ đại nhân có gì cứ nói."

"Chuyện này...thật ra không phải hạ thần giúp nương nương."

"Ý của khanh bản cung vẫn chưa rõ."
« Chương TrướcChương Tiếp »