Phiên Ngoại

Tiếng nói vang lên giữa tĩnh lặng. Ba chữ thật quen thuộc từ bên trong sương phòng cao quý vang ra. Ba chữ này ngày nào cũng qua một giọng nói thanh trong dễ nghe mà phát ra, tần suất nghe được chính là không đếm hết.

"Dương Tương Truyên." Liêu Đan Thiệp từ bên trong phòng hướng ra bên ngoài mà gọi.

Dương Tương Truyên đang ôm trường kiếm khoanh tay đứng trên hành lang, khi nghe được quận chúa gọi, lập tức từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Bên trong còn có Hoàng Y Tịnh đang cầm chậu nước chuẩn bị bước ra ngoài. Lúc nàng mở cửa thì Hoàng Y Tịnh cũng đi ra.

Liêu Đan Thiệp từ bên trong đi ra, trên môi là nụ cười tươi tắn. Y phục trên người hôm nay là một cái cung bào màu trắng, hoa thêu trên y phục cũng là màu trắng, chỉ riêng có đai lưng màu đen.

Dương Tương Truyên nhìn qua có chút cả kinh trong mắt, thấy vô cùng lạ mắt, cảm giác nhìn thực tốt, trong trí nhớ của mình, thì quận chúa không biết vì sao mà rất kiên kị với bạch y, bởi vậy từ khi gặp đến nay đã rất lâu, nhưng chưa từng thấy quận chúa đại nhân mặc một bộ y phục tương tự, hôm nay đổi ý bạch sắc thật khiến người ta không tin được.

"Ta có đẹp không?" Liêu Đan Thiệp dương miệng đắc ý khi nhìn thấy Dương Tương Truyên thất thần.

Dương Tương Truyên như bị mất hồn, ánh mắt u mê gật đầu liên tục.

"Có đẹp hơn cái người mà hôm trước ngươi nhìn thấy ở ngự hoa viên không?" Liêu Đan Thiệp đi đến trước mặt Dương Tương Truyên, mang theo ánh mắt đoạt hồn, cánh môi mỏng có chút điệu đà nâng lên nói.

"Quận chúa...chuyện này...chẳng phải đã qua rất lâu rồi sao?" Dương Tương Truyên phút chốc thoát khỏi mộng mị, lắp bắp nói nhỏ, ớn lạnh theo đó chạy dọc sóng lưng, người không tự chủ mà run rẩy một đợt. Cái này rõ ràng đã qua rất lâu, thế nhưng quận chúa vẫn còn để ở trong lòng.

"Sao không trả lời ta? Hay là cùng với nữ nhân hôm đó ngươi khen ở ngự hoa viên thua kém?" Rất lâu sao? Ta sợ có hết đời này cũng không quên mất, nghĩ lại chỉ khiến cho người ta phát bực mà sinh khí trong lòng.

Liêu Đan Thiệp hôm nay mặc bạch y cũng chính là nhớ dai, trong tất cả y phục thì đây chính là bộ bạch sắc đầu tiên, cũng vì nàng mà có, chính là muốn dằn mặt kẻ trước mặt mình. Ai cho phép ngươi dám khen nữ nhân khác ngoài ta? Cũng to gan lớn mật lắm, ta không cần biết ngươi khen y phục hay khen nàng, ta chỉ biết y phục chính là tại ở trên người nàng, nói thế nào thì vẫn là nàng mà thôi. Trong lòng vẫn luôn vì chuyện này mà bực dọc.

"Quận chúa, người đừng để ý chuyện cũ, trong lòng ta mặc cái nào cũng đẹp, không có ai có thể sánh bằng!" Dương Tương Truyên bày ra vẻ mặt oan ức, thấp giọng nhỏ nhẹ.

Chỉ sợ thuận miệng của mình sẽ thành lỗi lầm mang theo cả đời mất thôi. Tưởng việc này đã cùng quận chúa phân rõ trắng đen, giải thích xong xuôi rồi. Nhưng lâu như vậy, người vẫn còn vì chuyện này mà bực tức, còn đem hẳn bộ bạch sắc lên người để nhắc nhở mình.

Nghĩ đến, Dương Tương Truyên nghĩ mình không xong rồi, lập tức hối hận, chỉ ước hôm đó không mở miệng khen ngợi thì tốt rồi.

"Lần này tha cho ngươi đó." Liêu Đan Thiệp liếc Dương Tương Truyên hừ lạnh. Thật ra thì nàng cũng chỉ muốn mỗi ngày nghe Dương Tương Truyên khen thưởng, nhưng mà con người này thật quá đáng, nếu không hỏi thì thôi, cũng chẳng thèm chủ động khen mình, nói ra thì giải thích là chỉ cảm thán ở trong lòng.

"Dương Tương Truyên ngồi xuống đi."

Liêu Đan Thiệp hướng ghế tròn bên cạnh chỉ điểm. Dương Tương Truyên nghe vậy cũng ngồi xuống.

Người vừa toạ xong, trên môi Liêu Đan Thiệp đã nở nụ cười yêu mị, nàng lập tức đứng dậy, hai tay thuận lợi ôm lấy cổ rồi ngồi lên đùi Dương Tương Truyên, vẻ mặt thật vừa ý.

Cùng lúc này Hoàng Y Tịnh từ sân viên đi vào, bởi vì không chú ý mà đi thẳng một mạch, đến đoạn bước lên hành lang thì ngẩng đầu, bị một màn trước mặt làm cho thất kinh.

Hai người cư nhiên thân mật ở sảnh sương phòng, đối diện với cửa lớn nhưng không đóng cửa sao?

Cuối cùng Hoàng Y Tịnh cũng phải rẽ sang trái, đứng ở một bên góc cửa canh gác, chỉ sợ có người ngoài tiến vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn bạt vía này.

"Dương Tương Truyên ta muốn uống nước, ngươi mau rót đi." Bên trong lại nghe được quận chúa dùng thanh giọng làm nũng.

Chuyện này cũng không còn xa lạ gì ở Nguyên Viên cung. Một câu người cũng Dương Tương Truyên, hai câu người cũng Dương Tương Truyên, thỉnh thoảng một chút sẽ nghe ba chữ Dương Tương Truyên vang lên, vì vậy mà Dương Tương Truyên ở bên cạnh không rời quận chúa một bước nào.

"Thật không tưởng tượng được, cái tên thổ phỉ lưu manh năm đó dám chặn đường của bản quận chúa cùng cái người nhát gan ở đây là một người!" Liêu Đan Thiệp nghiên đầu, đưa gương mặt rất sát với gương mặt Dương Tương Truyên, trên mặt cũng toàn là tiếu ý, đích thị là muốn trêu chọc. Nhớ lại năm đó Dương Tương Truyên lưu manh với mình, cảm thấy rất buồn cười.

Dương Tương Truyên bị khích đương nhiên là cũng thấy nóng người, nàng cũng không biết tại sao mình lại thay đổi, không hề giả vờ, chỉ là, đứng trước quận chúa thật không nghĩ, không làm được cái gì cả!

Dương Tương Truyên lần này ghì chặt eo Liêu Đan Thiệp kéo vào người mình, đem môi hôn lên cánh môi đỏ tươi đầy quyến rũ ngay trước mặt.

Nụ hôn triền miên, Dương Tương Truyên đem Liêu Đan Thiệp hôn sâu, đến khi buông đi thì người cũng đã thấy nóng.

Hoàng Y Tịnh rốt cuộc đứng không yên, nhắm mắt đi đến khép cửa, mau mau chạy ra xa cánh cửa, càng xa càng tốt.

Liêu Đan Thiệp không toạ chân cùng một chỗ nữa, đứng lên rồi lại lần nữa ngồi xuống đùi Dương Tương Truyên, lúc này tư thế đã thay đổi một cách khác, lúc này hai chân chính là kẹp lấy hai bên thắt lưng của Dương Tương Truyên.

Dương Tương Truyên làm sao hít thở bình thường cho nổi, tìm kiếm thắt lưng kéo xuống, chủ động đem cổ áo Liêu Đan Thiệp kéo rộng ra, chiếc cổ cùng chiếc vai mịn màng bại lộ mới dừng tay, đem môi mình áp lên cổ nàng, nhẹ mυ"ŧ.

Di dời môi xuống bên dưới một chút, vạt áo hai bên sớm dạt ra, đôi bồng đào thoắt ẩn thoắt hiện, thêm thập phần câu dẫn.

Dương Tương Truyên đưa tay kéo hết y phục của nàng xuống đất, cánh môi sớm không kiềm được mà tiến đến ngậm lấy hồng ti, hết liếʍ rồi cắn, chiếc lưỡi không xương được dịp làm càn, không ngừng cử động dảo hoạt.

Kɧoáı ©ảʍ truyền đến làm Liêu Đan Thiệp thở gấp, thanh âm ậm ừ nho nhỏ cũng phát ra từ khuôn miệng, nàng lúc này có chút không trụ vững mà ngã người ra sau, buộc Dương Tương Truyên phải ôm lấy eo nàng ghì lại.

Dương Tương Truyên thôi đi đôi bồng đào, ánh mắt đầy si mê hướng đến ánh mắt bắt đầu động tình của Liêu Đan Thiệp, vừa ngẩng đầu liền không nhịn được mà hôn lên môi nàng.

Liêu Đan Thiệp lúc này đã rơi hoàn toàn vào trạng thái động tình, nàng nghiên đầu, mái tóc đen dài liền lả lướt theo, đầy phong tình ma mị.

"Lên giường có được không?" Dương Tương Truyên cũng không cách nào chống chế được nữa, nhẹ giọng ôn nhu nhìn Liêu Đan Thiệp hỏi, tuy là hỏi nhưng đã có dấu hiệu muốn đứng dậy bế nàng lên.

Liêu Đan Thiệp dùng hai tay nắm vào hai cánh tay Dương Tương Truyên ngăn cản, cho nàng buông mình xuống. Lúc đã tiếp sàn, Liêu Đan Thiệp dùng ánh mắt dụ dỗ, chòm người đến nói nhỏ bên tai Dương Tương Truyên với thanh âm mềm nhũn. "Ở đây đi..."

Dương Tương Truyên sớm hiểu được dụng ý, không có chần chờ thêm, người hạ thấp, quỳ xuống ở dưới chân nàng, gương mặt đã ở ngay chỗ tư mật đầy ma mị quyến rũ.

Dương Tương Truyên hít một ngụm khí, thuận theo khát vọng trong lòng, hai tay ôm lấy mông đầy đặn phía sau, vùi đầu vào nơi nhạy cảm đã sớm ẩm ướt, nhẹ vươn đầu lưỡi.

Hành động của Dương Tương Truyên làm đầu óc Liêu Đan Thiệp như tê liệt, hơi thở nàng bắt đầu dồn dập, khiến nàng không nhịn được mà phát ra thanh âm mềm mại mê hoặc lòng người. Kɧoáı ©ảʍ truyền đến quá mãnh liệt, Liêu Đan Thiệp một tay vịnh bàn bên cạnh, một tay đặt ở trên tóc Dương Tương Truyên làm điểm tựa giữa tập kích dữ dội, có vậy mới giữ người đứng vững.

Cứ qua một chút, Dương Tương Truyên lại hút mật ngọt vào miệng, âm thanh rột rột khiến người ta ngượng ngùng cứ như thế vang lên rõ bên tai, càng làm không khí thêm phần ái mụi.

Mà mỗi một lần như thế đều khiến biểu tình Liêu Đan Thiệp như đang rất thống khổ, nàng nhăn mày, bấu chặt vào tóc Dương Tương Truyên. Từ trên nhìn xuống người bên dưới đang cực lực hụp lặn, tâm lý Liêu Đan Thiệp càng thêm hưng phấn, cơ thể run rẩy theo từng nhịp chuyển động của người bên dưới, đầu óc lân la như ở trên mây.

Cảm giác không thể khống chế bản thân, Liêu Đan Thiệp phải ưỡn người, cong eo theo từng cử động của người bên dưới. Một màn này thật quá mức kí©h thí©ɧ thị giác.

Liêu Đan Thiệp lúc này xinh đẹp như đoá hoa nở rộ, khiến người ta cuồng mê không dứt ra được.

Sau một hồi, Dương Tương Truyên mới đứng dậy, tay trái ôm lấy eo Liêu Đan Thiệp, tay phải chậm rãi đi xuống bên dưới vuốt ve khıêυ khí©h, cánh môi ướŧ áŧ nhẹ mỉm cười gian manh.

"Bản cung tru di tam tộc nhà ngươi..." Liêu Đan Thiệp không chịu nổi mới mở miệng, nhưng thanh giọng phát ra lại không có chút khí lực nào. Dương Tương Truyên là đang muốn trêu đùa ta có đúng không!? Đáng giận!

Dương Tương Truyên lúc này chầm chậm đưa ngón tay giữa tiến nhập vào bên trong, chỉ vừa đi vào một chút, người Liêu Đan Thiệp đã run rẩy, rên lên một tiếng rồi gắt gao ôm lấy cổ Dương Tương Truyên. Mà Dương Tương Truyên cũng theo đà, tăng nhịp độ ngón tay, đem Liêu Đan Thiệp làm cho thất đảo.

Cao trào qua đi, dòng xuân triều đi xuống, lưu lại ở trên tay Dương Tương Truyên, Liêu Đan Thiệp lúc này gọi vô lực chống đỡ, người hoàn toàn dựa dẫm vào người trước mặt. Dương Tương Truyên cũng ngồi lại ghế để Liêu Đan Thiệp ngồi ở trên người mình.

Giống như là ngủ một giấc thật ngon trên vai người ta, phải qua rất lâu, ước chừng trời đã bước sang buổi trưa, Liêu Đan Thiệp mới lấy lại sức lực, nhìn Dương Tương Truyên nói.

"Ta thấy có chút đói bụng, hay là chúng ta xuất cung đi!"

"Xuất cung sao?" Dương Tương Truyên bất ngờ hỏi lại, "Bây giờ sao?"

Liêu Đan Thiệp gật đầu, đứng lên lôi kéo Dương Tương Truyên.

Hai người loay hoay một hồi mới bước ra khỏi phòng. Hoàng Y Tịnh ở đằng xa thấy quận chúa đi ra mới tiến đến, hỏi mới biết quận chúa là đang muốn ra ngoài cung.

Một hồi thì cũng ra bên ngoài, nơi nơi đều là người tấp nập mua bán.

"Dương Tương Truyên cái này là gì?"

Nhìn theo tay Liêu Đan Thiệp, thì chính là những xiên kẹo tròn đỏ tươi, trông rất đẹp mắt. "Đây là kẹo hồ lô."

"Dương Tương Truyên thường thì ngươi hay ăn gì?" Đi ở trên đường, Liêu Đan Thiệp lại tò mò hỏi.

"Ta hay ăn mì." Dương Tương Truyên chỉ một quán mì ở ven đường, chính là nằm ở sát đường đi, kế bên chỉ đặt có hai chiếc bàn vuông.

"Dương Tương Truyên, chúng ta đến đó ăn đi." Liêu Đan Thiệp không chần chờ, kéo Dương Tương Truyên đi luôn.

"Quận chúa, người không thích hợp với những chỗ này đâu!" Dương Tương Truyên kéo tay quận chúa đại nhân lại, lắc đầu kiên quyết ngăn cản.

Nhưng cuối cùng nàng là quận chúa cao cao tại thượng, ai mà dám làm trái ý thì. "Bản cung tru di cửu tộc nhà ngươi!". Lại còn. "Đặc biệt là ngươi!"

Lần trước là tam tộc, lần này là cửu tộc, làm Dương Tương Truyên chỉ còn biết ng miệng tuân lệnh.

Liêu Đan Thiệp ăn vào một bát mì, còn nức nở liên tục khen ngon, lúc sau đứng dậy thì phụng phịu.

"Dương Tương Truyên chân ta tự nhiên đau quá."

"Dương Tương Truyên ta đi không nổi nữa rồi..."

"Dương Tương Truyên, cổng ta đi."

Dương Tương Truyên mỉm cười, cuối người, nhấc Liêu Đan Thiệp nâng lên trên lưng.

"Dương Tương Truyên, ngươi đừng siết chặt chân quá, bản cung thấy đau."

"Thế người siết cổ người ta muốn ngạt thở thì tính sao đây?"

Hoàng Y Tịnh đứng một bên thở dài rồi lắc đầu, thật sự cảm thấy mình như người vô hình vậy, chỉ biết đi theo đằng sau nhìn hai người phía trước hạnh phúc, phát cẩu lương đến ghen tị.

Nhìn quận chúa ở bên cạnh Dương Tương Truyên rất thoải mái, làm những gì mình thích, cuối cùng cũng có nơi yên bình để tựa vào.

Mà Dương Tương Truyên cũng khiến nàng yên tâm về mọi mặt, quận chúa thật sự lúc nào cũng gọi Dương Tương Truyên, mặc dù không phải mình nhưng nàng nghe còn muốn không chịu nổi. Nhưng Dương Tương Truyên chưa bao giờ bực dọc hay phiền hà, luôn luôn như vậy kiên nhẫn, trả lời thật dịu dàng ôn nhu.

Quận chúa cũng sắp được Dương Tương Truyên chiều đến sinh hư thật rồi.

__________________

Phiên ngoại xong rồi nha.

Còn ai chưa thoả lòng không?

Ai thích lối diễn văn của mình thì có thể chờ mình ở truyện tiếp theo nhen.