Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
“Nhưng Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng tùy thời cũng có thể tiến đến phủ nha.” Ôn Liễu Niên nói.
“Chúng ta tất nhiên sẽ cẩn thận.” Lục Truy nói, “Nếu là cố ý tránh né, theo lý mà nói sẽ không gặp phải, huống chi người của Mục gia trang cũng không thể vô duyên vô cớ, liền muốn xông vào trong nhà của Thượng bảo chủ. ”
“Vì sao khăng khăng muốn xuống núi ?” Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, hiển nhiên vẫn như cũ không đồng ý.
Lục Truy nói, “Không có việc gì ở trong Đằng Vân bảo, một ngày hai ngày còn được, nhưng cũng không phải là kế hoạch lâu dài, huống chi hiện tại hai bên sắp giao chiến, nếu chúng ta ở đối diện, đại nhân có chuyện cũng tiện tùy thời hỏi.”
Ôn Liễu Niên nói, “Nếu như Nhị đương gia kiên trì, bản quan cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng tòa nhà là của Thượng bảo chủ, vẫn là hỏi một câu trước thì tốt hơn.”
“Tất nhiên.” Lục Truy gật đầu, “Vậy ta liền đi hỏi trước.”
Phía sau phủ nha có một mảnh đất trống, bình thường là nơi Thượng Vân Trạch luyện kiếm, Mộc Vân Sơn lúc trước cảm thấy không thú vị, nhưng cũng ngăn không được hắn mỗi lần như vậy đều phải kéo mình theo, sau đó cũng liền thói quen đứng lên —— Tóm lại cũng chỉ là ngồi ở trên băng đá nhìn, coi như là ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt .
“Lại đang ngẩn người.” Thượng Vân Trạch thu chiêu rơi xuống đất, có chút bất mãn.
“Ta lại xem không hiểu.” Mộc Vân Sơn mơ màng buồn ngủ —— Mặt trời quá tốt, một mực phơi nắng khó tránh khỏi sẽ buồn ngủ.
Thượng Vân Trạch niết mặt hắn một cái.
Mộc Vân Sơn ngáp một cái, “Ta có thể về được chưa ?”
Thượng bảo chủ cảm thấy rất khổ não .
Có thể để cho mọt sách sùng bái , mười người cũng có chín người là con mọt sách, nói thí dụ như Mộc Thanh Sơn, cũng rất sùng bái Ôn Liễu Niên, hoặc là Trạng nguyên Vương Trường An, nếu không nữa thì chính là một vài văn nhân thơ thánh, mỗi lần nhắc tới là khi, ngay cả ánh mắt cũng sẽ sáng lên .
Về phần tu vi võ học xuất thần nhập hóa của Thượng bảo chủ, trong mắt hắn chỉ có thể được gọi chung hai chữ —— Công phu, hoặc là công phu rất cao.
Ngoại trừ cái đó ra, cũng không có những cái khác .
Đừng nói là sùng bái, ngay cả nhìn lâu một lúc cũng sẽ buồn ngủ.
“Nhưng thật ra là chuyện tốt a.” Đợi đến sau khi Mộc Thanh Sơn trở về, ám vệ rối rít tiến hành chủ nghĩa nhân đạo an ủi, “Mộc sư gia vừa thấy bảo chủ liền muốn ngủ !” Khi công tử nhà ta nhìn thấy cung chủ là lúc, cũng không có nhiệt tình như vậy biết không, còn có cái gì bất mãn nữa, quả thật đáng giá vỗ tay một phen.
Thượng Vân Trạch hoàn toàn không muốn cùng những người này nói chuyện, vừa muốn trở về, lại thấy Mộc Thanh Sơn vòng trở lại, bên cạnh còn Ôn Liễu Niên . “Sao đại nhân lại tới đây." Thượng Vân Trạch tiến ra nghênh đón.
“Có một chuyện muốn nhờ.” Ôn Liễu Niên nói, “Hoặc là nói Lục Nhị đương gia có chuyện muốn nhờ.”
Thượng Vân Trạch gật đầu, “Đại nhân xin cứ nói.”
Ôn Liễu Niên đem chuyện Triệu Việt cùng Lục Truy muốn xuống núi nói một lần .
Thượng Vân Trạch quả nhiên sảng khoái gật đầu, “Tòa nhà trống cũng không làm gì, đại nhân cứ việc lấy dùng là được.”
Ôn Liễu Niên nói, “Bảo chủ quả thật là người hào sảng.”
Thượng Vân Trạch liếc nhìn Mộc Thanh Sơn, “Không bằng sư gia cũng tới đó ở ?”
“Ta sao?” Mộc Thanh Sơn có chút ngoài ý muốn, “Tại sao ?” Rõ ràng trong phủ nha có phòng ngủ, còn vừa mới đổi một cái giường lớn.
Thượng Vân Trạch nói, “Sư gia ở đối diện, Ôn đại nhân mới có lý do qua lại hai bên, tránh để cho Mục Vạn Lôi hoài nghi.”
Ôn Liễu Niên nói, “Bảo chủ nói rất đúng.”
Mộc Thanh Sơn cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đáp ứng.
Thượng Vân Trạch bắt đầu hối hận, vì sao ngay từ ban đầu không đem Triệu Việt cùng Lục Truy an bài ở trong nhà đối diện, quả nhiên lãng phí rất nhiều cơ hội .
Vài ngày sau, Triệu Việt liền cùng Lục Truy một đường tiến vào đối diện phủ nha, cùng lúc đó, Mộc Thanh Sơn cũng dọn dẹp bọc quần áo mang qua, bên ngoài chỉ nói là ngủ nhờ mà thôi.
Lúc trước là phủ tướng quân hoang phế, sau khi đi trải qua sửa chữa bảo dưỡng, bên trong rất là khí phái, hoa viên xanh um tươi tốt, thậm chí còn có vài con cá chép ở trong nước tung tăng bơi lội.
“Triệu Đại đương gia bọn họ ở đâu ? ” Mộc Thanh Sơn vừa đi vừa hỏi.
Thượng Vân Trạch giúp hắn cầm bao y phục lên nói, “Tây trạch.”
“Nga.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Ta ở cùng một chỗ với bọn họ sao ? ”
“Tất nhiên không phải.” Thượng Vân Trạch nói, “Ngươi ở chủ trạch.”
“Chủ trạch ?” Mộc Thanh Sơn mở to hai mắt .
Thượng Vân Trạch tiếp tục nói, “Bên cạnh chủ trạch có một chỗ, rất là thanh tĩnh.”
“Như vậy a.” Mộc Thanh Sơn thở phào nhẹ nhỏm, “Đã nói, sao ta lại có thể ở chủ trạch a.”
Thượng Vân Trạch mang hắn vào tiểu viện .
Ngây ngô như vậy, rốt cuộc khi nào mới có thể thông suốt.
Đủ loại tin đồn về cổ trùng liên quan đến Mục gia trang ở trong thành vẫn còn tiếp tục, thậm chí có xu hướng dũ diễn dũ liệt, bất quá trong núi Thương Mang cũng rất là an tĩnh, cũng không có thổ phỉ tiếp tục chủ động quy hàng. Dựa theo bản đồ lúc trước của Lục Truy, cùng với một đám thổ phỉ chủ động quy hàng, Ôn Liễu Niên rất dễ dàng liền suy đoán ra đám thổ phỉ còn thừa lại trong núi —— Lạc Ưng trại, Phát Tài môn , cùng với Hổ Đầu Cương .
Dĩ nhiên, trong lòng Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng, còn có một tên Triệu Việt —— Trên Triêu Mộ nhai một mực không có động tĩnh gì, bọn họ tất nhiên cũng cho là đối phương vẫn còn đang nghĩ ngơi dưỡng sức.
“Phát Tài môn.” Mộc Thanh Sơn nói , “Tên rất chân thật.”
“Đại nhân tính xuống tay từ nơi nào trước ?” Lục Truy hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Chính là Phát Tài môn.”
“Ta cũng cho là như thế.” Lục Truy gật đầu.“ Trong đó còn thừa lại ba nhóm người, Phát Tài môn coi như là dễ dàng đối phó nhất, nhân số không coi là nhiều, tới chỗ khe núi thì cùng nhau diệt trừ.”
“Vậy khi nào thì hành động?” Triệu Việt hỏi .
“Ngược lại cũng không cần sốt ruột.” Ôn Liễu Niên siết chặt cằm, hiển nhiên lại đang tính toán gì đó.
Triệu Việt ở một bên rút khóe miệng, “Lại muốn viết cố sự?”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Cố sự cũng không cần viết, phóng một tin tức ra ngoài là được.”
“Tin tức gì?” Triệu Việt hỏi .
Ôn Liễu Niên nói, “Những nhóm thổ phỉ còn thừa lại trong núi Thương Mang, có một nhóm đã âm thầm đầu hàng, biến thành tay trong của quan phủ.”
Hoa Đường phản ứng kịp, “Đại nhân là sợ ba nhóm thổ phỉ còn lại liên kết với nhau, cho nên định phá hư chuyện từ bên trong trước ?”
“Không sai." Ôn Liễu Niên nói, “Đối với quan phủ mà nói, dĩ nhiên là có thể giảm bớt chuyện nào thì hay chuyện đó.”
Hoa Đường nói, “Đại nhân thật sự là người thận trọng.”
Triệu Việt một bên uống trà, càng kiên trì ý nghĩ lúc trước.
Con mọt sách này, xác thực là một con cáo già.
Trên đời này, truyền bá nhanh nhất chính là lời đồn, nhất là người trong lòng dễ bị kích động bởi lời đồn, còn chưa đến nửa ngày, bên trong thành ai ai cũng biết được, Ôn đại nhân đã an bài tay trong ở trong núi Thương Mang, chỉ chờ thời cơ chín muồi thì có thể bắt hết một lưới.
Sau giờ Ngọ ngày hôm đó, Lục Truy gõ cửa, “Đại đương gia, Tri phủ đại nhân tới.”
Triệu Việt nói, “Liên quan gì đến ta ?”
Lục Truy dừng một chút, “Gần đây đại nhân cũng không có trêu chọc Đại đương gia.” Vì sao vẫn còn kiêng kị người ta như thế ?
Triệu Việt nói, “Địa hình trong núi Thương Mang ngươi so với ta thì rõ ràng hơn.”
Lục Truy nói, “Nhưng đại nhân nói là muốn gặp Đại đương gia. ” Triệu Việt rốt cục mở cửa phòng, sắc mặt hơi đen .
Ám vệ đứng ở trên cây đối diện ăn điểm tâm, thuận tiện cảm khái nếu là nghe không rõ nội dung đối thoại của hai người, loại hình ảnh một người gõ cửa khổ khuyên, một người trốn ở trong phòng này, thật sự là có thể so sánh với hoa mắc cỡ mọc ở trên đất.
Thật không hỗ danh là mỹ nam tử say đắm.
Triệu Việt cùng Lục Truy một đường đến tiền thính, thân hình cường tráng bóng lưng cao lớn, ngay cả đi bộ cũng mang theo gió.
Tập thể ám vệ chậc chậc theo ở phía sau, Ôn đại nhân khẩu vị thật nặng, thưởng thức phi thường đặc biệt .
“Đại đương gia.” Ôn Liễu Niên đang ở bên trong uống trà .
“Đại nhân tìm ta có chuyện gì ?” Triệu Việt ngồi đối diện hắn.
Ôn Liễu Niên hỏi, “Đại đương gia buổi tối có rảnh không?”
Triệu Việt ương nghạnh nói, “Không rảnh.”
Lục Truy ở một bên vạch trần, “ Đại đương gia rõ ràng mỗi ngày đều rảnh đến phát chán, muốn rảnh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Triệu Việt : ……
Con mọt sách này đến tột cùng cho ngươi bao nhiêu bạc ?
Ôn Liễu Niên nói, “Ta tính toán tối nay đi một chuyến đến Phát Tài môn.”
“Ngươi muốn vào núi Thương Mang ?” Triệu Việt nghe vậy nhíu mày.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hổ Đầu Cương tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi người, coi như bị phát hiện, hẳn là cũng có thể toàn thân trở ra.”
“Toàn thân trở ra ?” Triệu Việt nhìn thẳng vào mắt hắn, rốt cuộc là do ăn nhiều hay là bị đói đến hôn mê, đừng nói là hơn bốn mươi người, coi như đối phương chỉ có bốn người, dựa theo loại thân hình cùng võ lực này, cũng hoàn toàn không có khả năng chạy thoát a .
“Tất nhiên không phải là một mình ta đi.” Ôn Liễu Niên liếc mắt nhìn ra phía sau .
Vật biểu tượng giang hồ nhiệt tình phất tay. Bạn đang
“Có thể dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ cho đến bây giờ, phần lớn đều là người hung ác cực kì.” Lục Truy nói, "Cho dù có người bảo vệ, đại nhân vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng chút.”
“Đa tạ Nhị đương gia nhắc nhở, bất quá đây chính là quyết định của ta.” Ôn Liễu Niên lại nói, “Không biết hai vị nguyện ý đi cùng không ?”
Triệu Việt còn chưa kịp nói chuyện, Lục Truy cũng đã hớn hở gật đầu, “Tất nhiên.”
Triệu Việt : ……
“Như thế rất tốt.” Ôn Liễu Niên cao hứng đứng lên, cười nói, “Vậy chúng ta đêm nay liền cùng nhau đến núi Thương Mang ! ”
Giờ Tý đêm đó, mọi người gặp mặt ở trong tòa nhà của Thượng Vân Trạch, Ôn Liễu Niên mặc một bộ dạ hành màu đen, thậm chí còn mang theo môt cây chủy thủ.
Triệu Việt cảm thấy chính mình có chút muốn cười.
Ôn Liễu Niên ngược lại cảm thấy rất lạnh.
Đã qua thời tiết mùa đông, ban đêm xem như cũng không phải rất lạnh, Lục Truy mang theo mọi người đi từ một đường nhỏ vào núi, rất nhanh liền đến một chỗ ngoài khe núi.
“Hang ổ của bang Phát Tài môn ở nơi này.” Lục Truy nói, “Mọi người cẩn thận một chút.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, thần sắc thập phần ngưng trọng.
Triệu Việt rút khóe miệng, một đường đều là bị người khác khiêng lên, thậm chí còn từ trong bao bố bên hông rơi ra một bọc đường đậu, hiện tại rốt cuộc vì sao phải nghiêm túc như thế ……