Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
“Muốn cất bảo bối?” Mộc Thanh Sơn nghe vậy cũng có chút tò mò, tóm lại dù sao cũng không có việc gì làm, vì vậy cũng đi theo xem hiếm lạ.
Đối diện phủ nha vốn là phủ tướng quân, nhưng về sau lão tướng quân được triều đình gọi trở lại kinh thành dưỡng lão, tòa nhà cũng liền để không hai, ba mươi năm, nhìn rất lớn, mà bởi nhiều năm không có người trông giữ, cho nên bị thổ phỉ đạo tặc đến cướp rất nhiều lần, hơn nữa rất nhiều phòng hành lang đã mục nát, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hoang tàn âm u, coi như không có tin đồn ma quái, bình thường cũng không có ai muốn ở.
“Tỉnh ngủ?” Thượng Vân Trạch đứng ở cửa đại viện, nhìn thợ thủ công phá bảng hiệu.
“Ừ.” Mộc Thanh Sơn nói, “Ta nghe gia đinh nói, bảo chủ muốn mua lại phủ tướng quân này ?”
Thượng Vân Trạch gật đầu, “Thợ thủ công ba ngày sau sẽ đến, nếu như tất cả đều thuận lợi thì chỉ cần hơn một tháng là có thể sửa chữa xong.”
“Thế nhưng Đằng Vân bảo ở trong thành Thương Mang cũng có trạch viện.” Mộc Thanh Sơn khó hiểu “Tòa nhà đó cũng không ai dám ở, vì sao bảo chủ lại muốn mua nó?”
“Bởi vì trạch viện kia cách phủ nha hơi xa.” Thượng Vân Trạch nói, “Làm việc không tiện.”
“Thì ra là như vậy.” Mộc Thanh Sơn tán thưởng, “Nếu như đại nhân biết bảo chủ tận tâm tận lực như vậy, nhất định sẽ cực kỳ cảm động.”
Thượng Vân Trạch cười rất là bình tĩnh.
“Có thể vào xem được không?” Mộc Thanh Sơn tuy nói từ nhỏ đã sống trong thành Thương Mang nhưng cũng chưa từng bước vào phủ tướng quân.
“Tất nhiên có thể.” Thượng Vân Trạch mang hắn đi vào tòa nhà, bởi đã quét sạch qua một lần, trên đất cũng được vẩy nước, cho nên cũng không còn nhiều tro bụi.
“Nơi này trước kia có lẽ là thư phòng.” Mộc Thanh Sơn ngửa đầu hâm mộ, “Thật lớn.”
Thượng Vân Trạch giật nhẹ tóc của hắn, “Ta giúp ngươi xây một cái lớn hơn.”
“Này ngược lại là không cần.” Mộc Thanh Sơn tiếp tục đi về phía trước, “Mới chỉ là sách của đại nhân thôi mà ta còn chưa xem xong, huống hồ tòa nhà này là để bảo chủ cất bảo bối… Đúng rồi, là bảo bối gì vậy?”
“Ngươi thật sự muốn biết?” Thượng Vân Trạch rất có thâm ý nhìn hắn.
Tất nhiên là muốn biết, lòng hiếu kỳ thì ai mà chả có, huống hồ Mộc Thanh Sơn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy bảo bối gì đáng giá. Nhưng hắn là người đọc sách, đương nhiên sẽ không cưỡng bách người khác làm việc họ không muốn, thấy Thượng Vân Trạch có vẻ không muốn nói thì cũng lắc đầu, “Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, bảo chủ đừng trách.”
“Sẽ không.” Thượng Vân Trạch cười cười, “Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ đích thân mang cho ngươi xem.”
Hai người đi dạo ở trong nhà một lúc thì có nha dịch đến tìm, nói đại nhân đã trở lại, có việc gấp muốn tìm sư gia cùng Thượng bảo chủ.Thượng Vân Trạch bất mãn, “Lại có chuyện gì gấp?” Hắn đang chuẩn bị dẫn người đi ăn cơm trưa.
“Ta đi xem thử.” Mộc Thanh Sơn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thượng Vân Trạch nghẹn họng nhìn trân trối, tại sao nói đi là đi, ngay cả đợi một chút cũng không được?
Nha dịch quan phủ không nhìn ra manh mối gì, nhưng đệ tử trong Bảo lại rất rõ ràng tâm tư bảo chủ nhà mình, lần này đáy mắt khó tránh khỏi mang thêm vài tia đồng tình —— Vị sư gia này nhìn qua có vẻ hơi ngốc, lừa gạt không tốt a.
“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn sải bước vào thư phòng, “Ngài tìm ta?”
“Ngồi đi.” Ôn Liễu Niên gật đầu, đặt chén trà trong tay xuống, “Thượng bảo chủ mua lại phủ tướng quân ở đối diện ?”
“Đúng vậy a.” Mộc Thanh Sơn nói, “Có người nói là để cất bảo bối.”
Ôn Liễu Niên nói, “Bảo bối này nhất định rất đáng giá.”
“Đó là tất nhiên.” Thượng Vân Trạch dựa vào cửa khẽ mỉm cười, hàm ý dưới đáy mắt rất rõ ràng. Cũng giống như Triệu Việt, hắn chưa bao giờ coi Ôn Liễu Niên chỉ đơn thuần là một con mọt sách, nếu đã không phải mọt sách, thì mục đích mình mua tòa nhà này cũng nên rõ ràng —— Có thêm nhiều người trợ giúp cũng không tồi.
Ôn Liễu Niên nói, “Vậy bảo chủ nhớ đem bảo bối cất kĩ một chút, tránh để cho người khác cướp đi.”
Thượng Vân Trạch liếc nhìn Mộc Thanh Sơn, sau đó cười hỏi, “Đại nhân tìm ta là có chuyện gì?”
“Bản quan vừa mới ở trên chợ gặp được một người.” Ôn Liễu Niên nói, “Triệu Việt xuống núi.”
“Triệu Việt?” Mộc Thanh Sơn nghe vậy kinh ngạc, “Vì đến ước hẹn mười ngày?”
“Không phải.” Ôn Liễu Niên ợ một tiếng, “Có lẽ là vì mua bánh hoa quế cùng bánh thông du.”
Mộc Thanh Sơn: …
Thượng Vân Trạch liếc bao giấy dầu trên bàn sách, “Mùi vị thế nào?”
Ôn Liễu Niên nói, “Cũng không tệ lắm.”
Mộc Thanh Sơn: …
“Ta muốn mời hắn tới phủ nha, hắn lại không chịu.” Ôn Liễu Niên ngữ điệu rất nuối tiếc.
Không chịu đến là đúng rồi. Mộc Thanh Sơn âm thầm nghĩ, lần trước bị tức thành như vậy, đổi lại là ta cũng không tới.
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, “Tuy chưa trò chuyện được mấy câu, nhưng có một việc ta lại có thể bảo đảm, hắn nhất định nhận thức người của Mục gia trang.”
”Cái môn phái Miêu Cương luyện cổ độc kia?” Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Lúc ta nhắc tới Mục Vạn Lôi, ánh mắt hắn rõ ràng đã dao động.”
“Nếu là vậy, thì mấy chuyện kia ngược lại có thể liên kết với nhau.” Thượng Vân Trạch nói, “Tám phần là Triệu Việt biết bí mật gì đó của Mục gia trang, Mục Vạn Lôi muốn gϊếŧ người diệt khẩu, cho nên mới đưa ra đề nghị giúp diệt cướp.”“Vậy lúc trước vì sao Mục gia trang lại không hành động?” Mộc Thanh Sơn khó hiểu, “Cố tình phải chờ tới bây giờ.”
“Bởi vì lúc trước trong thành Thương Mang này, các đời quan phủ đều chưa thực sự muốn tiêu diệt thổ phỉ, lại càng không có Đằng Vân bảo ở bên cạnh hỗ trợ.” Ôn Liễu Niên nói, “Nói cách khác, dựa theo thực lực của Mục gia trang cũng không đủ để hạn chế Triệu Việt, cho nên vẫn luôn án binh bất động. Mà bây giờ Mục Vạn Lôi nghe được phong thanh nói quan phủ đã cùng Đằng Vân bảo liên thủ, còn có thuốc nổ đạn pháo được triều đình phân phối đưa đến, tất nhiên sẽ cho rằng cơ hội thành công lần này là rất lớn, muốn đi qua chia sẻ bát canh hoặc nhân cơ hội gϊếŧ người diệt khẩu, cũng không có gì lạ.”
“Thành Thương Mang cách Mục gia trang không tính là gần.” Thượng Vân Trạch nói, “Đường xá không thuận lợi, tin tức cũng không được nhanh nhạy. Dựa theo tình huống thông thường, Mục Vạn Lôi không thể nào biết được tin tức nhanh như vậy.”
“Cho nên chỉ có thể chứng minh một điều.” Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, “Trong thành này có tai mắt từ Miêu Cương, vẫn luôn theo dõi động tĩnh trong núi Thương Mang.”
Mộc Thanh Sơn sau lưng run lên —— Hắn từ nhỏ liền chán ghét các loại sâu bọ châu chấu cùng thiêu thân, sau khi lớn lên tuy không còn quá sợ, nhưng mà vẫn sẽ sởn gai ốc như trước, thì đừng nói chi đến cái thứ gọi là cổ trùng.
Suy nghĩ chút thôi cũng đủ rồi.
“Xem ra giữa Mục Vạn Lôi cùng Triệu Việt hẳn là còn có một màn ẩn tình.” Thượng Vân Trạch nói, “Đại nhân định giúp ai?”
Ôn Liễu Niên nói, “Tất nhiên là Triệu Việt." Rõ ràng là hoàn toàn không cần phải cân nhắc.
Mộc Thanh Sơn cũng đồng ý với sự lựa chọn này, nếu so sánh thì – Một người suốt ngày sắc mặt tái nhợt ở nhà nuôi độc trùng, một người khác tuy bị gọi là thổ phỉ, nhưng làm việc lại rất có nguyên tắc, thậm chí lúc chỉ có một mình ở cùng đại nhân mà vẫn có thể nhẫn nhịn không đánh hắn, quả thực không giống như là người đại gian đại ác.
“Đại nhân có thể viết một phong thư gửi đến Truy Ảnh cung.” Thượng Vân Trạch nói, “Tần cung chủ vẫn là hiểu rõ Mục Vạn Lôi hơn so với ta.”
”Cũng không cần phải viết thư.” Ôn Liễu Niên nói, “Gặp mặt hỏi vẫn tốt hơn.”
“Tần cung chủ muốn đến đây?” Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch trăm miệng một lời hỏi.
“Không có.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Bất quá Tần cung chủ đã phái thuộc hạ đến đây.”
Thượng Vân Trạch vẻ mặt cứng đờ, cái gì gọi là 'phái thuộc hạ' đến đây?
“Thượng bảo chủ không thoải mái?” Mộc Thanh Sơn thân thiết hỏi, sao mặt mũi lại trắng bệch như thế.
Thượng Vân Trạch bình tĩnh nói, “Người của Truy Ảnh cung khi nào sẽ tới?”
“Chắc khoảng vài ngày nữa.” Ôn Liễu Niên nói, “Lúc trước nhận được thư, bận quá nên quên đem việc này nói cho bảo chủ.”
Chuyện như vậy thì sao lại có thể quên được a ! Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, sau đó xoay người bước ra ngoài, “Ta đột nhiên nhớ Đằng Vân bảo còn có chút việc, đi trước một bước.”
“Bảo chủ đi thong thả.” Ôn Liễu Niên lớn tiếng nói, “Chiều nay ta còn muốn cùng sư gia đến nhà Trương thẩm ở thành Tây, không tiễn.”
Thượng Vân Trạch nghi ngờ dừng bước lại, “Trương thẩm là ai?” Mà sao lại phải cố ý nói to như vậy.
Ôn Liễu Niên trả lời, “Bà mối trong thành.”
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn tựa hồ cũng có chút không nghĩ ra, “Đại nhân vì sao phải đến nhà Trương thẩm, là có vụ án mới sao?”
“Đi xem thử có cô nương tốt nào chờ gả hay không.” Ôn Liễu Niên vuốt vuốt chòm râu vốn không tồn tại —— Động tác này là hắn học được lúc trước, cảm thấy rất là uy phong, nên vẫn luôn không đổi.
Mộc Thanh Sơn ngạc nhiên nghi ngờ nói, “Đại nhân muốn thành thân?”
Ôn Liễu Niên nhìn Thượng Vân Trạch nói, “Không phải bản quan.”
Thượng bảo chủ hít sâu một hơi, nỗ lực khiến cho gương mặt mình nhìn như tràn ngập gió xuân, “Chuyện bên trong Bảo giao cho người khác xử lý cũng được, ta ở lại phủ nha.”
“Rất tốt rất tốt.” Ôn Liễu Niên tiện tay chỉ, “Hổ Tử cũng nên kết hôn rồi, chúng ta đi nhìn xem có cô nương tốt hay không.”
Nha dịch được chỉ thụ sủng nhược kinh, vội vàng mạnh mẽ làm động tác vái đầu!
Nương a! Tổ tiên tích đức a, nói nửa ngày hóa ra là nói về mình.
Có thể khiến cho đại nhân tự mình đến tìm bà mai, thực sự là vô cùng kích động.
Trên Triêu Mộ nhai, Lục Truy hơi kinh ngạc, “Mục Vạn Lôi?”
“Ta chỉ biết.” Triệu Việt cười gằn, “Hắn vẫn chưa chết tâm.”
“Vậy Đại đương gia định làm thế nào?” Lục Truy hỏi.
Triệu Việt đem chén rượu nặng nề đặt lên bàn.
“Ta ngược lại có một ý tưởng.” Lục Truy giúp hắn rót rượu.
“Ý tưởng gì?” Triệu Việt hỏi.
Lục Truy đáp, “Hợp tác cùng quan phủ.”
Triệu Việt nghe vậy nhíu mày.
“Đây là biện pháp tốt nhất.” Lục Truy nói.
Triệu Việt liền nghĩ tới vị Ôn Liễu Niên luôn híp mắt bày ra khuôn mặt tươi cười kia.
“Đại đương gia suy nghĩ thêm chút đi.” Lục Truy nói, “Vừa vặn lần này quan phủ cùng Đằng Vân bảo đều ở đây, hơn nữa còn có thể cộng thêm Truy Ảnh cung ở Thục Trung, tình thế này thật ra là có lợi cho chúng ta.”
“Ngươi vì sao có thể khẳng định, quan phủ sẽ tin chúng ta mà bỏ qua Mục gia trang?” Triệu Việt hỏi.
“Chuyện như vậy, chỉ cần dùng chút đầu óc là có thể nghĩ ra được. Huống hồ Mục gia trang ở trên giang hồ vẫn luôn tiếng xấu đồn xa, coi như Ôn đại nhân không biết, Thượng bảo chủ cũng sẽ nhắc nhở hắn.” Lục Truy nói.
Triệu Việt gật đầu, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.