“Tức phụ nhi, anh đỡ em…”
“Anh… tránh ra…”
“Ách… tức phụ nhi muốn ăn hồng? Anh giúp em lột vỏ!”
“…” Mặt có chút bị thiêu cháy: “Anh, anh đem quả hồng kia cách xa em ra một chút…”
….
Dần dần có thể thấy được hình dáng gian nhà cũ của Lý Chí, Lý Chí bỗng nhiên dừng lại: “Tức phụ nhi, em nghe.”
Nghiêm Mộ Thanh theo phản xạ ngẩng đầu lên xinh xung quanh: “Nghe cái gì?”
“Tiếng đỗ quyên kêu.”
“Phốc.” Nghiêm Mộ Thanh nở nụ cười: “Tiếng đỗ quyên kêu chỉ là truyền thuyết, là bởi vì khoang miệng của chim đỗ quyên là màu đỏ. Anh cũng là tốt nghiệp đại học đây, Lý Đại Xuân.”
“Khụ…” Bị vợ cười nhạo, mặt Lý Chí đỏ lên, vươn tay dắt tay của đối phương.
“Đó là cách nói của người thành phố các người, ở nơi này của chúng ta, mỗi người đều tin tưởng chim đỗ quyên là chờ đợi vợ, vẫn luôn kêu to, thẳng tới khi hộc máu mà chết mới thôi.”
“Anh trước đây, thích nhất chính là nghe truyền thuyết dân gian, ông nội của anh liền mang anh đi dạo khắp nơi, giảng cho anh nghe một ít những chuyện xưa về các loại hoa trùng điểu thú
(cây cỏ, sâu bọ, chim, thú)trong núi này. Anh lần đầu tiên nghe được chuyện xưa về chim đỗ quyên kêu, liền khóc tới mơ hồ. Ôi chao, em đừng cười, anh khi đó vỗ ngực đối với ông nội cam đoan, về sau nhất định sẽ dùng tiếng đỗ quyên kêu để làm nghị lực, yêu thương vợ mình.”
Nghiêm Mộ Thanh nhãn thần dừng lại trên một thân cây, không biết suy nghĩ cái gì.
“Không chết không ngừng.” Người nam nhân kia, hắn nói như vậy.
Nghiêm Mộ Thanh lựa chọn nam nhân này. Hắn ngây thơ, lỗ mãng, tự đại lại chuyên chế, cho nên hắn không để ý tới người yêu đã mặc cỡ tới tay chân không biết nên đặt chỗ nào. Bàn tay đang nắm lấy tay đối phương hơi sử dụng lực, khiến cho nam nhân không thể không tiến lên phía trước, nghiêng người cùng bản thân bốn mắt nhìn nhau.
Mang theo ngữ khí không cho phép phản kháng, hắn nói: “Nghiêm Mộ Thanh, anh yêu em, không chết không ngừng.”
….
Mẹ nó, ai có thể dự đoán được tiểu tử này còn có chiêu này a.
Nghiêm Mộ Thanh trực tiếp bị chấn kinh hóa thành đá.
Mà người thổ lộ tựa như chẳng có ý thức gì về những lời mình vừa nói ra, Lý Chí lại dùng vẻ mặt kinh hỉ dời đi mục tiêu: “Ôi chao, tức phụ nhi, em xem, bên kia là đóa hoa màu trắng, cành cây khô quấn bên trên hoa lại tựa như một con rắn. Ông nội của anh đã đặt cho loại hoa này một cái tên, gọi là hoa Bạch Xà.”
“Tê… hoa Bạch Xà, cư nhiên có thứ…”
“Đại Xuân! Mộ Thanh! Trở về ăn cơm!”
Lão thái thái có thể cùng Lý Chí so sánh, tiếng nói lớn quanh quẩn trong sơn cốc.
Quả nhiên, là mẹ con a…
—————————— Ta là phân cách tuyến thời gian ———————————
“Này?”
“Này, Lý Chí phải không, tôi ở sân bóng rỗ, cậu có thể giúp tôi đem bàn trà xanh lại đây được không?”
“Được.”
….
“Cảm ơn anh em.”
“Không có việc gì, tôi đi về trước.”
“Tôi với cậu cùng nhau trở về.”
“…. Cậu không phải vừa mới chơi bóng rỗ chưa tới hai giờ sao, thân nhiệt còn chưa khởi động toàn bộ đi?”
“Ôi chao, không sao, Nghiêm Mộ Thanh cậu ấm kia gần nhất lại đem nhóm em gái câu mất rồi.”
“Phốc, tính cảm của cậu tới chơi bóng rổ là vì tán em gái a.”
“Cho dù không phải vì tán em gái, tâm lý chênh lệch lớn như vậy, tựa như sông so với biển cũng làm cho tôi không chịu nổi a!”
“Ha ha ha ha, Nghiêm Mộ Thanh kia cùng tôi ở cùng một ban, thời điểm đi học cũng bị nhóm em gái vây quanh tới muốn hỏng.”
“A a a a, cao phú suất gì đó thực ghét nhất, nguyền rủa hắn ta là cái đồ đồng tính luyến á! Hơn nữa còn là cái loại bị áp!!!”
__ TOÀN VĂN HOÀN __