- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Hay Không?
- Chương 10
Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Hay Không?
Chương 10
“Nghiêm tổng, tôi chẳng những đùa giỡn cậu, lão tử ngày hôm nay còn muốn thượng cậu.”
Nói xong mặc kệ phản ứng của nam nhân, Lý Chí hai ba cái liền diệt trừ quần tây trang và qυầи ɭóŧ của Nghiêm Mộ Thanh, đem một chân dài của nam nhân khoác lên trên vai mình. Chờ tới khi Nghiêm Mộ Thanh phản ứng lại, đã bị nam nhân giam cầm trong l*иg ngực không thể động đậy được. Cúi đầu dừng ở cửa vào mà tối hôm qua đã nhìn thấy, thổi một hơi lên trên tựa như chào hỏi.
Nghiêm Mộ Thanh đầu lệch qua một bên, trên mặt nhiễm một tầng đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ, nhìn không ra tình tự của hắn, y chỉ hỏi: “Cậu trả thù tôi?”
Lý Chí nở nụ cười, không có trả lời, trả thù liền trả thù đi, cậu không phải ngang tàng sao? Thanh niên tài tuấn, có xe có nhà, lão tử cho cậu cả đời đều nhớ rõ, cậu vừa lắc mông vừa khóc như thế nào ở dưới thân của một kẻ tới từ nông thôn.
Hắn lấy ra bôi trơn mà ngày hôm nay đi làm đã mua ở cửa hàng tiện lợi, toàn bộ đổ lên trên huynh đệ của chính mình, một tay đỡ lấy lão nhị của mình, đặc ở huyệt khẩu của đối phương. Một tay ma sát tính khí của Nghiêm Mộ Thanh, cúi đầu nhìn nam nhân không còn chỗ trốn trong l*иg ngực, nhếch lên một nụ cười của người chiến thắng, nhịn không được mở miệng đùa giỡn: “Nghiêm tổng, cậu nói xem, lão nhị thành phố của cậu lợi hại hơn, hay vẫn là lão nhị nông thôn của tôi lợi hại hơn?” Nói xong, bản thân nhịn không được nở một nụ cười.
Nghiêm Mộ Thanh nhấp hé miệng, biểu tình phức tạp nhìn hắn, dùng ngữ khí đàm phán nói, “Lý Chí, chuyện Lâm Lị Lị là sai lầm của tôi, tôi cùng cô ấy thời điểm ở chung một chỗ, thực sự không biết rằng cô ấy là bạn gái của cậu. Tôi… tôi thực có lỗi, bản thân tôi cùng với Lâm Lị Lị cũng đã chia tay, cậu hiện tại dừng lại, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh qua.”
Lý Chí buồn cười nhìn Nghiêm Mộ Thanh, “Nghiêm tổng, ngượng ngùng, tên đã lên dây, không thể không bắn.” Vừa lòng nhìn sắc mặt của nam nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, “Chuẩn bị tâm lý thực tốt a, cẩn thận đừng để đồng hương hàng xóm nghe thấy tiếng cậu kêu khi ở trên giường.” Nói xong, phần eo ngang ngược, ở trong tình huống chưa chuẩn bị đầy đủ, đã đem hơn nửa tính khí của mình chen vào bên trong.
“Ân!…” Nghiêm Mộ Thanh đau tới ứa ra mồ hôi lạnh, lại cắn chặt răng sợ lộ ra thanh âm.
Lý Chí bị kẹp tới phát đau, đầu óc đột nhiên nhảy ra một ý tưởng kỳ quái: Nguyên lai cắm vào trong này, thật sự cảm giác được sự run rẩy của mông y a.
Sau đó mặc kệ người dưới thân đau tới gân xanh ứa ra, Lý Chí vẫn kiên trì đem toàn bộ tính khí của chính mình cắm vào trong tiểu huyệt của đối phương.
Khi toàn bộ đều đi vào, Lý Chí ở bên trong ngừng lại, lẳng lặng hưởng thụ một chút nội vách của đối phương bởi vì kí©h thí©ɧ cùng đau đớn, nhịn không được co rút lại. Sau đó, hắn chậm rãi nâng lên thắt lưng, một chút một chút chậm rãi xuyên vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể của nam nhân.
Nghiêm Mộ Thanh lại đau tới ủy khuất, một chân bị nam nhân đặt ở trên vai, duy trì một loại tư thế vô cùng thẹn thùng. Y hoàn toàn không có biện pháp dựa vào một chân chống đỡ lấy mình, vì để nắm giữ cân bằng, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của kẻ đang xâm lược. Đầu thật sâu chôn ở trong ngực, không dám phát ra một chút tiếng động nào, cũng hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn nam nhân trước mắt đang thao lộng mình.
“Ngô ân…” Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị nam nhân sáp tới, Nghiêm Mộ Thanh không tjw chủ được phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người. Y cảm thấy thẹn thùng, cái đầu càng cúi xuống thấp hơn, bại lộ ở trong mắt kẻ xâm lược chính là lỗ tai đỏ tới sắp xuất huyết.
Lý Chí đương nhiên hiểu được bản thân đã thao tới địa phương mẫn cảm kia của Nghiêm Mộ Thanh, liền chậm rãi hướng tới chỗ kia thao thêm vài cái. Mỗi một lần đều có thể đổi lấy được sự co rút càng lúc càng nhanh hơn của đối phương. Hơn nữa, nam nhân dưới thân cũng bởi vì địa phương mẫn cảm nhất bị người ta kí©h thí©ɧ, bắt đầu không thể khống chế được rêи ɾỉ của chính mình.
“Ngô ngô… Lý Chí… Lý Chí… đừng đâm vào nơi đó… A…”
Thân thể Lý Chí cắng ngắc trong nháy mắt, gần như không thể nhận thấy được. Nguyên bản trừu sáp nhẹ nhàng nhất thời biến thanh ra vào cuồng bạo. Cảm thụ được người dưới thân đã không thể nhịn được nữa, bắt đầu vặn vẹo eo, Lý Chí mím môi, nhếch mép.
Cư nhiên thật sự ở tại trước cửa nhà mình thượng Nghiêm Mộ Thanh, giống như giấc mơ vậy.
Lý Chí một bên trừu sáp, một bên dùng tay tùy tiện nâng nhẹ cằm của Nghiêm Mộ Thanh lên, muốn nhìn xem biểu tình của nam nhân thời điểm bị mình thao lộng.
Lúc này, dưới lầu truyền tới thanh âm nói chuyện của nữ nhân.
Lý Chí mới vừa thấy rõ biểu tình của Nghiêm Mộ Thanh, đôi môi bị bản thân cắn tới đỏ bừng, trong ánh mắt lộ ra quang mang tìиɧ ɖu͙©, thủy quang mênh mông xinh đẹp không ngừng tiến vào bên trong mắt của mình.
Nghiêm Mộ Thanh cũng nghe thấy được thanh âm của hai nữ nhân đang nói chuyện dưới lầu, sợ tới mức ở người co giật.
Vì thế, Lý Chí cũng rất vô dụng bị y kẹp tới bắn ra.
Vì thế, Nghiêm Mộ Thanh cũng rất thụ động bị bắn ở bên trong.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Hay Không?
- Chương 10