Chương 12: Chua nhẹ, mất cả hứng ăn cơm

“Tuyển Nho, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Cao Văn Lị thấy sắc mặt chồng mình có chút kỳ quái.

“Không có gì, chỉ là học sinh trong nhóm có chút ồn ào.”

Sau đó lại thấy thông báo từ vòng bạn bè, nhanh chóng bấm vào xem, không phải bình luận của cô.

Trong vòng bạn bè có người đăng bài mới là Thẩm Thiên Kỳ, là ảnh chụp cảnh chiêu mộ người mới của câu lạc bộ văn học, người ở giữa chính là cô gái anh đang nhớ nhung.

Ôn Tuyển Nho thấy Điền Tâm thích bài của Thẩm Thiên Kỳ, còn bình luận một cảm xúc nụ cười ngớ ngẩn, Thẩm Thiên Kỳ lập tức trả lời lại một cách lạnh lùng.

Ôn Tuyển Nho nhàn nhạt nhìn thoáng qua, ngón tay hơi mang vết chai mỏng sờ sờ ly rượu, mất cả hứng ăn cơm.

Lại đến thứ hai, tiết thứ 2 là văn học cổ đại, Ôn Tuyển Nho sớm đi vào lớp học, Điền Tâm đang cúi đầu nhìn điện thoại, Ôn Tuyển Nho ngồi vào bục giảng, phát hiện người con gái này không giống lúc trước sẽ nhìn về phía anh đầu tiên.

Sau giờ học, Điền Tâm thu dọn đồ đạc, hẹn lớp trưởng Hà Tuấn đi thư viện, lớp trưởng ở đại học trong thời gian học tập phải cùng ủy viên học tập thường xuyên vì lớp phục vụ, phát sách vở, tác nghiệp, và qua lại giữa các bạn học.

Liên tiếp mấy ngày, Ôn Tuyển Nho vẫn không nhận được lời mời của cô gái, nhưng thật ra vẫn luôn âm thầm nhìn thấy Điền Tâm và Hà Tuấn đến thư viện cùng nhau.

Tuy rằng Hà Tuấn là lớp trưởng do bản thân anh chọn, là một nam sinh tốt chất lượng, nhưng nhìn thấy cậu đi chung với nữ sinh mình thích, trong lòng phảng phất như bị mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Buổi chiều vào ngày nào đó, Ôn Tuyển Nho mới vừa xong tiết ở lớp bên cạnh, bị học sinh lôi kéo thảo luận vấn đề, trì hoãn không ít thời gian, chuẩn bị thu thập đồ đạc trở lại văn phòng.

Lớp học cách vách bỗng ồn ào một trận, Ôn Tuyển Nho đi ngang qua cửa nhìn nhìn, là học sinh lớp của anh, nhíu mày.

Phát hiện Điền Tâm được hai nam sinh đỡ ra ngoài, sắc mặt cô trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

"Thưa thầy, Điền Tâm đột nhiên té xỉu, chúng em đang chuẩn bị đưa cậu ấy đến phòng y tế.”

Ôn Tuyển Nho nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Điền Tâm, đau lòng không thôi, vội vàng duỗi tay ôm lấy cô: " Để thầy, các em tiếp tục vào học đi.”

Ôn Tuyển Nho bế Điền Tâm lên, nhanh chân đi xuống lầu, nhìn dáng vẻ không chút sức lực của cô, chau mày: “Điền Tâm, Điền Tâm em có sao không? Có nghe thầy nói chuyện không?”

"Thầy, em đau bụng kỳ sinh lý……” Mỗi lần Điền Tâm tới kỳ bụng đều sẽ rất đau, đặc biệt là vào ngày đầu tiên, khóe mắt trào ra nước mắt, cả người vô lực, nhăn mày dựa vào ngực Ôn Tuyển Nho, ngay cả sức lực ôm cổ người đàn ông cũng không có.