Thời điểm ba người Trường Minh đang càn quét một cửa hàng Bách hoá xanh, một tốp người gồm khoảng mười người đàn ông đang đứng ở bên ngoài cửa hàng chờ các cậu. Bên cạnh họ là một con xe tải LVSR.
Những người này chỉ mặc đồ bình thường, nhưng được trang bị một lớp áo chống đạn, một mũ giáp và một cây súng tiểu liên AK. Nhìn vào vóc dáng cao lớn và cơ bắp rắn chắn của họ cũng không khó để nhận ra, những người này đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Thỏ cảm nhận được sự tồn tại của mấy người đó nhưng không vội đi ra làm gì. Hắn thu thập những vật dụng có thể dùng được vào trong không gian, rồi bỏ một ít bánh, sữa và thuốc của Cu Tí vào trong ba lô để cho Trường Minh đeo trên lưng.
Nếu hắn và Trường Minh tay không đi ra, chắc chắn sẽ bị đám người kia nghi ngờ.
Thỏ lấy từ trong không gian ra một chiếc mặt nạ hình con thỏ rồi đeo lên. Chiếc mặt nạ này dường như đã tồn tại lâu lắm rồi, màu sắc đều đã ngả vàng, còn có thêm mấy vết xước dài.
Trường Minh lần đầu thấy cái mặt nạ này, cũng lần đầu thấy Thỏ đeo nó. Cậu không khỏi tròn xoe đôi mắt, thích thú nhìn hắn.
Ai có mà ngờ, cái người lạnh lùng ngầu lòi như Thỏ lại chịu đeo cái mặt nạ đáng yêu như này chứ. Nhưng lại rất hợp với hắn, hợp đến lạ thường.
Cậu âm thầm giơ ngón cái cho Thỏ một like, cậu rất thích cái mặt nạ này, cũng rất thích nhìn hắn đeo nó.
Chuẩn bị xong xuôi, Thỏ mới bế Cu Tí bằng một tay, tay còn lại thì dắt Trường Minh bước ra bên ngoài.
Mấy tên đàn ông khi thấy hai người bước ra liền căng cứng cả người lại, tay cầm chặt súng, cảnh giác nhìn ba người Trường Minh.
Khí thế của Thỏ cũng chẳng hề thua kém gì bọn họ. Hắn chỉ cần liếc mắt một phát, những người kia liền có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong tình thế hai bên đang giương cung bạt kiếm, giọng nói trong trẻo lại dịu dàng của thiếu niên vang lên đã phá tan cái sự nghiêm trọng này.
“Xin chào.” Trường Minh cười lịch thiệp. “Các anh có việc gì không ạ?”
Có vẻ mấy người đã nhận ra bọn họ đang bất lịch sự. Đặc biệt là khi họ đến đây để tìm kiếm sự giúp đỡ của Trường Minh và Thỏ.
Một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi bước lên phía trước, có vẻ là lãnh đạo của đám người này.
Anh ta hắng giọng: “Chào hai đồng chí. Chúng tôi thuộc Trung đoàn 271, Sư đoàn 5, Quân khu 7. Tôi là Nguyễn Duy Khải, hiện là đại đội trưởng tạm thời của đại đội 402.”
Thì ra là người trong quân đội, thấy những người quân nhân này chưa có biểu hiện gì xấu, Trường Minh cũng cho bọn họ mặt mũi mà giới thiệu lại.
“Chào anh, em là Phạm Trường Minh.” Rồi cậu giới thiệu lần lượt Thỏ và Cu Tí. “Đây là anh trai và em trai của em. Các anh cứ gọi anh của em là Thỏ, em của em là Bảo ạ.”
Thỏ... sao? Cái người toàn thân toát lên khí tràng nguy hiểm này? Cả đám quân nhân không hẹn mà nghĩ. Nhưng nhìn thấy Thỏ đeo một chiếc mặt nạ thỏ khá đáng yêu, bọn họ cho rằng, đây có thể là sở thích đặc biệt của hắn.
Trường Minh kéo suy nghĩ của mấy quân nhân về chuyện chính: “Vậy các anh tìm chúng em là...”
“À.” Duy Khải trả lời. “Như các cậu cũng biết rồi đấy. Thế giới chúng ta đang diễn ra đại dịch xác sống. Bởi vì đến quá đột ngột nên tạm thời Chính phủ và Quân đội chưa kịp phòng tránh, dẫn đến hiện tại số lượng xác sống quá lớn.”
Anh ta nói xong thì dừng lại quan sát vẻ mặt của Trường Minh. Cậu thiếu niên này nhìn thì trông có vẻ còn non choẹt, nhưng hình như cậu quá bình tĩnh đối với hiện trạng thế giới lúc này.
“Chúng tôi đang tìm kiếm những người còn sống sót. Sau đó sẽ đến căn cứ trung tâm ở thành phố Hồ Chí Minh.” Duy Khải nói tiếp.
“Các anh muốn bọn em đi cùng?” Trường Minh nói ra mục đích của họ.
“Đúng vậy!” Duy Khải gật đầu.
Mục đích ban đầu của họ là tìm kiếm những người sống sót để bảo vệ họ. Vì nghĩa vụ của quân nhân chính là bảo vệ dân, bảo vệ đất nước. Chỉ cần không phải là tội phạm nguy hiểm, đều sẽ được hưởng sự bảo vệ từ quân đội.
Nhưng lúc nãy, khi tìm được vài người sống sót ở khu vực này, bọn họ rất ngạc nhiên khi nghe về sự tích có một thanh niên cao lớn chạy xe tay ga, thu hút tất cả bọn Zombie ở đây về một chỗ, rồi dùng bom tiêu diệt toàn bộ. Bảo sao mà lúc đến đây, Duy Khải không nhìn thấy con xác sống nào hết, còn vui mừng vì khả năng số người sống ở đây có thể sẽ cao hơn những nơi khác. Nhưng cuối cùng anh ta lại phải thất vọng rồi.
Duy Khải nghĩ, người có thể tiêu diệt số lượng lớn như thế này, chắc chắn là người có sức mạnh vượt trội, mặc dù có thể hắn chính là phần tử nguy hiểm, hoặc thuộc phe phản động.
Nhưng Duy Khải vẫn đánh cược, trong tình thế cấp bách hiện nay, nếu anh ta lôi kéo được người này về phía quân đội, sức mạnh của bọn họ sẽ được tăng lên, khả năng chống lại bọn xác sống cũng sẽ cao hơn.
Trường Minh không nói gì, nhìn về Thỏ. Kế hoạch vốn có của hai người là sẽ tìm một nơi vững chắc tại đây để làm nơi trú ẩn, sau đó tập hợp một vài người có năng lực tạo thành một đội để xây dựng thành một cứ điểm nhỏ. Đợi đến tháng sau, khi quân đội hoàn thành căn cứ ở Hồ Chí Minh thì mới bắt đầu đến đó.
Hiện tại, chuyện ngoài kế hoạch lại xảy ra, nơi này có người sống sót và được chỉ đạo bởi quân đội địa phương. Bọn họ muốn ba người Trường Minh sáp nhập, nhưng Trường Minh theo bản năng muốn từ chối. Tuy nhiên, cậu không nói ra. Giống với quân nhân nghe chỉ đạo của đại đội trưởng, Trường Minh luôn luôn nghe theo sự sắp xếp của Thỏ. Hắn muốn như thế nào cũng được, cậu sẽ tuân theo vô điều kiện.
Thỏ nhìn thấy ánh mắt của Trường Minh, đưa tay xoa đầu cậu.
“Chúng tôi có thể gia nhập với các người.” Đây là lần đầu tiên mà Duy Khải nghe được giọng nói lạnh nhạt đến thế, lạnh đến độ anh không hề đọc được chút cảm xúc gì cả. “Nhưng chúng tôi có điều kiện.”
Duy Khải nhíu mày, anh đã đoán trước được sẽ thế này. Người mạnh sẽ không dễ dàng chịu khuất phục. “Chỉ cần trong khả năng của tôi.”
“Chúng tôi có thể tham gia tìm kiếm tài nguyên với các anh, cũng có thể cùng các anh tiêu diệt bọn Zombie.” Bàn tay từ trên đầu Trường Minh hạ xuống rồi ôm lấy vai cậu. “Nhưng chúng tôi sẽ không nghe lệnh của các anh.”
Duy Khải hiểu ý Thỏ. Hắn muốn nói, bọn họ là đang trong mối quan hệ hợp tác đôi bên, chứ không phải là hắn chịu khuất phục dưới trướng của anh ta. Nếu như phía quân đội có làm gì khiến bọn hắn không vừa ý, quan hệ đôi bên sẽ lập tức vỡ nát.
Cũng may, yêu cầu này không có gì quá đáng nên Duy Khải lập tức đồng ý.
Bởi vì đi cùng người của quân đội, Thỏ cũng không cần phải tìm kiếm xe ô tô nữa. Người dân ở các xã cũng chẳng phải là quá nghèo, có rất nhiều nhà sắm vài con Vision hoặc SH đời mới, nhưng có rất ít nhà mua ô tô. Vì vậy mà việc tìm ô tô còn sử dụng được đối với Thỏ mà nói thì khá là khó.
Trường Minh cùng Thỏ đang bế Cu Tí theo các anh lính ngồi vào thùng xe tải. Có hai anh lính phụ trách làm tài xế nên hiện tại trong thùng còn lại tám anh, tính luôn cả đại đội trưởng.
Trường Minh, Thỏ và Cu Tí ngồi ở một bên, tám người kia thì ngồi ở phía đối diện.
Cậu mở ba lô lấy ra một hộp sữa, cắm ống hút rồi đưa cho Cu Tí đang ngồi trên đùi của Thỏ.
Cu Tí vừa cầm hộp sữa uống vừa tò mò nhìn các anh quân nhân. Đôi mắt bé tròn xoe long lanh chọc cho bọn họ không nhịn được mà muốn bẹo má bé, nhưng không ai dám làm gì hết vì có một tên đầy khí thế đang trấn toạ cùng bé.
“Mấy em là người nơi này sao?” Một chàng trai trông khá là trẻ bắt chuyện.
Trường Minh lắc đầu: “Không phải ạ, chúng em vốn đang ở thành phố ạ. Em với anh trai đang về quê thăm họ hàng thì đại dịch diễn ra ạ.”
Trường Minh không phải là không tin quân nhân. Nhưng xuất phát từ sự dạy bảo là không được tuỳ tiện tin vô điều kiện bất cứ ai của Thỏ, cậu theo bản năng che dấu, ra vẻ cậu và Thỏ chỉ thực sự là một công dân bình thường không thể bình thường hơn.
“Bé Gia Bảo... chúng em đang lẩn trốn thì gặp được bé. Mẹ bé đã... không còn, nên chúng em quyết định đem bé theo ạ.”
Giọng của Trường Minh mềm dịu, lại nhẹ nhàng dễ nghe, đặt trong trường hợp bình thường, ai nghe xong cũng sẽ tin cậu.
Nhưng mà với điều kiện là phải bình thường, và không cùng một lúc tiêu diệt vài trăm con Zombie.
“À, là vậy sao! Cực khổ cho các em rồi!” Một anh lính khác phụ hoạ.
Trường Minh cũng không có quá quan tâm việc bọn họ có tin cậu hay không, chỉ cần họ không vạch thẳng mặt thì cậu vẫn sẽ lịch thiệp cho họ mặt mũi.
Trên đường về cứ điểm, thông qua cuộc trò chuyện với các anh lính, Trường Minh cũng đã thu về được một số thông tin quan trọng.
Cứ điểm hiện tại ở huyện Bù Đăng đang có khoảng gần một nghìn người còn sống sót, đa phần là nông dân. Bởi vì thời điểm đại dịch xảy ra, bọn họ đang canh tác ở nương rẫy, nên họ may mắn trốn được trong rừng và sống sót.
Cũng có khá nhiều học sinh cấp ba, các em trốn trong phòng học được vài ngày thì được quân đội đến cứu.
Số quân lính còn sống sót sau khi tiêu diệt toàn bộ Zombie có sức mạnh của một quân nhân chỉ còn lại khoảng hơn một trăm người.
Quá yếu.
Nhiều người như thế, mà quân lính lại ít như thế thì khó mà có quản lý hết toàn bộ được. Học sinh, nông dân hay một ai đó chưa được huấn luyện quân sự, họ sẽ khó mà chịu nghe theo sự quản lý của quân đội.
Nếu như trong số người sống sót, có người thuộc phe phản động, hoặc là người mắc chứng chống đối xã hội, quân đội không thể nào mà phòng tránh được những việc nguy hiểm có thể xảy ra.
Ví dụ như việc cứ điểm của Tây Nguyên bị thất thủ vì toàn bộ quân nhân bị biến thành Zombie sắp xảy ra.
Ngoài ra, nhân lực có thể chiến đấu với Zombie quá ít. Trước khi siêu năng lực gia xuất hiện, một con quái vật như con quái vật mà Thỏ từng đυ.ng độ xuất hiện thì chắc chắn, cứ điểm không thể nào mà tồn tại được.