Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 11: Chính là hại nước hại dân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Châu Lộ Lộ lại chơi với Lady thêm một lúc nữa, chợt nhận ra sáng giờ cô đã vô tình cho vị nào đó ăn nguyên quả bơ, liền kiếm đề tài để nói nhân tiện bát quái chút đỉnh.

“Phải rồi, bạn gái anh đâu, sao chưa thấy anh nhắc đến bao giờ, công ty cũng không ai biết anh có bạn gái cả.”

“Thực ra tôi và cô ấy đã nhiều năm không gặp, và nhờ tôi chăm sóc cho Lady coi như là một thứ để kỉ niệm.”

Ồ, thì ra là vậy.

Châu Lộ Lộ không chú ý tới, lúc Đường Vũ nói ra câu này anh mắt anh nhìn cô sâu thẳm.

Cô ấy nhờ chăm sóc liền chăm đến tận tình đến bất ngờ!

Châu Lộ Lộ ngạc nhiên: “Không nghĩ tới anh lại là người chung tình như vậy.”

Đường Vũ nghe cô nói thế thì cau mày: “Trông tôi giống kẻ bạc tình lắm sao?”

Châu Lộ Lộ gật đầu được một nửa, vội vàng lắc đầu nguầy nguầy: “Đâu có, tổng tài chính là người chung tình nhất thế gian, anh xưng nhị, không ai dám xưng nhất!”

Đâu chỉ bạc tình, chính là hình tượng hại nước hại dân điển hình nha!!!

Đường Vũ đương nhiên nhìn ra chút tâm tình nhỏ này của cô, từ một người dễ gần nháy mắt trở về với hình tượng đại tư bản đúng nghĩa.

Đường Vũ giọng điệu ra lệnh: “Đã vậy, cô dọn nhà đi.”

Căn phòng vốn ngăn nắp gọn gàng, bởi vì chơi với Lady một buổi mà khắp nơi đều là đồ chơi của Lady, lông chó mỗi nơi đều dính một ít. Thảm không nỡ nhìn.

“Đồ chơi của Lady đều bỏ vào thùng, để trong góc nhà.” Ai đó chỉ đạo, Châu Lộ Lộ ngoan ngoan dọn dẹp, ai bảo hồi này chơi hăng quá chi.

Lady dường như còn chưa chơi đủ, lẽo đẽo đi theo sau chân cô.

Châu Lộ Lộ vừa đặt cái thùng đó vào góc tường, giọng nam trầm thấp lại vang lên: “Đúng rồi, bây giờ thì đem tấm thảm đi giặt đi.”

Châu Lộ Lộ lập tức xù lông lên: “Tại sao tôi phải giặt?” chó nhà anh chứ có phải chó nhà tôi đâu!

“Tôi trả lương cho cô để làm gì?” Châu Lộ Lộ lập tức nghẹn họng.

Một đồng lương là trăm đồng nhục! Thật chẳng sai.

Giặt xong thì nấu cơm, bởi vì Đường Vũ ‘uy hϊếp’, cho nên cô phải nấu một bàn ăn thịnh soạn ba món mặn, một xào, một canh.

Giặt một tấm thảm lớn đủ khiến cô tiêu hao không ít năng lượng. Vốn tưởng sẽ được nghỉ ngơi, ai ngờ, ác mộng bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Nào là lau nhà, lau kính, giặt ga giường, tưới cây, nhổ cỏ, không việc gì không làm. Tận lực bóc lột sức lao động hại cô mệt thở không ra hơi, lại thêm Đường Vũ, chẳng làm gì nhưng cũng lẽo đẽo theo sau cô ‘bới lông tìm vết’, ‘vạch lá tìm sâu’ hở ra một chút là “phạm lỗi, trừ lương” nhiều đến mức cô chẳng thể nào nhớ hết.

Cô thật hoài niệm vị tổng tài của ngày hôm qua, ngoan ngoãn, đáng yêu bao nhiêu thì hôm nay ‘ác ma’ bấy nhiêu.

Sớm biết thế này thì cô đã mặc kệ anh ta rồi, có thể sốt đến ngốc luôn thì càng tốt. Nhà tư bản tài phiệt chết tiệt không đáng được thương hại!!!

Cuối ngày, trước khi thả người đi, Đường Vũ ‘vui vẻ’ tuyên bố: “Một lần phạm lỗi trừ 100 ngàn, tổng cộng 26 lần 2 600 000, trừ đi 1 300 000 còn thiếu 1 300 000. Ngày mai tôi sẽ nói với phòng tài vụ.”

Cô thật sự cảm thấy anh ta vui vẻ, khóe miệng cong hơn 10% so với bình thường. Mà cô, một đêm không ngủ mặc niệm cho số tiền không cánh mà bay của mình. Gối ướt đầm đìa, so với thất tình hay chia tay còn muốn đau lòng gấp mười lần.

Đương nhiên cũng không quên đem người nào đó hung hăng mắng một trận.

Hậu quả là sáng hôm sau, cô đem theo khuôn mặt sưng húp, thất thiểu đến công ty, từ đầu đến cuối cô đều ủ rũ cúi đầu cho nên không nhận ra rằng mọi người đều đang nhìn cô bằng những con mắt khác, có coi thường, có chán ghét.

“Bốp!”

Năm giây sau khi âm thanh thanh thúy ấy vang lên và cơn đau rát ở mặt truyền đến, Châu Lộ Lộ mới hiểu được, cô vừa ăn một cái tát.

Khuôn mặt nhợt nhạt hằn lên năm ngón tay khiến cho khuôn mặt ngày càng đáng thương. Nhưng có đáng thương hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì khi mà phụ nữ trong phòng đều nhìn cô bắt ánh mắt sắc như dao, mà đàn ông thì đều làm như không nhìn thấy gì.

Châu Lộ Lộ ngơ ngác: “Chị Trần, tại sao đánh em?” Chị Trần là đại tỷ của phòng kế hoạch này, tuổi đã hơn ba mươi mà chưa có chồng, hung dữ một cây, không ai không sợ.

Chị Trần chỉ tay vào mặt cô, nói lớn: “Cô còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao à? Hôm qua Tiểu Lý phòng thị trường nhìn thấy cô đi ra từ nhà tổng tài, cô nói xem, thế là thế nào?”

Mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh cũng phụ họa: “Cô nói đi, không cho chúng tôi câu trả lời thích đáng là không được đâu đấy!”
« Chương TrướcChương Tiếp »