Lão Bàng phát biểu xong. Áo trên vai cũng bị lấy đi.
“Nhảy theo thứ tự lớp, chúng ta thứ năm, cố gắng hết sức” Tu Kiệt đứng bên cạnh cậu, khích lệ các bạn học.
Nhóm nhảy “cô gái mở đường” trừ cậu ra ai cũng vui vẻ phấn khích. Trong đó còn có một bạn học mặc một bộ áo dài nam, tên Khương Duy Tiêu, sẽ một mình diễn tiết mục hát đơn của lớp, cũng vui vẻ cười hì hì.
Đến lúc Hạo Phong lần nữa nhìn thấy lớp trưởng lớp mình thì anh đã bắt đầu đứng trên sân khấu cùng với dàn chị Hoa Chi, chuẩn bị dẫn chương trình.
Vì sức hút của hai người trong trường không tính là ít, vừa bước lên sân khấu đã nghe tiếng la hét của không ít học sinh. Vực dậy cả một hội trường đang tĩnh lặng.
“Ôi! Đúng là tuổi trẻ!” Lão Bàng nhìn hai học sinh mà mình yêu thích đứng trên sân khấu, trong lòng vui vui vẻ vẻ.
Tiết mục đầu tiên là của lớp 11a1. Lớp mũi nhọn của trường. Hiển nhiên danh xứng với thực, nhảy một bài nhạc nhẹ nhàng giống như tập dưỡng sinh. Đa phần đều là nữ búi tóc cao, trên mũi học sinh nam thì là gọng kính đen.
Bài hát đơn vớt vát lại được một chút. Hát rất hay, cả nhóm người đều vỗ tay la hét kịch liệt.
Hạo Phong cũng hết sức hết mình, gõ chiêng kèn trống đều quất hết. Trên người hơi lấm tấm mồ hôi những gương mặt vẫn rất phấn khởi.
......
Đến khi Trương Thanh Dương trở về. Trên quần dính một vệt đen, đầu tóc bù xù, gương mặt nhăn nhó đến tìm cậu.
“Má nó! Thằng chó kia lại đến! Lần này nó còn giăng hẳn cả dây, là dây cương, trời tối như vậy, tao vấp đến độ đầu đã đập cả vào tường rồi! Hạo Phong thằng đó muốn gϊếŧ tao đó!”
Hạo Phong ngách nhiên. Trương Thanh Dương tuy đầu óc hơi ngu si thật nhưng cũng không đến độ dễ dàng chịu thương như vậy, nhìn thằng bạn. Không có chỗ nào là ổn hết, trên mặt còn hơi bầm tím.
“Người dơ rồi Lấy đồ của tao mà mặc, mày..... cảm ơn, cũng xin lỗi”
Cậu đưa bộ đồng phục của mình ra. Xem hôm nay thế nào cũng ở lại đây đến tối muộn, đồ chắc cũng sẽ không thay ra đâu.
Trương Thanh Dương vỗ vỗ vai cậu.
“Xin cái đếch! Chị hỏi của tao mà bị một thằng như vậy quấn lấy, tao phải xử lý chứ, mày cứ múa phần của mày, ngày mai tao với mày bàn nhau xem làm cách nào bắt thằng đó”
Thanh Dương để lại dấu Ok rồi đi mất.
Tiếp theo là tiết mục của lớp a2. Rất có đầu tư mà thuê gần 10 bộ đồ lả lơi thước tha tà áo. Múa giống như chim công. Trông cũng rất đẹp.
Lăng Tu Kiệt sau khi dẫn chương trình xong sẽ được nghĩ trong lúc các lớp biểu diễn. Anh lang thang một chút, cũng không biết là đi đâu về, trên tay cầm một sợi dây cương nhỏ, nếu không phải vì ánh đèn sân khấu hất lên khiến nó lấp lánh chắc cũng rất khó để nhận ra.
“Lớp trưởng? Đi đâu vậy?”
Trương Thanh Dương vừa nảy đột ngột bị té một cú, đau điếng, khi đứng lên mới ngỡ ngỡ ra là hình như bị trật khớp. Lết từng bước muốn đến phòng y tế.
Tu Kiệt nghe giọng nói này, cơ thể căng cứng lại rất rõ ràng. Giống như giật mình lắm.
“Dạo thôi, nóng” Anh tìm một cái cớ bao biện.
Thanh Dương hiểu anh bạn lớp trưởng này của mình. Không thích chỗ quá đông người. Dạo ra đây cũng là chuyên có thể hiểu được.
“Đi đâu?”
Chỉ là anh chàng hỏi bá lạnh lùng này không biết bị chạm vào dây thần kinh nào. Chủ động đưa tay ra giúp Thanh Dương.
“Tới....phòng y tế nha, cảm ơn lớp trưởng”
Tu Kiệt gật đầu không trả lời, dìu cậu chàng bước đi.
“Quần áo của cậu?”
Anh hỏi. Nhìn thấy tên được thêu trên áo rõ ràng là Hạo Phong.
“Không phải đâu, vừa bị té, té thành thê thảm thế này nè. Nó cho mượn thôi”
Thanh Dương trả lời lại.
Tu Kiệt mím đôi môi thành một đường thẳng. Nhìn gương mặt trông như đang suy nghĩ gì đó rất quan trọng.
.......
Nhóm của cậu vừa nhảy xong. Cả người vẫn còn dư âm phấn khởi, của âm nhạc, của những lời cổ vũ không thể nào bình tĩnh lại kịp.
Nguyễn Nguyễn trông rất vui, tụm lại với các chị em cười nói.
Hạo Phong gấp gáp uống gần hai chai nước. Cứ tưởng đã xỉu trên sân khấu vì khát luôn rồi.
Xoa xoa mái tóc. Ừ tốt, không có dấu hiệu sẽ biến tai ra. Hạo Phong chạy xuống dưới cuối hàng.
Bình thường người đến xem diễn đều chọn vị trí tốt như đứng gần sân khấu nhất. Nhưng cậu lại không nghĩ vậy. Cậu có hai cặp lổ tai nên thính giác tốt hơn người thường rất nhiều. Đứng gần loa như vậy đầu chắc chắn sẽ đau.
Dựa vào lang cang. Bầu trời cũng đã tối mịt mù. Trông cũng phải hơn bảy giờ rồi.
Trên sân khấu là Khương Duy Tiêu. Cậu chàng này hát rất hay. Giọng hát phải nói là rất truyền cảm. Một bài hát được cất lên nhẹ nhàng. Âm điệu du dương như dải lụa bay trong gió. Tự do và mềm mại.
.......
Buổi tiệc vẫn diễn ra. Nói là đến 8 giờ như thật ra còn hơn như thế nữa. Các tiết mục cũng kết thúc, chỉ còn lại cả trường cùng nhau tụ tập, đốt một đám lửa trại lớn. Cùng nhau nướng đồ mà ăn.
Bụng của cậu không thể nào chứa nổi được nữa. Hạo Phong lẻn đi.
TruyenHDTruyenHD