Thỏ Tử Tinh cũng từng nghĩ, vì sao tiên nhân lại ở lại ngọn núi này, nhưng nàng không dám hỏi.
Nàng sợ một khi tới hỏi, tiên nhân sẽ bay đi lập tức, tựa như một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng rồi cái gì cũng quên, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Thỏ Tử Tinh vẫn thường xuyên đi nhìn lén tiên nhân.
Lần này, hoa tiên tử xuất hiện, vốn dĩ nàng không cần nhìn lén, quang minh chính đại có thể ăn vạ bên chân tiên nhân.
Thỏ Tử Tinh am hiểu nhất là che giấu hơi thở, huống chi tiên nhân hạ phàm pháp lực sẽ suy giảm, bọn họ không có khả năng phát hiện Thỏ Tử Tinh ẩn giấu trong bụi cỏ không xa.
Lần này, hoa tiên tử thoạt nhìn có chút nôn nóng, giọng nói vội vàng.
“Vì sao chàng còn chưa động thủ chứ? Nếu trong vòng ba ngày không thể thành công, chàng sẽ chết đó!”
Tiên nhân không trả lời.
Hoa tiên tử lại nói, “Nàng chỉ là một con yêu tinh thỏ thôi, nhưng chàng là thần tiên, trong hai người ai có tác dụng hơn, chẳng lẽ trong lòng chàng không rõ sao?”
“Huống chi, chàng tới nơi này, không phải cũng vì chuyện đó sao?!”
Thỏ Tử Tinh thực sự kinh ngạc, vậy mà lại có liên quan tới nàng.
Vì thế nàng chăm chú nghe cẩn thận.
Tiên nhân thở dài, “…Ta không muốn, cũng không cần.”
Hoa tiên tử gấp đến phát khóc, giọng nói nghẹn ngào, “Đúng! Chàng không muốn! Chàng không cần, vậy chàng đã bao giờ nghĩ tới, nếu chàng không thể quay về, ta phải làm sao bây giờ?”
“Ta cũng không muốn hại tính mạng nàng ấy… nhưng trên núi này cũng chỉ có nàng ấy mới cứu được chàng!”
“…Ta biết chàng động lòng trắc ẩn, vẫn luôn tìm thế thân khác, nhưng chàng cho rằng có bao nhiêu linh thú ăn linh chi bách thảo mà lớn lên!”
Nghe đến đây, Thỏ Tử Tinh đã hiểu rõ.
Thì ra tiên nhân vì nàng mới ở lại ngọn núi này không đi.
Chẳng qua, là vì muốn mạng của nàng.
Thật đau đớn.
Trái tim thật sự rất đau.
Tiên nhân ôm lấy hoa tiên tử đã khóc không thở được vào ngực, thấp giọng trấn an, “…Ta sẽ không có việc gì, ta đảm bảo.”
“Nhưng ta cũng không thể hại tính mạng thỏ con.”
Hai mắt hoa tiên tử đẫm lệ, “…Chàng muốn tìm bách văn quả?”
Tiên nhân gật đầu.
Hoa tiên tử không thể tin nổi mở to hai mắt, “Chàng điên rồi! Bách văn quả có thần thú thượng cổ bảo vệ, chàng sẽ mất đi tính mạng đó!”
Tiên nhân im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, hắn nói, “Nếu ta không thể trở về, nàng quên ta đi.”
Hoa tiên tử ngồi liệt trên mặt đất.
Thỏ Tử Tinh lau nước mắt trở về ổ của mình.
Nàng không biết mình lại đáng giá như vậy.
Đúng là từ nhỏ đã ăn linh chi tiên thảo, nhưng cũng không phải cố tình, chỉ là những thứ này rất ngon, trùng hợp trên đỉnh núi lại nhiều.
Thỏ Tử Tinh cũng không biết mình nên khổ sở hay vui vẻ.
Tiên nhân tới đây là vì tính mạng của nàng.
Nhưng bây giờ tiên nhân nguyện chết cũng không muốn tính mạng nàng nữa.
Thỏ Tử Tinh ngồi trên ghế, lúc khóc lúc cười giống như kẻ điên.
Sau đó nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thỏ Tử Tinh từng thấy bách văn quả — ở chỗ đại yêu tinh có.
Quan hệ của đại yêu tinh với Thỏ Tử Tinh cũng không tệ lắm, ngày xưa hắn thường chỉ điểm nàng tu luyện, cũng có thể nói, nàng là do một tay hắn dạy dỗ.
Đại yêu tinh từng khoe khoang đồ mình cất giữ với Thỏ Tử Tinh, hắn rất giàu có, trong kho nhiều vô số kỳ trân dị bảo, trong đó có bách văn quả.
Thỏ Tử Tinh lau nước mắt, lập tức chạy đi tìm đại yêu tinh.
Nhưng đại yêu tinh không có nhà, hắn rất bận rộn, thường xuyên không ở nhà, vừa ra ngoài là đi một tháng.
Đại yêu tinh không cấm đoán Thỏ Tử Tinh, nàng có thể tường xuyên ra vào nhà mình.
Thỏ Tử Tinh biết mình đang trộm đồ vật, hơn nữa như vậy là có lỗi với đại yêu tinh.
Nhưng có cách nào chứ? Thỏ Tử Tinh thích tiên nhân như vậy.
Lúc nàng vừa vươn tay ra, giọng nói đại yêu tinh vang lên – hắn dùng truyền âm thuật qua một khối linh thạch ở cửa.
“Ngươi đang làm gì vậy?!” Giọng nói hắn vội vàng, “Vậy mà ngươi lại trộm đồ?!”
Thỏ Tử Tinh vừa khóc vừa xin lỗi, “Xin lỗi… nhưng ta rất cần nó.”
Đại yêu tinh chậm rãi nói, “Ngươi muốn cũng không sao… nhưng ngươi phải đợi ta trở về.”
“Bách văn quả là tiên quả, trộm tiên quả là trọng tội! Ngươi sẽ…”
Ngươi sẽ gặp thiên kiếp!
Thỏ Tử Tinh trầm mặc trong chốc lát, “…Chừng nào ngươi trở về.”
Đại yêu tinh suy nghĩ trong chốc lát, “Năm ngày.”
Lần này hắn đi rất xa, nếu bây giờ xuất phát cả ngày cả đêm, không sai biệt lắm năm ngày là có thể về đến nơi.”
Thỏ Tử Tinh lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nàng nói, “Xin lỗi, đại yêu tinh.”
“Cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta bấy lâu nay, có lẽ ta không có cách nào báo đáp ngươi được rồi.”
“Nếu không, kiếp sau ngươi tới tìm ta, kiếp sau nướng ta ăn đi.”
Lời của Thỏ Tử Tinh không buồn cười chút nào, hốc mắt đại yêu tinh đỏ bừng.
Sau đó, Thỏ Tử Tinh lại nói, “À… ta suýt nữa đã quên, bị thiên kiếp đánh chết không có kiếp sau, ngươi xem ta hồ đồ chưa.”
Sau đó, Thỏ Tử Tinh không màng tiếng hét của đại yêu tinh, mang theo bách văn quả bỏ chạy.
Mới vừa chạy ra khỏi động của đại yêu tinh, thời tiết bên ngoài đã thay đổi.
Ngày đông sáng sủa đột nhiên bị mây đen che kín, gió lạnh cũng nổi lên, mạnh tới mức Thỏ Tử Tinh không thể đứng vững.
Nàng biết thiên kiếp của mình tới rồi.
Nàng sợ không kịp, vì thế một đường cắn rằng chạy như bay vào phòng trúc của tiên nhân.
Nhưng tiên nhân không có ở đây, hoa tiên tử cũng không, chỉ có cây sáo xinh đẹp kia ở trên bàn.
Thỏ Tử Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống đất, cả người run rẩy.
Thật muốn gặp lại tiên nhân một lần.
Thỏ Tử Tinh khóc xong rồi, cẩn thận đặt loại quả kia lên bàn, ngay sát bên cây sáo.
Gió càng lúc càng lớn, tuyết thổi vào trong phòng, lạnh lẽo đến tận xương.
Thỏ Tử Tinh đi rồi.
Lúc thiên lôi xé tan trời đất, Thỏ Tử Tinh chỉ có một mình, trong lúc đau đớn thịt nát xương tan, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng tiên nhân đang thổi lá trúc.
Lá tiếng lá trúc, không phải tiếng sáo.
Lá trúc là thổi cho thỏ con.
Thật muốn nghe một lần, Thỏ Tử Tinh nghĩ, có lẽ nàng không thể sống tới mùa hè năm sau, chờ cây trúc mọc ra lá mới nữa rồi.
Sau đó, nàng lại nhớ tới, tháng sau là sinh nhật nàng.
Cuối cùng thỏ con cũng không thể sống tới năm 300 tuổi.
…
Mùa đồng năm nay tuyết vô cùng lớn.
Dưới chân núi mọi người phát hiện ánh sáng ngũ sắc, người già nhất trong làng nói đây là dấu hiệu của tiên nhân.
Vì thế bọn họ bất chấp gió lạnh tận xương, quỳ lại trên mặt đất.
Có người thị lực tốt mở to hai mắt trong trời tuyết bay tán loạn, rõ ràng thấy được có hai tiên nhân vạt áo phiêu phiêu bay lên trời.
“Thật sự có tiên nhân!”
“Tiên nhân phi thăng!”
“Tiên nhân phù hộ thôn làng chúng ta hàng năm được mùa!”
Bọn họ đều là những người dân giản dị, chỉ khát vọng được thần tiên phù hộ.
Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi khi.
Mưa tuyết qua đi, có người thợ săn lên núi.
Thợ săn nhặt được một con thỏ con chết trong tuyết.
Thỏ con tựa như bị thiêu cháy, lại giống như bị sét đánh, bộ lông trên người không còn chỗ nào là ổn cả, cháy đen từng chỗ một.
“Thật là kì lạ.” Thợ săn nghĩ, “Ngày trời mưa tuyết to như vậy sao lại có một con thỏ bị thiêu cháy chứ.”
Sau đó hắn ước lượng thỏ con, rồi ném nó về nền tuyết.
“Đáng tiếc là cháy quá, nếu không sẽ có một bữa ngon rồi.”
Sau đó thợ săn dẫm lên tuyết rời đi.
Các thôn dân vẫn sinh sống bình thường.
Thỉnh thoảng bọn họ vẫn sẽ tới miếu bái hoa tiên tử.
Chỉ là, sau này không có một chú thỏ con trắng nào dẫn người lạc đường xuống núi nữa.
END.