Thỏ Tử Tinh đã tỉnh rượu, nhưng nàng cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa còn có chút hưởng thụ tư vị được nằm trong ngực tiên nhân, vì thế mà mặt dày giả say.
Tiên nhân đi tới rừng trúc, đặt Thỏ Tử Tinh lên tảng đá, tuỳ ý hái một phiến lá trúc xuống bắt đầu thổi.
Thỏ Tử Tinh nghe đến si mê.
Sau đó, có tiếng bước chân tới gần, hai tai Thỏ Tử Tinh lập tức dựng lên.
Là hoa tiên tử.
Giọng nói hoa tiên tử dịu dàng giống như nàng ấy vậy, “Ơ, có thỏ con.”
“Sao nó lại không động? Té xỉu sao?”
Lời nói của hoa tiên tử mang theo sự quan tâm, muốn lại gần xem tình hình của thỏ con.
Giọng nói tiên nhân mang theo ý cười, “Là yêu tinh thỏ, có thần trí, uống say rồi.”
Hoa tiên tử tiếc nuối thu tay – nếu đã là thỏ con có thần trí, tuỳ tiện sờ cũng không lễ phép chút nào.
Thỏ con này trông rất xinh đẹp, nghĩ đến cảm xúc phập phồng mềm mại, sự dụ hoặc của bộ lông xù trắng mềm kia là lại không nhịn được.
Hoa tiên tử hờn dỗi nói với tiên nhân, “Sao lại thổi lá trúc? Cây sáo ta đưa cho chàng đâu?”
Tiên nhân lắc đầu cười khẽ, “…Thói quen.”
Sau đó hẳn cởi cây sáo treo bên hông xuống, lần nữa thổi lên.
Đây là cây sáo tiên, âm thanh nghe cũng khác hẳn, linh hoạt kì ảo.
Nhưng Thỏ Tử Tinh cảm thấy không hay chút nào.
Nàng nhắm chặt mắt không cho nước mắt chảy ra.
— Cây sáo là thổi cho hoa tiên tử, nhưng lá trúc là thổi cho thỏ con ngốc nghếch.
Thỏ Tử Tinh đột nhiên xoay người nhảy khỏi cục đá, giống như cơn gió lốc chạy vụt xuống dưới chân núi, một đường chạy tới miếu thờ hoa tiên tử.
Dựa vào cái gì? Nàng nghĩ.
Những chuyện đó đều là ta làm.
Nàng ta chỉ là người nhảy rồi làm cho hoa nở, vậy mà công sức lại tính hết trên đầu nàng ta.
Nàng ta được cung phụng hưởng thụ hương khói, còn ta lại suýt chút nữa bị người ta gϊếŧ thịt làm đồ nhắm rượu.
Thỏ Tử Tinh vừa phá miếu vừa ấm ức khóc, giống như nàng mới là người bị người ta phá miếu.
Thỏ Tử Tinh phá miếu, tâm tình vui vẻ hơn một chút, nhẹ nhàng thở ra rồi quay về trên núi.
Bầu trời đêm vốn dĩ quang đãng lại xảy ra dị tượng, mây đen cuồn cuộn, sấm sét từng tia đánh thẳng xuống lòng bàn chân Thỏ Tử Tinh.
Thỏ Tử Tinh chưa hiểu việc đời, sợ tới mức chạy như bay, nhưng vẫn có một đạo thiên lôi đánh thẳng vào người nàng.
Ngay lập tức, Thỏ Tử Tinh hôn mê bất tỉnh.
Lần nữa nàng tỉnh lại, nàng đang nằm trong động của đại yêu tinh lợi hại nhất núi này.
Đại yêu tinh lập tức mắng nàng, “Kêu ngươi tu luyện thật tốt, đừng làm bậy ngươi lại không nghe, dám đi phá miếu tiên nữ, đưa thiên kiếp tới!”
“Mất công ngày xưa dạy ngươi công đức, nếu không may thì đã bị hồn phi phách tán rồi đấy!”
“Nhớ cho kỹ, về sau không được làm sai nữa, nếu không dù cho thần tiên có tới cũng không cứu được ngươi đâu!”
Thỏ Tử Tinh bị ăn mắng, cúi đầu ủ rũ quay về ổ của mình.
Nàng còn rất chột dạ, nhưng hoa tiên tử và tiên nhân giống như không biết chuyện gì, cũng không tới chất vấn nàng.
Đúng rồi, bọn họ đều là thần tiên trên trời, miếu thờ cung phụng khắp nơi có hàng ngàn hàng vạn, sao lại để ý tới một miếu nhỏ bị phá chứ?
Thỏ Tử Tinh thất hồn lạc phách, mãi mới hồi phục tinh thần tiếp tục tu luyện.
Dù sao cũng phải sống sót trước đã.
Theo cách đại yêu tinh nói, công đức nàng bây giờ đã tạm ổn, nếu không cố gắng tu hành, sợ là lần làm sai chuyện tiếp theo sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Thỏ Tử Tinh vẫn rất sợ chết.
Nhất là bị thiên lôi đánh chết, đây cũng là cách chết mà yêu quái sợ nhất – ngũ lôi oanh đỉnh, da thịt gân mạch đều tan nát, hồn phi phách diệt, loại chết đau đớn này chỉ nghĩ thôi cũng khiến lông tơ thỏ con dựng đứng.
Vì thế, Thỏ Tử Tinh thành thật tu luyện một tháng.
Trong nháy mắt, mùa thu cũng đi qua, đã bước sang mùa đông.
Nhưng tiên nhân và hoa tiên tử vẫn ở trên núi như cũ.
Có đôi khi Thỏ Tử Tinh nghĩ, vì sao tiên nhân không về trời cùng hoa tiên tử chứ?
Nhưng thật ra tâm tư nàng cũng hi vọng tiên nhân có thể ở lại trên núi, dù cho có ở cùng hoa tiên tử.
Thỏ Tử Tinh vẫn luôn nhìn lén tiên nhân, nhưng mùa đông tới, cây trúc không có lá, tiên nhân cũng không thổi lá trúc nữa.
Hắn theo thói quen thổi cây sáo của hoa tiên tử.
Buổi tối thỏ con lại khóc lớn một lúc.
Năm Thỏ Tử Tinh 300 tuổi này so với 299 tuổi còn khóc nhiều hơn.