Chương 7

Tôi không dám phát biểu thêm, giữa tiếng la ó của Đại Mạnh và Anh Tú, tôi lao về giường.

Nhanh tới mức, thấy đầu không thấy đuôi.

He he he, con người ngốc nghếch, thân phận thỏ tinh vẫn là bí ẩn và tôi được an toàn.

Lúc đó tôi tưởng mình tiêu rồi chứ.

Nhưng mà cậu ấy nói ngập ngừng là có ý gì nhỉ?

Tô Đồ - tôi thật sự không hiểu nổi, chỉ lặng lẽ liếʍ tay, tận hưởng mùi thơm của cỏ hạng sang.

Ôi, không ấy tôi giả bộ mộng du cắn Chu Cẩn Ngôn thêm phát nữa?

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi phát hiện Chu Cẩn Ngôn đã đi ra ngoài.

Vì thế tôi chỉ ngơ ngác nhìn chiếc giường sạch sẽ ấm áp của mình, hồi tưởng về đêm qua.

Sợ hãi có thể tới chậm. Nhưng không bao giờ vắng mặt:)))

Khi Đại Mạnh đi ngang qua tôi, anh ấy hỏi tôi.

"Tiểu Đồ, đêm qua em và anh Ngôn sao lại cãi nhau? Sáng nay anh thấy anh Ngôn sắc mặt âm trầm đi ra khỏi phòng từ sớm lắm."

Tôi mím môi và cẩn thận sờ cái đuôi thỏ đang bị che lại.

"Tối qua em vô tình nhảy lên giường cậu ấy."

"Hả? Thế Chu Cẩn Ngôn có đánh em không?"

Anh Tú cũng lo lắng đi tới.

Tôi lắc đầu, muốn giơ tay liếʍ mùi cỏ hạng sang nhưng rồi tức giận bỏ xuống.

“Không, cậu ấy chỉ hơi nghiêm khắc kêu em về thôi.”

Hai người đàn ông to lớn, dáng người khỏe mạnh thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao là tốt rồi, đừng để bụng nhé, anh Ngôn hướng nội thôi."

"Dạ."

Anh Tú và Đại Mạnh đối xử với tôi rất tốt, nên tôi cũng chấp nhận nghe theo lời an ủi của họ.

Tắm rửa xong, tôi xách cặp và chuẩn bị đến lớp.

Hôm nay giáo sư sẽ dẫn chúng tôi đi tham quan vườn thực vật sau giờ học, tôi có thể lén lút bức thử những loại cây và trái cây chưa bao giờ gặp ở đó.

Nghe nói cỏ càng hiếm thì càng ngon. Chẹp, chẹp.

Ngay khi tôi đang nuốt nước miếng, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Kiều Thanh.

Kiều Thanh là một con vẹt đã thành tinh, hiểu biết của anh ấy về xã hội loài người chỉ thua chó mèo thành tinh.

Sau khi tôi bước vào xã hội loài người, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Anh ấy là người bạn động vật tốt nhất của tôi và là ngọn hải đăng sáng 250 oát, chiếu rọi con đường trưởng thành của tôi.

Tôi viết tin trả lời, dù có chút vụng về, tôi đã nói ngắn gọn với anh ấy về việc tối qua leo nhầm giường của bạn cùng phòng.

Theo đó, tôi hỏi anh ấy làm thế nào để kết bạn với những người bạn cùng phòng.

Kiều Thanh ngay lập tức chỉ dẫn tôi.

【Cậu ta không đánh em ngươi, nghĩa là cậu ấy cũng không quá ghét em, nếu không, em đi mua bữa sáng cho cậu ta. Rồi giả vờ đáng thương, sau đó xin lỗi. Perfect không?】

【Ah? Vậy cũng được ạ?】

【Đương nhiên, Đồ Đồ đáng yêu như vậy, sao có thể nhẫn tâm từ chối em?】

Tôi ngoan ngoãn đồng ý, quay người vào căn tin mua bữa sáng hối lộ.

Chu Cẩn Ngôn học khoa thể dục và hầu hết thời gian cậu ấy đều ở sân bóng.