Chương 6

Tôi cần một cái quần họa tiết cà rốt, rất gấp!

Tại sao?

Tại sao Chu Cẩn Ngôn lại ở trên giường của tôi?

Khoan, dừng khoảng chừng là 3 giây.

Đây không phải giường thỏ mềm mại của tôi!

Tôi giật mình thon thót, cơn buồn ngủ bị đánh bay trong nháy mắt.

Vậy là hết cứu thật rồi, hình như tôi vừa làm điều gì đó quá đáng lắm. Nhưng mà tôi không có nhớ.

Với cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống của Chu Cẩn Ngôn, tôi nuốt nước miếng và nhỏ giọng nói.

"Chuyện là... cậu có tin thật ra tớ bị mộng du không? "

"Cậu nghĩ sao?"

"Tớ đang nói sự thật đó."

"Cậu nghĩ tôi là đồ ngu chắc."

Giọng Chu Cẩn Ngôn thật sự rất nghiêm khắc, tôi không nhịn được, mắt đỏ hoe.

Chu Cẩn Ngôn tặc lưỡi, nhưng bàn tay bóp má tôi lại thả lỏng một chút.

"Sao cậu lại khóc? Tôi còn chưa làm gì cả."

"Trở về ngủ đi, đừng làm vậy nữa."

Đội ơn ba ba, tôi vội vàng ngồi dậy, định bụng bò về giường, mới đi được hai bước cổ chân lại bị nắm lấy. Hu oaaaa!

"Chờ chút."

Tôi hơn rén, chớp chớp mắt, "Có...có chuyện gì nữa sao?"

Chu Cẩn Ngôn sẽ không tự nhiên muốn đánh tôi phải không?

Hu hu hu, tôi không thể đánh lại cậu ấy.

Trong lúc tôi đang ở thế hèn, Chu Cẩn Ngôn chỉ vào một bộ phận khó nói – sau mông tôi, đuôi thỏ bung xõa lắc lư, nhìn kỹ còn có thể thấy đuôi bị lõm một phần vì bị đồ ngủ đè.

Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng.

"Đây là gì?"

Tôi đưa tay che đuôi, sắc mặt tái nhợt, môi mím lại.



Nếu tôi nói đây là hậu quả của bệnh trĩ, thì cậu ấy có tin không?

Chu Cẩn Ngôn sẽ không ngu ngốc như vậy.

Nên lừa, nên giải thích làm sao để cậu ấy tin đây?

Im lặng một lúc, tôi đổ mồ hôi đầm đìa.

Hết rồi, hết thật rồi, thân phận thỏ thành tinh của tôi sẽ bị bại lộ sao? Con người hai chân sao mà thông minh quá vậy?!

Diễn biến tiếp theo là tôi thành thỏ bảy món?

Tôi có nên cắn chết Chu Cẩn Ngôn để khiến cậu ấy mãi mãi im lặng, hay tự sát nhể?

"Chuyện này…"

Chu Cẩn Ngôn nheo mắt lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên nhướng mày vui vẻ.

"Tô Đồ, trong ký túc xá mà cậu cũng big gan dữ?"

Cậu ấy nói gì vậy, thật sự là ngôn ngữ tôi nghe hiểu hả, tôi choáng váng.

Big gan?

Gì?

Chả lẽ cậu ấy nghĩ tôi gắn đồ chơi sau mông thay vì là đồ thật

Oh yeah!

Ý tưởng táo bạo lóe lê trong đầu, tôi lập tức gật đầu thừa nhận.

"Đúng rồi, đúng rồi, thế đấy."

Tôi vừa dứt lời, mặt Chu Cẩn Ngôn biến thành màu gan heo, ánh mắt một lời khó nói hết.

Đầu thỏ của tôi thật sự không thể hiểu được, dù tôi có biến thành người đi nữa.

Cuối cùng, giọng cậu ấy trở nên trầm khàn, sau đó xua tay.

"Cậu thực sự... mau đi ngủ đi."