Đến được vườn thực vật, tôi cảm thấy bản thân vẫn có thể ăn thêm nhiều bó cỏ lớn nữa. Vui vẻ~
Giáo sư giải thích về các kiến thức chuyên môn cho chúng tôi, sau đó bọn tôi được phép tham quan tự do và nghiên cứu những gì bản thân cần.
Tôi nhìn Chu Cẩn Ngôn bị địch bao quanh tứ phía, như Đường Tăng lạc vào nữ nhi quốc, tôi là thỏ ngọc đáng yêu của chị Hằng Nga chứ không phải Tôn Ngộ không, nên tất nhiên...xách háng chạy đi ăn cỏ.
Cỏ ơi, cỏ ơi, anh tới đây!
Tôi tìm thấy một khu vực không có người và đương nhiên camera giám sát cũng không quay tới, tìm thấy được một bụi chuối. Hê hê...
Thầm lặng bức một quầy chuối, nhom nhom, đuôi thỏ đung đưa thoải mái. Cảm giác phê tới nóc.
Con người hai chân làm tốt lắm! Hương vị này còn ngon hơn với những loại chuối trong rừng của tôi.
Nhoàm! Quả này vừa dài vừa thơm, chua chua ngọt ngọt như dâu ấy!
Nghe nói trong xương rồng có nước tinh khiết! Phập~ É é, mặn quá! Gai đâm vào đuôi! É é.
Rột rột uống được một chút, tôi nhắm tới bãi cỏ bồ công anh cách đó không xa.
Bên dưới những bông hoa trắng muốt là những cuống lá đầy đặn.
Tôi nuốt nước miếng, vui vẻ chạy tới.
Kết quả là một nhóm những đứa đang tham quan ở khu vực khác bất ngờ xuất hiện, bọn nhỏ chơi đùa quanh khu vực đó.
Tôi giả bộ bản thân chỉ đi ngang qua, mắt nhìn thẳng, đuôi trong quần héo bẹp.
Các em mau đi đi, không thì xíu bạn cùng lớp đi qua đây thì sao mà anh tác nghiệp được.
Cuối cùng, sau khi đợi các em nhỏ – mần non tương lai đi, tôi lập tức duỗi tay lén bứt bông bồ công anh đẹp nhất, béo nhất.
Vừa định há miệng đớp thử, tay tôi bị nắm chặt. Sắp tới miệng rồi mà, hu hu!
Tôi bối rối ngẩng đầu lên, thấy Chu Cẩn Ngôn đang cúi đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Tô Đồ, em còn có sở thích ăn cỏ thật sao?”
"Pikachu?" *Con thỏ không kêu pikachu, á á á, thỏ của Hằng Nga lăn lộn*
Tôi kéo chuông cảnh báo trong lòng.
Bị ai nhìn thấy cũng là cũng khó giải thích, nhưng sao nhất quyết là anh Chu Cẩn Ngôn vậy?
Tôi cố gắng phủ nhận nó.
“Không phải đâu, em chỉ ngửi thử thôi.”
"Miệng của em ngửi thấy mùi?"
Chu Cẩn Ngôn cười khẩy, đôi mắt đen đầy vẻ hiểu rõ. Biết vậy kêu liếm thử cho rồi.
Chớp mắt giả bộ ngây thơ, tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo.
"Chu Cẩn Ngôn, anh không hiểu, đây là cách mà nghề nghiệp của chúng em đánh giá thực vật."
"Hử?"
"Đúng vậy, bằng cách này chúng em có thể hiểu rõ hơn về thực vật."
Tôi gật đầu chắc chắn và nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy sự chân thành. Tin em ngụy biện điiiii~
Có lẽ anh ấy, một sinh viên khoa thể dục, thực sự không hiểu rõ kiến thức chuyên môn về thực vật học này nên chỉ nói “ồ” và để tôi ngửi tiếp.
Khi tôi đang thở phào nhẹ nhõm, Chu Cẩn Ngôn mệt mỏi ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
Sau đó…
Sau đó anh ấy giật lấy bông bồ công anh béo từ tay tôi và giả vờ sắp ăn nó.
?
? ?
? ? ?
Anh cướp của em?!
Tôi nắm lấy tay anh ấy và kinh ngạc nói: "Sao anh lại ăn nó?"
Chu Cẩn Ngôn lắc lắc bồ công anh trong tay, nghiêng đầu nhìn tôi, mắt cong cong.
"Không phải em nói ăn để đánh giá sao?"
Tôi mím môi.
Thỏ có thể ăn cỏ để sống, thế thì có lẽ con người cũng có thể ăn sống chúng, biết đâu tác dụng phụ của nó là chữa bệnh thì sao.
Thế là tôi thả tay ra và háo hức nhìn anh ấy ăn thử nó.
Chu Cẩm Ngôn thật sự đã ăn rồi.
Ăn xong, anh bình luận với vẻ mặt bình thản:
"Cũng bình thường."
Tôi khịt mũi không vui.
Nói nhăng nói cuội, dám bình luận ẩm thực trước mặt nhà giám định. Con người mà cũng muốn mua rìu qua mắt thỏ sao, ngốc nghếch.