Chương 1: A a có sói, cứu thỏ

Dư Thỏ là một con thỏ tinh, nhưng chưa thể hóa thành người, tộc trưởng nói với cha mẹ cậu rằng không cần ôm hy vọng, mà bản thân Dư Thỏ cũng từ bỏ.

Cho nên cậu lơ là việc tu luyện, cả ngày ở trong núi chạy nhảy chơi đùa.

Vào một ngày đẹp trời Dư Thỏ không cẩn thận rời khỏi lãnh địa của thỏ.

Lúc này, Dư Thỏ đang trốn ở bên trong một bụi cỏ, cục bông màu trắng như tuyết ở giữa bụi cỏ màu xanh đặc biệt bắt mắt, vừa nhìn liền có thể phát hiện.

Mà đối diện với cậu, là sói, một đàn sói.

Bọn họ đứng thành một vòng tròn, nhìn hai con sói ở giữa đang đánh nhau.

Dư Thỏ run run rẩy rẩy, bốn chân so với bông còn mềm hơn, có trời mới biết vì sao cậu chỉ ngủ có một giấc, tỉnh lại liền biến thành tình huống như thế này.

Bốn phía đều là đất bằng, muốn chạy, khẳng định chạy không được, cậu chỉ có thể hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, cầu nguyện cho bầy sói ở phía đối diện sẽ không phát hiện ra.

Đây là một cuộc cạnh tranh giữa hai Lang Vương, con sói ở bên trái kia thoạt nhìn tuổi không lớn, lông tóc thuần sắc trắng, thoạt nhìn giống y như cậu.

Nhưng ánh mắt kia đặc biệt hung ác, làm Dư Thỏ sợ đến không dám nhìn thẳng, nó nhe răng nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, phảng phất như ở một giây tiếp theo liền sẽ nhào tới ăn thịt cậu.

Trận chiến giữa hai Lang Vương kết thúc, Lang Vương trẻ tuổi hơn giành chiến thắng, lão Lang Vương chỉ có thể xám xịt mặt mày rời đi, bầy sói ở xung quanh tru lên một tiếng.

“Chúc mừng tân Lang Vương."

Dư Thỏ đem thân mình cuộn đến tròn vo, trong miệng không ngừng niệm thần chú.

“Đừng phát hiện ra tôi, đừng phát hiện ra tôi.”

Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen thật lớn, Dư Thỏ không dám ngẩng đầu, tâm hoảng ý loạn, hôm nay nếu như có thể sống sót trở về, đời này cậu chắc chắn sẽ không bao giờ rời khỏi núi thỏ.

Bóng đen ngừng ở trên đỉnh đầu, Dư Thỏ run lẩy bẩy, cái đuôi nhỏ giấu ở tít phía dưới thân, cậu thử ngẩng đầu lên, vừa nhìn lông mao trên người đều dựng thẳng hết cả.

Tân Lang Vương khóe miệng còn dính máu, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm con mồi, đó chắc chắn là ánh mắt khi nhìn thấy đồ ăn.

Đồ ăn, ý trên mặt chữ.

Dư Thỏ bị phát hiện, cậu nhanh chóng xoay người chạy đi, trời sinh hoạt bát hiếu động, bốn chân đã sớm luyện thành phản xạ có điều kiện, bất quá ở trong mắt Lang Vương, chỉ là đồ ăn đang nhảy nhót mà thôi.

Dư Thỏ liều mạng chạy, phía sau ập tới một trận gió, cậu quay đầu lại xem, chỉ thấy một con sói cách cậu không đến 1m, phía sau nó là vô số con sói đang đi theo lại đây.

Cậu khóc không ra nước mắt, một con thỏ mà thôi, không đủ nhét kẽ răng, nào mà cần nhiều sói đến như vậy.

Trong bụng Dư Thỏ đột nhiên có một dòng khí nóng hổi, cậu còn tưởng rằng là do bản thân bị dọa mà ra, Dư Thỏ càng muốn khóc, cậu không thể là con thỏ đầu tiên bị dọa sợ mà chết được.

Ngay sau đó, thỏ con màu trắng liền biến mất, thay vào đó là một thiếu niên có mái tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, lỗ tai ở trên đầu gục xuống, vị yêu tinh này, hóa hình biến thành người không đủ tiêu chuẩn.

Dư Thỏ bị đau hô lên hai tiếng, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã biến thành người, cơ thể lắc lư làm cậu lăn vài vòng rồi nằm yên ở trên mặt đất.

Lang Vương lại xuất hiện ở bên người.

“Ngài...... Ngài đừng ăn tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài đừng ăn tôi, có được không?”

Lang Vương sừng sững ở bên người, hơi hơi cúi đầu, Dư Thỏ run đến càng nghiêm trọng, thực mau pháp lực chống đỡ hết nổi, liền biến trở về nguyên hình.

Lang Vương cúi đầu, hé miệng.

Dư Thỏ xoay người muốn chạy, nhưng khổ nỗi cái đuôi đã bị Lang Vương giữ ở dưới chân, làm cậu sợ đến mềm nhũn, Lang Vương muốn ăn cậu.

A a a, cậu sẽ chết.

Dư Thỏ bốn chân đá loạn ở trên không trung, cậu còn chưa được thấy cha mẹ lần cuối, người trong tộc còn chưa biết cậu có thể hoá thành hình người, sao có thể chết được.

Nhưng mà sự đau đớn như trong tưởng tượng không có xuất hiện, Lang Vương cắn cậu, nhưng chỉ ở phần da lông mà thôi, cứ như vậy ngậm ở trong miệng, đi đến một cái đỉnh núi khác.