…Nai con…
Trình Nha nghĩ rằng cô thích Trình Ôn Nghiêm thực sự chỉ giới hạn trong tình yêu thầm kín của mình, cô không có thổ lộ, cũng không làm ra chuyện gì chuyện khác thường, nhiều lắm thì chính là khi cô mơ lúc nửa đêm sẽ luôn nghĩ về hắn .
Nhưng cứ nửa đêm lại nằm mơ cũng đủ dằn vặt rồi.
Nước súp ngọt lịm trượt vào đầu lưỡi, mềm mại. Cô không nhịn được múc một muỗng đưa lên bên môi Trình Ôn Nghiêm : “Chú nhỏ, ăn thử đi.”
Người đàn ông vốn đang cau mày, nhưng khi thấy cô dẩu cái miệng nhỏ, vẻ mặt trìu mến lại gần cô, lông mày lại giãn ra, hắn chậm rãi nói "ừ" một tiếng, tiếp theo hé miệng đem muỗng bánh trôi ăn sạch sẽ.
“Ngọt không?” Trình Nha cười hỏi hắn.
"Rất ngọt."
Cô cười đến nỗi đôi mắt híp lại cong cong như hai vầng trăng mảnh mai.
"Con hôm nay đi đâu?"
Trình Ôn Nghiêm đột nhiên hỏi, làm Trình Nha tay dừng một chút: “Hôm nay đi chùa miếu.” Cô chỉ nói được một nửa “Cầu nguyện thi đại học đạt điểm cao, tốt nhất là ở thành phố, như vậy vào đại học cũng không cần rời khỏi chú nhỏ."
"Con...."
Nhưng đó là sự thật, đây là một thành phố hạng nhất . Nhiều người đang đổ xô đến đây, Trình Nha muốn ở lại đây là điều bình thường.
Trình Ôn Nghiêm mặt mày thoáng ôn nhu: “Cố gắng nỗ lực.”
Bây giờ là ngày nghỉ lễ tháng năm, còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trình Nha nhìn chằm chằm vào chiếc quần được ủi phẳng phiu của hắn, chậm rãi xuống phía dưới, nhìn ống quần hắn.
Sau hơn 1 tháng, có thể khi lên đại học, tình cảm trong cô sẽ phai nhạt đi đôi chút, khi tiếp xúc với những điều mới mẻ ở một lĩnh vực mới có thể sẽ phai nhạt , nhưng cô không dám đảm bảo tất cả những điều này.
Vào giờ phút này, mỗi lần nhìn thấy chú nhỏ, trái tim cô phảng phất như muốn nhảy ra ngoài, hận không thể ngay tại chỗ vô cùng trịnh trọng mà nói với hắn: "Trình Ôn Nghiêm, con đã yêu chú từ rất lâu rồi."
Nhưng rốt cuộc cô không thể.
Đó không chỉ là chú và cháu, còn có cách biệt một trời một vực.
Sau khi ăn tối xong, Trình Nha chuẩn bị bưng bát vào bếp để rửa sạch.
“Cứ để ở đó, để chú rửa.” Trình Ôn Nghiêm ngăn cô lại.
Trình Nha khăng khăng: "Để con rửa cho."
Trình Ôn Nghiêm không tranh cãi với cô, mà cùng cô vào bếp. Rõ ràng chỉ là một cái bát nhỏ, hai người cùng vào bếp sẽ là một trận chiến quá lớn.
Khuôn ngực rộng của người đàn ông ở ngay sau lưng cô, ước gì mình có thể lui về phía sau một bước, hoặc là hắn lại tiến thêm một bước, liền có thể lấp đầy cõi lòng mình.
Vòi nước đóng lại, Trình Nha xoay người.
Cái trán đau xót, cô thật sự… va phải hắn.
Nó không có gì khác hơn là một nhịp tim.
Có điều tim cũng đập thình thịch như thế.
Giống như thế giới của cô, toàn bộ vũ trụ của cô bùng nổ thành pháo hoa màu hồng.
Nhưng pháo hoa luôn chỉ là một khoảnh khắc huy hoàng, thoáng qua.
Bàn tay ấm áp của Trình Ôn Nghiêm bao phủ lên trán cô: "Nha Nha, không sao chứ?"
Có đôi khi, Trình Nha sẽ tham lam nghĩ rằng sẽ thật tốt biết bao nếu đây là sự quan tâm giữa những người yêu nhau thay vì tình cảm gia đình.
Nhưng cô luôn nghĩ xa vời, ba năm trước cô không xứng có được tình cảm gia đình, ba năm sau có được tình cảm gia đình sẽ là món quà lớn cho cô, hiện tại thế nhưng lại hy vọng xa vời.
Đôi mắt ngây thơ như một chú nai con đập vào mắt Trình Ôn Nghiêm, hơi nước tản ra, trong trẻo và thanh bạch.
"Chuyện gì vậy?"
Đối mặt với sự quan tâm, Trình Nha lắc đầu: "Con chỉ nhớ lại chuyện trước kia."
Vẫn là lời nói chỉ nói một nửa, nói một nửa sự thật sẽ dễ chịu một chút. Cô luôn thích biện minh cho mình như thế này.
"Con đi tắm." Trình Nha nói.
Trình Ôn Nghiêm không nói thêm nữa.
Bị nước ấm dội vào lưng, Trình Nha chỉ muốn cuộn mình trong góc phòng tắm.
Không có nước mắt, khóe miệng còn nhếch lên, rõ ràng nên vui vẻ mới đúng.
Cô phải mất một thời gian dài để điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Không biết đó là nước mắt hay nước lại lần nữa rơi xuống.
Sau khi tắm xong và mở cửa ra, cô thực sự sửng sốt.
Trình Ôn Nghiêm đang ở trong phòng của cô.
Cô bước ra từ trong làn nước trong veo có vẻ ngây ngô, xỏ đôi dép bông và lùi lại một bước.
"Chú nhỏ sao lại ở đây?"
Trình Ôn Nghiêm cảm thấy rằng hắn có thể thực sự đã bỏ bê việc quan tâm đến Nha Nha
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi một hai tháng nay, tựa hồ có khác biệt rất lớn so với trước kia, hắn cũng không thể nói rõ khác biệt cụ thể là gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt mơ hồ như nai con kia, hắn đều muốn ôm cô vào lòng dỗ dành một lúc.
Hắn nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, quét đến đáy mắt màu lam đậm, nhíu mày: "Dạo này con không ngủ ngon sao?"
Trình Nha có lẽ đang bị choáng váng, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại gật đầu: "À ... lần trước khi ngủ với chú nhỏ, con đã ngủ rất ngon. Có lẽ là do đã phải chịu quá nhiều áp lực trong những ngày này ngủ như thế nào đều không an ổn.”