…Thận trọng khi ở một mình…
Đúng là không chịu thua kém đến muốn chết.
Giọng điệu của trưởng bối, có thể là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Chỉ mong là vậy.
“Chú nhỏ.” Trình Nha rút chìa khóa ra, lúc thay giày trong phòng có người lên tiếng.
Trình Ôn Nghiêm “Ừm” một tiếng, rất khẽ, hỏi cô: “Đi đâu?”
“Làm đề thi không để ý thời gian, nên ở lại đợi bạn học một lúc.” Trần thuật lại một cách lộn xộn.
Hắn sẽ tiếp tục hỏi nữa không? Hỏi cô đi đâu, ở cùng với người nào.
“Trình Nha, con qua đây.”
Bước chân của cô cứng ngắc, ngón tay bật đèn phòng khách còn đang run rẩy trước khi đèn sáng lên một giây.
Cô đi qua, rồi đứng ở trước mặt hắn.
Một người đàn ông hơn cô mười tuổi đẹp hơn so với bất luận người nào, từ khi bắt đầu xác nhận như vậy, ở trong mắt cô, cũng chỉ có duy nhất mình hắn.
Kỳ thật gương mặt của bọn họ có vài nét tương đồng, lúc nhíu mày, vẻ mặt giống nhau như đúc.
Cô không sợ hãi cũng không căng thẳng, vẫn luôn nhìn thẳng Trình Ôn Nghiêm, luôn luôn, liên tục, gạt đi sự tham lam trong ánh mắt, dường như chỉ còn lại sự hờ hững.
Mà hắn cũng không mở miệng, im lặng một lúc lâu: “Đi rửa sạch mùi thuốc lá với mùi rượu trên người đi.”
Con ngươi của cô gái chợt co rụt lại, gật gật đầu: “Con biết rồi.”
Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không ngờ hắn cứ vậy mà bỏ qua cho cô.
Vốn đã định bỏ qua cho cô sao? Đúng vậy, hắn vốn không cần phải có nghĩa vụ kia.
Trình Nha quay về phòng ngủ, không khóa cửa, cầm váy ngủ đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Mùi rượu, thuốc lá và mùi nước hoa này chỉ có thể được loại bỏ bằng cách gội đầu tắm rửa rồi thay quần áo.
Trình Ôn Nghiêm không đến, cô cũng không đủ dũng khí đi. Còn có đề thi chưa làm xong, cô cầm lấy di động, thông báo wechat hiển thị hơn chục cái tin nhắn Thích Tinh Sơ gửi đến cho cô.
Ngoại trừ ảnh đề thi anh ta chụp, còn có hai dòng tin nhắn.
---Chú nhỏ của cậu có chửi không?
Hai tin cách nhau nửa giờ, ba phút trước:
---Mắng chết luôn rồi.
---Không có.
Không ngờ là điện thoại lại rung lên ngay.
-----Cậu gửi cho tôi coi lời giải là gì đi?
Thấy cô không trả lời, lại gửi tiếp tin nhắn qua.
----Gọi anh Thích đi.
Trình Nha một chút mặt mũi cũng không cho.
---Thích Tinh Sơ.
Trong khi cô đang ra sức chép đáp án đề thi, người kia gửi đi gửi lại hơn chục cái tin nhắn. Đợi cô chép xong, lại nhận được một tin.
---Cậu sẽ không thực sự có du͙© vọиɠ đối với một người đàn ông già hơn mình hai mươi tuổi đấy chứ?!
Cô không phủ nhận rồi tắt máy sau khi trả lời cụt lủn.
---Tôi đi ngủ đây.
Cô đều làm xong việc ở đây rồi, ban đêm thực sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình cô.
Cô mở cửa đi ra ngoài, mới phát hiện đã hơn mười hai giờ rồi. Ma xui quỷ khiến đi xuống lầu, ngồi trên chiếc ghế sô pha mà Trình Ôn Nghiêm đã ngồi.
Cô nhìn thấy hóa đơn đặt hàng trên bàn, thời gian thanh toán là chín giờ tối.
Đây là bữa ăn khuya, chẳng trách Trình Ôn Nghiêm nói đang đợi cô, hắn đợi…lâu như vậy.
Bữa ăn khuya đã lạnh người còn chưa thấy trở về, sẽ làm như thế nào đây? Cô đi vào nhà bếp.
Bữa ăn khuya chuẩn bị cho cô, giờ đã nằm trong thùng rác.
"Trình Ôn Nghiêm..." Trình Nha ôm gối cuộn tròn trên mặt đất.
Mặt trái của thích là không dám tới gần cùng với một khát vọng quá phận.
Cảm giác nhớ nhung vô hạn nhấn chìm cô, chần chừ trong bóng tối, bám vào cầu thang để đi lên.
Đã bao lần lén lút dừng lại trước cửa phòng hắn, nhưng chưa từng đi vào.
Lúc này đây cô như ngừng thở, mở cửa ra.
Ánh sáng lóe lên khiến cô không biết làm sao. Đèn đều bật sáng lên, hắn... còn chưa ngủ, ngồi ở bên giường, ánh đèn chiếu lên mặt hắn, mặt mũi trông ấm áp, trong lòng cô, giống như một vị thần, từng giây từng phút đánh vào tim cô .
Hắn cũng nhìn thấy cô.
Vừa lúc, cô ngã vào trong, cô trốn không thoát nữa rồi.
“Thực xin lỗi.” Mới phát hiện ra bản thân đã nghẹn ngào khóc nức nở.