…Bệnh hoạn…
Thân hình cao lớn của người đàn ông lẳng lặng trước giường, Trình Nha cẩn thận lau mặt sạch sẽ, đôi môi mím lại như nhuỵ hoa dính sương sớm dưới ánh nắng mặt trời.
Quần áo trên người là ai thay cho cô, hắn không hề nói một chữ. Nghĩ lại…chắc là sợ cô cảm thấy xấu hổ.
Có một tầng quan hệ huyết thống này, dường như có ngăn cách gì cũng đều là giả tạo hết.
Cũng đúng, cô là cháu gái ruột của chú nhỏ, chú ấy sẽ không có những suy nghĩ thái quá nào cả.
“Nha Nha?” Trình Ôn Nghiêm gọi cô.
Cô gái nhỏ lại ngồi đó thẫn thờ, nghe thấy tiếng gọi liền ngơ ngẩn nhìn về phía hắn. Đôi mắt ướŧ áŧ, ánh mắt mang theo sự non nớt khó nén.
Khi cô còn ở tuổi vị thành niên, trái tim mềm yếu nhạy cảm, thứ mà cô thực sự khao khát, chính là một mái nhà.
“Chú nhỏ ơi… đợi khi nào chú rảnh, có thể nào… đưa con đi du lịch được không?” Trình Nha ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai loại cảm xúc hoàn toàn khác nhau, vừa căng thẳng vừa mong đợi, “Được không?”
Trình Ôn Nghiêm cười lên: “Tất nhiên là được rồi.”
Nụ cười đẹp như vậy luôn mang đến ấm áp, nóng bỏng, sưởi ấm trái tim.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Nha là người thích nhìn hắn cười nhất. Điều cô tự hào nhất trong cuộc đời này chính là có một người chú nhỏ tốt như vậy.
Cô cũng… chỉ có chú nhỏ là người thân duy nhất mà thôi. Bà cố không tính, người mẹ không rõ sống chết càng chẳng muốn nói.
Bữa sáng là cháo hải sản do Trình Ôn Nghiêm nấu sẵn từ trước, vẫn còn nóng, bây giờ ăn là vừa.
Tranh thủ lúc hắn vào bếp dọn dẹp, Trình Nha cầm điện thoại trốn vào góc nhỏ trong phòng ngủ gọi điện thoại, sau đó liền báo cáo lại rằng mình đã xin phép giáo viên nghỉ phép rồi, bởi vì… bởi vì cô vừa giành được giải nhất nên xin phép rất dễ.
Sau khi dặn dò ổn thoả mọi chuyện, nhìn cô trở lại giường nằm xuống, Trình Ôn Nghiêm mới khép cửa lại, đến công ty.
Căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình cô.
Cấp ba sẽ kết thúc sớm và cô cũng sẽ sớm được giải thoát khỏi sự dày vò.
Trăn trở mãi, cô lại chẳng có chút cảm giác vui vẻ nào.
Mỗi lần xoay người qua một bên, một bên ngực lại bị đè lên trên giường, chật ních và đầy đặn.
Ham muốn yếu ớt của thiếu nữ chưa từng biến mất.
Cơ thể này vẫn chưa phát triển đầy đủ. Xuyên qua lớp vải mềm mại, đầu ngón tay trượt đến đầṳ ѵú, run rẩy một hồi.
Giống như đang chơi đùa một hạt châu, nhào nặn, ấn véo đến hơi đau rát.
Một hạt, hai hạt…
Đôi mắt cô rũ xuống, ánh mắt rơi vào cổ áo rộng mở.
Xúc cảm tinh tế, lòng tham và du͙© vọиɠ cùng ập đến. Hai đầu gối trắng hồng bắt đầu va chạm, thịt mềm ở đùi trong cọ xát vào nhau.
Tâm chăn đắp trên người ngoài giữ ấm còn có cảm giác an toàn, che đi đôi chân loã lồ.
Cấm 18, cô không quên.
Sĩ quan người Pháp và người phụ nữ với dây đeo màu đen, đi tất lưới gợi cảm.
Khi xem lần thứ hai, cô xem đi xem lại rất nhiều lần cảnh người phụ nữ cởi bỏ quần áo, để lộ ra vùиɠ ҡíи màu hồng mềm mịn.
Ngón tay cuối cùng đã chạm vào nơi nóng ẩm, phần thịt mềm nằm sâu giữa hai chân.
Nhuỵ hoa tiết ra nước dịch nhớp nháp, móng tay được ngâm trong suốt như pha lê.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại đến khi mê man.
Bộ phận trơn trượt nơi gốc đùi luôn có cảm giác khó chịu. Đập vào tai là tiếng người phụ nữ kêu rên vui vẻ dưới thân người đàn ông.
Ngậm ngón tay trong miệng… cô chợt tỉnh táo lại.
Nhưng lại không nỡ tạm dừng cảnh tượng đang phát trong điện thoại.
Trình Nha, cô biết mình đang nghĩ gì và làm gì.
“Không kịp nữa rồi…” Trình Nha thì thầm, bắt đầu thở dốc.
Đến khi cô ý thức được thì đã trở nên bệnh hoạn rồi.
Mơ tưởng thân xác người đàn ông trong giấc mơ kia là trái đạo đức.
Nhưng ai bảo… Trình Ôn Nghiêm tốt như vậy, không ai sánh bằng như vậy cơ chứ.
Vậy nên, điều này cũng không thể trách cô.
Không thể trách cô, bởi vì cô không có thời gian suy nghĩ.
Cô ra rồi.