Quyển 2 - Chương 11

Đúng là một cơn ác mộng.

Dex thả mình xuống chiếc ghế sofa, than dài một tiếng. Anh đã phải dành nguyên cả một ngày dài đầy khủng khϊếp để xử lý cả đống việc, lại còn thêm cả phải đối phó với biết bao nhiêu đặc vụ khác chạy đến hỏi anh về Sloane. Mọi thứ lại còn trở nên tồi tệ hơn nữa khi đến buổi chiều, chuông báo đông vang lên liên tục, đủ mọi cuộc điện thoại thông báo khẩn cấp réo lên như một cơn lũ.

Toàn bộ thành phố bị bao trùm trong sự bạo lực và xung đột giữa người thường và người Therian. Ban đầu, họ chỉ nghĩ rằng sự kiện này là ngẫu nhiên mà thôi, mãi cho đến khi quan sát các đoạn video giám sát được ghi lại từ nhiều tòa nhà kinh doanh xung quanh. Trong tất cả các đoạn video, những người Therian khơi mào xung đột với người thường đều đeo mặt nạ đen, mặc trang phục rằn ri của quân đội và sở hữu các thiết bị vũ khí cấp quân dụng đầy đủ. Các nhà đài tin tức hùa vào bám riết lấy THIRDS, yêu cầu xác nhận cho họ về những đối tượng kích động đó có phải là các đặc vụ của THIRDS hay không. Đây quả thực là một cơn ác mông đối với Bộ phận Quan hệ công chúng. Themis đã phân tích các đoạn video và định danh hàng loạt những đối tượng là người thường, xác nhận rất nhiều kẻ trong số đó đều là thành viên của diễn đàn Loài Người Thượng Đẳng. Đó chính là lúc những giả thuyết bắt đầu được đặt ra.

Rất nhanh sau đó, mọi chuyện đã trở thành một cú sốc lớn đáng kinh ngạc khi nhóm người Therian mới nổi lên này đang truy lùng hết tất cả những thành viên trong tổ chức của Isaac ra khỏi nơi ẩn nấp của bọn chúng. Đương nhiên, đây là điều rất tuyệt vời, nhưng những người Therian này lại sử dụng bạo lực để đạt được mục đích, và đây lại chính là sự khủng khϊếp nhất đối với tất cả những ai bị liên lụy vào cuộc xung đột. Thành phố này giờ đây không hề cần đến một nhóm những kẻ tự xưng là người hùng phản diện. Đơn vị Alpha vẫn phải chịu sức ép vô cùng nặng nề về mặt công việc, mặc dù bọn họ đã chuyển giao lại một số vụ án của mình sang cho các đơn vị khác.

Dex đang nằm dài một cách buồn chán trước màn hình TV thì đột nhiên có ai đó đập cửa nhà anh, làm cho anh giật nảy mình. Cái đéo gì thế? Dex đứng dậy, cẩn thận di chuyển về phía cửa trước, ánh mắt anh chợt nhìn đến cây gậy bóng chày thò đầu ra ngoài từ trong góc tường gần cửa. Mẹ nó, giờ đã quá nửa đêm rồi và anh đâu có hẹn với bất kỳ người nào đâu chứ. Anh mở khóa cửa, thận trọng kéo cửa ra, và rồi anh há hốc miệng. Anh kéo mạnh cánh cửa sang một bên, ánh mắt ghim chặt vào người cộng sự của mình.

"Sloane? Anh bị làm sao thế này?"

Sloane hơi nhếch khóe môi thành nụ cười nhạt, nhưng liền sau đó nét cười liền tắt lịm đi, cả người gã run rẩy không ngừng. Một tiếng cười nữa mang theo cả sự nức nở bật ra khỏi cổ họng gã khiến cho trái tim của Dex như bị ai đó bóp nghẹt lại. "Cậu phải nhìn thấy mấy thằng khốn kia cơ."

"Anh đánh nhau với người ta?"

Tiếng cười của Sloane không còn nữa. "Ừ. Tôi thấy trong người không ổn lắm. Tôi vào nhà được không? Cậu không cho cũng được. Tôi xứng đáng bị cậu đuổi khỏi đây."

Dex không tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh không thể để mặc Sloane trong tình cảnh như thế này được. Anh nắm lấy cánh tay của gã và nhẹ nhàng kéo gã vào bên trong nhà rồi khép cánh cửa lại phía sau lưng gã. "Anh có thấy người mình bị choáng váng không?"

Sloane gật đầu, và Dex không nghĩ được gì thêm nữa. Anh luồn những ngón tay của mình vào và nắm chặt lấy tay của gã, dìu gã lên trên tầng. Dex vòng một tay qua ôm lấy eo gã, đỡ gã đi từng bước. Nhìn gã bây giờ giống hệt như là gã có thể khụy xuống bất tỉnh ngay lập tức. Khi Dex vừa bật được đèn trong phòng tắm lên, Sloane liền vội vàng lao về phía bồn vệ sinh. Gã quỳ sụp xuống, nôn khan liên tục vào trong bồn. Chuyện này... Ừ thì anh và em trai của anh cũng đã trải qua trước đó nhiều lần rồi. Anh từ từ ngồi xuống bên cạn Sloane, dịu dàng đưa tay mình vuốt nhẹ và vỗ chầm chậm vào sau lưng gã, giúp gã xuôi hơn.

"Không sao đâu, Sloane. Cứ nôn hết ra đi." Sau khi vuốt lưng cho gã, anh đứng dậy và đi về phía chiếc tủ lắp bên dưới bồn rửa mặt. Anh lấy một chiếc cốc nhựa nhỏ, giật ít giấy vệ sinh cuốn bên trong cuộn, cầm ra một chai nước súc miệng và rồi quay trở lại bên cạnh Sloane, ngồi xuống với gã. Khi thấy Sloane không còn nôn nữa, Dex đưa cho gã ít giấy, rồi sau đó là chai nước súc miệng. "Cầm lấy đi."

"Cám ơn." Sloane khàn giọng, rồi lại liền cúi đầu vào bồn vệ sinh, nhổ thứ chất lỏng màu xanh bạc hà ra. "Cả người tôi chắc bẩn thỉu lắm."

"Ừ, đúng rồi, nhưng anh có để lại vài chiếc áo T-shirt và mấy chiếc quần ngủ ở đây. Để tôi đi lấy tới cho anh."

"Có bao giờ cậu ước rằng mình được trở thành bất cứ một người nào khác chứ không phải chính bản thân mình hay chưa?"

Dex sững lại. Anh vừa hé miệng ra định nói gì đó thì đã bị một cánh tay của Sloane đưa lên chặn lại. "Đừng trả lời. Cậu không muốn. Tôi biết cậu không hề muốn. Tại sao cậu lại phải muốn thế chứ? Cậu là một người đàn ông rất tuyệt vời." Có lẽ Dex không kìm nổi sự bối rối trên gương mặt của anh nữa, vì thế Sloane liền dùng đôi bàn tay to lớn của gã chạm vào hai bên má anh. "Khi ở bên cạnh cậu... Tôi không còn thấy căm ghét bản thân mình quá nhiều nữa."

"Sao anh lại ghét chính bản thân mình? Này, nhìn tôi đây này." Dex đưa tay xoa nhẹ đầu Sloane. "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vẫn không hề thay đổi được một thứ, đó là sự tốt đẹp trong con người của anh."

Sloane lắc đầu, những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt của gã khiến cho Dex không khỏi hoảng hốt. Trời ạ, có chuyện quái gì đã xảy ra rồi? Đây là lần đầu tiên anh thấy Sloane ở trong trạng thái như thế này.

"Tôi cứ mãi tự nhắc nhở mình rằng không được phép ở bên cạnh cậu nữa, làm như vậy thì sẽ không khiến tôi quá đau đớn so với việc cậu bỏ rơi tôi, nhưng tôi đúng là một kẻ nhu nhược, quá nhu nhược mất rồi. Tôi không rời khỏi cậu được, lại chẳng thể ở bên cạnh cậu nữa. Tôi còn không biết mình nên làm cái gì đây."

"Tại sao tôi lại bỏ rơi anh khi tất cả những gì mà tôi đã không ngừng cố gắng trong mấy tháng vừa qua là để chứng minh cho anh thấy tôi muốn ở bên cạnh anh nhiều đến mức nào chứ?"

Sloane lại lắc đầu, hai tay gã buông thõng xuống hai bên, vẻ bất lực hoàn toàn. "Cậu không muốn ở bên cạnh tôi đâu, Dex. Cậu không nên ở bên cạnh tôi."

"Anh thôi đi. Tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng tôi không thay đổi quyết định đâu."

Sloane cười một tiếng đầy cay đắng. "Rồi sẽ thôi."

"Tôi sẽ không bỏ rơi anh mà đi."

"Cậu phải đi." Sloane cương quyết, nhưng giọng nói của gã cứ nhỏ dần. "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi."

"Mẹ kiếp, Sloane, đây là chuyện quái gì thế này?"

"Tôi phải đi." Sloane loạng choạng đứng dậy, và Dex liền ngay lập tức cản gã lại, hai tay anh giữ chặt lấy bả vai của Sloane, siết mạnh.

"Anh nghĩ tôi sẽ để mặc cho anh rời đi với tình trạng bây giờ của anh sao? Tôi sẽ đi lấy quần áo sạch cho anh thay, và hôm nay anh phải nghỉ lại ở đây."

"Để tôi một mình đi." Sloane chống tay đứng dậy, cả người gã loạng choạng không vững, đến mức gã còn phải giữ lấy thành của bồn rửa mặt để trụ vững được thân mình.

"Không được." Nếu như Sloane nghĩ rằng Dex sẽ dễ dàng nhân nhượng thì gã nhất định đã lầm to. Dex sẽ không bao giờ để cho Sloane rời khỏi nhà mình, thậm chí nếu như anh phải tự mình đánh ngất gã để giữ gã ở lại, anh cũng làm.

"Cút đi!" Sloane gầm lên.

"Tôi không đi đâu hết, và cả anh cũng không được đi."

Sloane quay người lại, trong mắt gã tràn đầy sự điên cuồng. "Cậu không hiểu."

"Vậy thì nói cho tôi hiểu đi."

Sloane đi đẩy người Dex ra, khập khiễng rời khỏi phòng ngủ. Trước khi gã tiến về được phía cầu thang, Dex đã đuổi theo, túm lấy áo gã rồi kéo gã lại. Anh không muốn Sloane bị ngã cầu thang đến gãy cổ luôn vào lúc này đâu, hoặc không thì gã sẽ kéo luôn cả hai người lăn thẳng một đường xuống dưới tầng. Khi gã còn tình táo, Dex không hề có cửa khống chế được Sloane, nhưng nếu khi gã trong cơn say rượu thì lại là một trường hợp hoàn toàn khác. Cả người Sloane nghiêng ngả rồi gục luôn xuống thảm trải sàn kèm theo một tiếng động va đập rất lớn. Gã xoay mình, lật người dậy, miệng không ngừng lầm bầm những âm thanh khàn khàn chẳng rõ tiếng. Dex không để ý gì nữa, ngồi xuống định giúp gã thì liền bị gã túm lấy cổ chân và kéo ngược lên. Anh la lớn, ngã ngửa người ra đằng sau, đập lưng xuống nền nhà. Sloane chồm dậy, cưỡi lên người anh; gã siết tay thành nắm đấm bổ thẳng xuống mặt Dex, nhưng lại chần chừ không hạ thủ. Dex cố gắng duy trì bình tĩnh, không tạo nên bất cứ một hành động di chuyển bất ngờ nào, từ từ vươn tay ra, bao lấy nắm đấm của gã. Anh chỉ im lặng, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của người cộng sự.

Nắm đấm trong lòng bàn tay anh bắt đầu hơi run rẩy. Sloane hạ tay xuống, ngồi phịch sang một bên. Cả người gã co quắp lại, gã úp mặt vào lòng bàn tay, gục đầu xuống, tựa vào đùi mình. Dex không rõ bản thân anh giờ đang mong chờ điều gì, anh chỉ cẩn thận ngồi xuống, nhích lại gần từng chút một, cho đến khi Sloane vươn tay nắm lấy cánh tay anh và kéo anh rồi ôm chầm anh vào lòng gã. Dex hơi cựa người, điều chỉnh thế ngồi của mình để anh có thể nhìn thấy được gương mặt của Sloane, anh vòng tay ra ôm lại gã và trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều khi Sloane lại ôm siết lấy anh, cả gương mặt gã vùi vào bên cổ anh, nghẹn ngào từng tiếng nhỏ. "Tôi không phải là một con quái vật."

Dex dịu dàng xoa đầu Sloane, trấn an gã. "Tôi hiểu mà." Sloane lắc đầu, một tiếng thở dài run rẩy thoát khỏi sự kìm nén của gã. Dex cảm thấy bên cổ của anh có gì đó ươn ướt, lại hơi nóng.

"Dù cậu có nghe gì, dù bọn họ có nói gì, tôi xin cậu... đừng tin những thứ đó." Dex vừa mới hấp háy miệng định an ủi Sloane thì giọng nói nghèn nghẹn của gã đã vang lên bên tai anh. "Tôi không hề có ý muốn hại bà ấy. Tôi không phải là một con quái vật."

Dex ôm chặt lấy Sloane, không ngừng thì thầm những lời nói nhẹ nhàng để trấn an tinh thần gã, dịu dàng đưa tay xoa dịu tấm lưng căng cứng của gã. Khi Sloane không còn nghẹn ngào nữa và bắt đầu run rẩy hít thở từng hơi, Dex nhỏ nhẹ bảo gã hãy đứng dậy. Anh dồn hết sức, dìu người cộng sự vốn tinh thần không ổn định của mình từng bước đi về phía phòng ngủ. Anh dẫn Sloane đến một bên của thành giường, để gã ngồi xuống. Sloane liền đổ xuống giường, hai mắt hằn đầy tia máu, đỏ quạnh, thâm quầng thấy rõ. Dex nhẹ nhàng hôn gã, vén gọn lại những sợi tóc đang lòa xòa trên mặt gã và bắt đầu thay quần áo cho gã. Khi Dex giúp gã mặc xong chiếc áo T-shirt rộng rãi cùng chiếc quần ngủ thoải mái, Sloane đã thϊếp đi từ lúc nào không hay. Dex lấy hết đồ ở trong túi quần, túi áo của Sloane ra rồi thu dọn gọn gàng, đem xuống dưới tầng hầm và nhét hết tất cả vào bên trong máy giặt. Khi anh quay trở lại, trên đường đi tới phòng ngủ, anh tắt hết một lượt những thiết bị điện, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Đêm nay thật lạ lùng, và cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Anh không hề biết tại sao mọi chuyện lại đi tới nông nỗi này, nhưng chắc chắn anh sẽ phải hỏi người cộng sự của mình một cách cặn kẽ về tất cả mọi thứ vào buổi sáng ngày mai. Khi đã đánh răng và thay đồ xong xuôi, anh trèo lên giường, nằm sát bên cạnh Sloane. Gã xoay người, nằm ngửa lại. Có rất nhiều thứ về con người, về quá khứ của gã của Sloane mà Dex chưa hề biết tới, và anh cố không để bản thân mình bị nhấn chìm ở trong sự mù mờ đó. Sloane là một người đàn ông tốt, anh chỉ biết có nhiêu đó. Dex tin tưởng gã, mặc dù có nhiều lúc anh cảm thấy đúng là mình điên thật rồi mới có thể làm được như vậy. Ánh mắt anh nhìn xuống đôi bàn tay của Sloane, và rồi anh dịu dàng nắm lấy. Anh đặt một nụ hôn lên mu bàn tay gã, sau đó lật đoạn cổ tay lên, ngón tay cái của anh ve vuốt trên những đường sẹo mờ vẫn còn lưu lại trên đó. Tuổi thơ của Sloane đã có quá nhiều khổ cực. Nhiều đến mức gã thực sự tuyệt vọng, để rồi khờ dại tìm đến mọi cách mà gã biết chỉ nhằm trốn tránh khỏi hiện thực. Gã chỉ nói có bấy nhiêu đó cho anh.

"Tại sao anh lại không để tôi giúp anh?" Anh nắm tay Sloane, từ từ khép mắt lại, mong mỏi rằng Sloane sẽ giải thích mọi chuyện cho anh vào ngày mai dù cho trong lòng anh chẳng mấy tin điều đó sẽ thực sự xảy ra. Anh nhất định phải cố gắng để hiểu được con người của gã, vì chính lợi ích của cả đôi bên.

~oOo~oOo~oOo~

Buổi sáng ngày hôm sau, lần đầu tiên trong cuộc đời Dex thức dậy trước Sloane. Đây gần như là vì anh chẳng hề ngủ được bao nhiêu. Anh lết tấm thân của mình ra khỏi giường và đi pha café, chuẩn bị bữa sáng. Sau khi anh ăn uống xong, Dex ngồi lặng bên quầy counter, đang tự hỏi xem mình có nên đánh thức Sloane dậy trước khi anh đi ra ngoài hay không thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng bước chân của gã đi xuống tầng. Trái tim anh quặn lại trước hình ảnh Sloane đầy luộm thuộm và mệt mỏi trong bộ đồ ngủ cùng với đôi biker boot xỏ bừa vào chân vẫn chưa kịp thắt dây.

"Chào." Giọng Sloane khản đặc. Gã ho vài tiếng, xoa xoa cánh tay, và thử lại lần nữa. "Chào cậu."

"Chào anh, giờ anh cảm thấy sao rồi?"

"Thảm không khác gì vẻ bề ngoài." Giọng của gã khàn khàn, và gã khó chịu cựa mình, nhưng vẫn không hề di chuyển khỏi vị trí mà gã đang đứng.

Dex xua tay, vẻ kháng nghị. "Không đâu, nhìn anh ổn mà." Sloane lừ mắt nhìn anh khiến cho cả người anh phải run lên. "Ừ, ừ, anh trông thảm quá."

"Cám ơn sự thành thật đó của cậu nhiều."

"Café không?"

"Thôi, tôi không uống đâu. Tôi, ừm, phải đi bây giờ. Hôm qua... Cám ơn cậu vì đã không đuổi tôi đi."

"Anh là cộng sự của tôi cơ mà." Dex đứng dậy, nhưng không hề di chuyển. Anh sợ rằng nếu như mình chỉ đi một bước thôi thì Sloane sẽ liền rời khỏi nhà anh. Từ nãy đến giờ, gã đều nói là gã muốn đi, nhưng gã vẫn chưa hề đi. Dex coi đó là một tín hiệu tốt. Tuy nhiên, sự trốn tránh của Sloane khi gã chẳng hề nhìn thẳng vào mắt anh thì lại là một tín hiệu không mấy tốt đẹp gì.

"Tại sao cậu lại cứ đối tốt với tôi như vậy? Tôi chẳng hề xứng đang chút nào."

"Tôi lo cho anh."

"Tôi cũng lo cho cậu."

Dex không thể nào kìm nén thêm được nữa. Anh đi vòng qua quầy counter và tới gần chỗ người cộng sự của mình. "Sloane? Chuyện gì thế này? Anh đang khiến tôi thấy sợ hãi đấy."

"Tôi phải đi." Sloane quay người nhưng liền bị Dex túm tay giữ lại. Anh nhất định không thể nào để gã rời khỏi đây được, không phải là trong tình trạng như thế này, không được cứ thế rời đi mà chẳng hề hé lấy một lời với anh.

"Mẹ kiếp, Sloane. Tối hôm qua thì anh say đến sống dở chết dở, tôi còn phải bất ngờ khi anh vẫn có thể đi lại được bình thường đấy, nhưng giữa bao nhiêu người mà anh quen biết, anh lại đi tới chỗ tôi. Là anh tới tìm tôi. Tại sao anh không thể để bản thân tin tưởng vào tôi được một chút vậy? Gạt hết những khác biệt giữa chúng ta sang một bên đi. Hãy tin tưởng vào tôi đi."

"Tôi sợ lắm."

Sự hoảng loạn trên gương mặt của Sloane khiến Dex phải giật mình. "Sợ cái gì?"

"Sợ phải quay trở lại nơi ấy. Sợ bản thân mình sẽ không đủ mạnh mẽ. Tôi không thể nào kéo cậu cùng chìm theo tôi được." Sloane lại cố gắng để ra khỏi căn nhà, tiếng gọi của Dex vọng đến từ phía sau lưng gã.

"Có chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?"

Sloane đứng sững lại. "Cái gì?"

"Vào tối hôm qua, trước khi anh ngất đi, anh có nói rằng anh không hề cố ý muốn làm tổn thương bà ấy. Rằng anh không phải là một con quái vật." Anh nhìn thấy Sloane úp mặt vào hai tay, vẻ tuyệt vọng không tài nào giấu nổi, rồi sau đó là những tiếng lầm bầm chửi rủa. "Tôi biết, có lẽ là anh không bao giờ có ý muốn nói cho tôi nghe về chuyện đó. Vậy khi nào mới là đúng thời điểm để anh nói tôi đây hả Sloane? Là khi anh không còn ở bên cạnh tôi nữa? Hay là chờ đến lúc tôi đã thực sự bất lực và không thể làm nổi bất cứ thứ gì để giúp anh được nữa?"

Sloane đứng lặng, và khi Dex vừa mới nghĩ rằng gã sẽ tìm cách chấm dứt chủ đề này thì gã lại lên tiếng, bóng lưng của gã thẳng tắp. "Tiến sĩ Freedman không phải là tên thật. Tên của ông ta là Tiến sĩ Abraham Shultzon. Chính ông ta là người đã cứu mạng tôi. Hai lần liên tục. Vào lần thứ hai, cậu cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi đấy." Gã quay người lại đối diện với Dex, và lòng Dex thắt lại khi trông thấy thứ cảm xúc hiện lên bên trong đôi mắt màu hổ phách của người cộng sự. Đó là sự tuyệt vọng, hòa lẫn với sự ghê tởm chính bản thân mình, và rồi còn cả những sắc thái khác mà chỉ có Chúa mới biết được. "Tất cả những gì mà cậu nên biết lúc này, đó chính là nếu như công chúng phát hiện ra những điều mà Shultzon nắm được... Lúc ấy, việc tôi bị đuổi khỏi THIRDS sẽ không thể đủ để làm nguôi ngoai dư luận đâu. Cả thế giới rồi sẽ đều muốn nhìn thấy cảnh tôi bị nhốt vào bên trong một cái chuồng. THIRDS cũng sẽ mất hết uy tín. Công chúng sẽ yêu cầu được biết mọi thông tin liên quan đến bất kỳ các đặc vụ nào thuộc Thế hệ đầu tiên. Và Ash..." Hai tay Sloane ôm chặt lấy đầu mình, và Dex dần dần tiến về phía gã, dẫn gã trở lại phía chiếc ghế sofa, để gã ngồi xuống.

"Từ từ thôi. Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Nghe tôi, Sloane. Chúng ta sẽ làm được. Đội Thanh trừng Delta sẽ không bao giờ để cho bất cứ một vụ án nào bị bỏ ngang giữa chừng đâu. Tôi chắc sẽ điên mất nếu như đây là vụ đầu tiên bị đổ bể. Chúng ta sẽ tìm ra Tiến sĩ Shultzon, và cũng sẽ ngăn tên Isaac đó lại. Nhưng chúng tôi không thể làm được việc đó nếu thiếu đi người Đội trưởng sát cánh bên cạnh." Dex khuỵu gối xuống trước mặt Sloane, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đã đỏ lên của người mà anh yêu. "Shultzon đã tin vào anh. Có thể ông ấy đã giúp anh trở thành người đặc vụ của hiện tại, nhưng điều đó lại chẳng bao giờ thành sự thực được nếu như không phải do chính bản thân anh. Tôi không biết anh đã phải chịu đựng những khổ đau nào, nhưng điều quan trọng ở đây là, anh đã vượt qua được, và đó là minh chứng rõ ràng cho việc anh đã mạnh mẽ hơn từng ngày."

"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Những từ này được gã thốt lên rất khẽ, đến nỗi Dex gần như không thể nghe được rõ ràng từng tiếng.

"Làm gì cơ?"

"Lại tin tưởng tôi đến như thế. Cậu không hề biết gì về con người tôi ngoài những gì mà tôi chọn để cho cậu thấy, nhưng rồi không kể điều gì xảy ra, cậu chẳng một lần mất đi niềm tin ở con người tôi."

Dex nhìn gã, cười khẽ, bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt đôi bàn tay gã. "Vì anh là cộng sự của tôi, và cũng bởi tôi quan tâm đến anh nhiều lắm."

"Tôi... Tôi cần phải đi. Xin cậu đấy."

"Được rồi." Dex gật đầu và đứng dậy, bước sang một bên, hai tay đút vào bên trong túi quần. Anh đau quá. Đáng lẽ không nên như vậy. Không phải vội vàng như thế này. Dex đã làm hỏng mọi thứ rồi, và anh biết rõ điều đó. Anh nhìn theo bóng Sloane đang tiến dần ra phía cửa, có thứ gì đó trong anh đang vỡ vụn. "Đừng đi."

Sloane đứng lại giữa chừng, nhưng gã không quay người lại, cũng chẳng thốt nên bất kỳ một từ nào.

"Tôi biết, đáng lẽ tôi nên để cho anh làm mọi thứ mà anh cần phải làm, làm bất cứ thứ gì mà trước nay anh vẫn luôn làm, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã không còn giống như xưa nữa rồi. Anh không còn cô độc một mình nữa, Sloane. Không chỉ có mình anh với bản thân anh thôi đâu. Tôi hiểu điều này nghe rất ích kỷ, so với tất cả những thứ mà anh đã từng phải trải qua, và có thể đúng là ích kỷ thực sự, nhưng tôi muốn sát cánh cùng với anh. Tôi muốn làm mọi thứ trong khả năng của mình. Tôi là cộng sự của anh, nhưng... Tôi còn là gì đó hơn thế nữa, đúng không? Anh chẳng cần phải nói hết tất cả mọi điều với tôi. Tôi cũng sẽ không ép anh phải trả lời mọi câu hỏi. Nhưng tôi xin anh, ở lại đi. Dừng đẩy tôi ra xa khỏi anh như anh vẫn làm với bao người khác." Dex tĩnh lặng đến lạ, chỉ sợ rằng nếu như anh di chuyển một chút thôi thì Sloane sẽ biến mất ngay tức khắc. Anh không muốn bị trở thành một kẻ ngoài luồng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn.

Dex gần như không thở nổi, răng cắn chặt lấy cánh môi dưới. Trong đầu anh lúc này, sự thất vọng đã hiện lên, chực chờ sẵn ở đó. Nhiều tháng trước, khi họ đang cùng khiêu vũ với nhau, Sloane đã kể với anh rằng gã lớn lên trong sự dựa dẫm vào người khác, mãi cho đến khi tất cả bọn họ đều lần lượt rời đi hết để rồi gã chẳng còn lấy một ai bên cạnh mà dựa vào, ngoại trừ Ash. Sloane đã trưởng thành và quen với việc chẳng cần đến bất cứ một ai cho đến khi Gabe xuất hiện trong cuộc đời gã, và rồi sau đó, Gabe lại bị cuộc đời tước khỏi sự sống của gã.

"Chính anh đã nói mà. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng không hề mất đi niềm tin ở con người anh. Vậy thì, có khi đã đến lúc anh nên tin tưởng vào chính con người tôi rồi. Anh hiểu tôi mà. Mặc kệ giữa chúng ta có điều gì đi chăng nữa, anh hiểu rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ lại anh mà đi. Tôi xin anh, đừng rời tôi mà đi."

Sloane thở dài một tiếng nặng nề, run rẩy, hai tay gã che kín mặt. Gã bước ra cửa, và trái tim Dex như chết lặng. Dex không muốn chứng kiến cảnh Sloane bỏ anh lại phía sau mà đi như vậy, anh chậm rãi đi lên tầng, ngực anh quặn thắt. Nếu như hiện giờ Sloane không ở lại đây, vậy thì có tương lai nào cho cả hai người bọn họ nữa? Dex ngồi xuống mép giường, cố gắng không để bản thân bị nhấn chìm trong cảm giác đau đớn và mất mát. Biết đâu mọi chuyện đã định sẵn là sẽ vậy. Có khi chẳng hề tồn tại thứ gọi là tương lai giữa hai người. Anh sao lại phải bất ngờ đến thế?

Tiếng cửa khép lại vang vọng khắp căn hộ không một tiếng động. Dex tự rủa xả bản thân mình vì đã ngu ngốc đến vậy, đã tảng lờ đi những cảnh báo không ngừng hiện lên trong đầu mình. Anh chống khuỷu tay xuống đầu gối, hai tay che kín mặt. Ừ, anh còn có thể làm được gì nữa ngoài việc phải thích ứng với tình cảnh này bây giờ? Anh vẫn còn có nhiệm vụ cần phải thực hiện, và mặc cho Sloane có nghĩ như thế nào về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, Dex vẫn sẽ không từ bỏ việc giúp đỡ người cộng sự của anh, bất chấp là có sóng gió gì sẽ ập xuống đầu bất cứ lúc nào. Anh đứng dậy, và chợt sững sờ.

"Xin lỗi." Sloane khẽ giọng, nói. "Tôi chỉ đang cố nghĩ xem nên nói điều gì thì cậu mới không đấm thẳng vào mặt tôi lúc này."

"Sao anh lại nghĩ rằng tôi sẽ đánh anh?" Sloane không hề sai đâu. Đó chính xác là những gì mà Dex đang muốn làm, nhưng trái tim yếu mềm của anh lại không hề cho phép anh làm điều đó.

"Không kể tôi có cố gắng rời xa cậu thế nào đi nữa, cuối cùng tôi vẫn quay trở lại, và cậu vẫn ở đó chờ đợi tôi."

Nếu như gã muốn có được câu trả lời cho nghi vấn không thể nói thành tiếng này về lý do tại sao Dex vẫn không từ bỏ gã thì gã sẽ chẳng có được đâu, vì ngay đến chính anh còn không hiểu tại sao bản thân mình lại làm được như vậy nữa. "Những kẻ đau khổ thì luôn cần đến nhau mà, đúng không?"

Sloane lắc đầu. "Tôi không muốn khiến cho cậu phải đau khổ, Dex à. Chính vì thế nên tôi mới cố gắng đẩy cậu ra xa khỏi mình hơn."

Người Đội trưởng này của anh dù có thông minh, nhanh nhạy đến mức nào, nhưng có những khi gã lại cứng đầu đến đáng ghét. "Trong trường hợp anh không hề để ý đến, thì hành động của anh lại có kết quả ngược lại đấy."

"Tôi ước rằng bản thân mình có thể tìm được một cách diễn đạt nào khác tốt hơn là hai từ 'Xin lỗi'. Tôi cứ không ngừng tự hỏi rằng tôi phải nói hai từ đó đến lần thứ bao nhiêu thì cậu mới từ bỏ niềm tin tưởng vào con người tôi."

"Không bao giờ có chuyện đó đâu. Có thể tôi sẽ nói anh hãy nuốt hết lại những lời hối lỗi đó của mình và biến đi, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn hiểu rằng, đối với tôi, anh luôn nói lời thật lòng."

Sloane cười khẽ. Nụ cười của gã là điều tuyệt vời nhất mà Dex từng thất từ trước đến nay. "Hiểu rồi."

Anh có nên hỏi hay không nhỉ? "Là sao?"

"Điều này nói nghe ra thì sẽ chẳng mấy hay ho, nhưng tôi sẽ không bao giờ lừa dối cậu hết. Tôi không thể hứa trước với cậu được điều gì cả."

"Tôi không cần lời hứa nào hết. Tôi muốn anh hãy tin tưởng vào tôi, và không ngừng cố gắng để làm điều đó. Bất cứ khi nào cái giọng nói nhỏ nhẹ kia trong đầu anh vang lên, nói rằng anh phải bỏ chạy đi, thì anh hãy khiến cho nó câm luôn lại; và thay vì tiến về phía cửa, thì anh hãy nhấc cái mông ấy của mình quay trở lại, về đây với tôi. Không được giở mấy cái trò tự mình đối mặt chịu đựng vớ vấn kia ra nữa, hoặc là, ừm, trò chú báo đơn độc đó."

"Báo vốn là loài đơn độc từ trong cốt tủy rồi." Mặc cho giọng nói trầm lặng đó của gã, Dex vẫn có thể nhìn thấy những nét cười trong ánh mắt của Sloane, và điều đó khiến cho trái tim của anh như ấm lại.

"À, ừm, nếu như anh không thay đổi cái tính đó đi thì tôi sẽ là người chỉnh đốn lại tất cả một lượt cho anh."

Nụ cười của Sloane như khiến anh ngừng thở. Gã đút hai tay vào trong túi quần và ánh mắt hạ xuống, nhìn chằm chằm bên dưới sàn nhà, hai bên má của gã hơi ửng đỏ. Càng lúc, người cộng sự của gã lại càng trở lại với trạng thái bình thường khi trước rồi.

"Này." Dex giơ tay ra. "Hay là chúng ta dẹp hết những khoảng cách hiện tại giữa đôi bên đi thì sao nhỉ?" Anh nhìn thấy ánh mắt của Sloane nhìn vào bàn tay anh, rồi chuyển dần lên tới gương mặt anh. Gã hơi chần chừ, rồi sau đó gã chạy vội đến bên anh, tay gã nắm chặt lấy tay anh.

"Cậu thực sự tuyệt vời quá." Sloane nói, đầu hai người ghé sát vào nhau, và gã hôn lên đôi môi của Dex. Gã cảm thấy được hương vị bạc hà thanh mát của kem đánh răng từ nụ hôn, và Dex không thể kìm lòng được mà chìm sau vào nụ hôn đó của gã, cho tới khi anh ngửi thấy được thứ mùi gì đó là lạ thoáng qua từ trên người cộng sự của mình. Anh hơi lùi lại, khịt mũi. "Tôi nghĩ có khi chúng ta nên tiếp tục làm chuyện này trong phòng tắm nhỉ. Anh thấy sao?"

"Đồng ý." Sloane cười lớn. Gã kéo Dex theo mình, và đúng lúc ấy, điện thoại của Dex rung lên.

Anh vội chạy đến chỗ tủ đầu giường và kiếm tra điện thoại. "Có vẻ như hai ta sẽ phải đẩy nhanh tiến độ lên chút rồi. Trung úy Sparks sẽ tổ chức một buổi họp vào đúng 8 giờ sáng nay." Anh đặt điện thoại xuống và quay sang nhìn Sloane, thấy được vẻ không yên lòng trên gương mặt của gã. "Đi được không?"

Sloane nở một nụ cười ấm áp, dang rộng vòng tay về phía Dex. "Giờ thì tôi đi được rồi."

Dex liền tiến vào vòng ôm của Sloaane. Mặc dù họ vẫn còn rất nhiều thứ phải giải quyết, nhưng lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài, Dex đã có hy vọng. Sloane vẫn ở lại khi mọi thứ trong gã không ngừng thúc giục gã phải ra đi. Gã vẫn quay lại với anh. Cứ từng chút một, từng chút một thôi.

~oOo~oOo~oOo~

Trong phòng họp, Sloane ngồi ngay phía sau Dex, ghế của gã gần với ghế của anh nhiều hơn mức bình thường, và chân gã lại kín đáo đυ.ng vào chân anh. Những cử chỉ nhỏ nhặt như vậy là đã đủ để giúp gã bình tĩnh trở lại. Toàn đội của gã, đương nhiên là trừ Hobbs ra, cùng với Đội Tự hào Beta và Đội Đột kích Beta, đều cùng ngồi chờ đợi Trung úy Sparks bắt đầu buổi họp ngày hôm nay. Bà kết thúc cuộc thảo luận với Maddock rồi mới tiến vè phía bục, màn hình lớn sau lưng bà được khởi động, hiện lên hình ảnh của Tiến sĩ Shultzon. Dex nhẹ nhàng di chuyển chân mình chạm vào chân Sloane, tựa như đang muốn an ủi gã.

"Thông tin mà tôi sắp tiết lộ tới đây thuộc vào hàng tuyệt mật, chỉ có những thành viên của các đội đang có mặt trong căn phòng này được cấp quyền xác nhận an ninh để tiếp cận và thảo luận về thông tin. Người này là Tiến sĩ Shultzon. Mọi người đều biết đến ông ta dưới cái tên Tiến sĩ Freedman. Chúng tôi cho rằng Isaac Pearce đã bắt cóc ông ta nhằm mục đích xâm nhập vào những thông tin tuyệt mật của THIRDS liên quan đến các đối tượng tuyển lựa thuộc Thế hệ đầu tiên."

"Khi THIRDS vẫn đang trong quá trình sắp xếp cơ cấu, Cục Quân sự Therian đã quyết định rằng nguồn tốt nhất để có thể tuyển lựa được những cá nhân có tiềm năng chính là chọn lọc từ trong số công dân Therian thuộc Thế hệ đầu tiên. Vì sau cùng, khoa học đã chứng minh được những người này chính là các cá nhân Therian đầu tiên có được cấu trúc DNA ổn định và là thể đột biến cuối cùng hoàn chỉnh nhất được xúc tiến do virus Eppione.8. Tôi không thể tiết lộ quá nhiều thông tin về Chương trình Tuyển chọn Thế hệ đầu tiên của THIRDS, ngoài ra, còn có một cơ sở bí mật đã bị đóng cửa sau khi THIRDS hoàn thành xong quá trình tuyển lựa đặc vụ và những nghiên cứu về người Therian cũng kết thúc. Tiến sĩ Sultzon là một trong số ít những vị Tiến sĩ trực tiếp chọn lựa các ứng cử viên và giúp họ thành công trong việc khơi dậy những tiềm năng bên trong bản thân mình."

"Có những file tài liệu liên quan đến Chương trình Tuyển chọn Thế hệ đầu tiên không được phép công khai với công chúng. Nếu như những file này lộ lọt ra ngoài, THIRDS sẽ phải gánh chịu cả một thảm kịch, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng nặng nề và sự nghiệp của tất cả các đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên sẽ rơi vào khủng hoảng. Chúng tôi tin rằng Isaac đang truy lùng chính những thông tin này, và đó là lý do tại sao hắn ta bắt cóc đặc vụ Morelli."

Đặc vụ Taylor liền giơ tay lên.

"Cậu muốn hỏi gì?"

"Có phải Morelli là người Therian thuộc Thế hệ đầu tiên không?"

"Đúng thế. Isaac Pearce bắt cóc đặc vụ Morelli nhằm mục đích từ cậu ta mà truy dấu ra số thông tin đó. Như mọi người đã biết, các file thông tin về Morelli đều được lưu trữ tại Văn phòng Đăng kí kiểm duyệt CDC – cũng là nơi mà cậu ta đã từng đăng kí kiểm duyệt. Việc tiếp cận được những file của Morelli đã dẫn Isaac tới Trung tâm Thanh thiếu niên Therian, đó là nơi mà Morelli đã từng lưu trú trước khi Tiến sĩ Shultzon phát hiện ra cậu ta và đưa cậu ta vào chương trình tuyển chọn. Vì một số lý lo an ninh, khi chương trình bị chấm dứt, Tiến sĩ Shultzon cũng được cấp cho danh tính mới. Các file tại Trung tâm Thanh thiếu niên đã được điều chỉnh hết để phù hợp với sự thay đổi về mặt danh tính này, bao gồm cả những file của Morelli. Chẳng mất nhiều thời gian để Isaac có thể truy ra được đầu mối liên quan đến Tiến sĩ Shultzon." Trung úy Sparks chạm vào chiếc máy tính bảng để ở trước mặt, và màn hình phân ra làm ba, chiếu những tấm ảnh và thông tin cá nhân về ba đối tượng người thường.

"Mặc dù Tiến sĩ Shultzon đã được huấn luyện để chịu đựng các phương pháp tra tấn, nhưng vẫn có vấn đề xuất hiện bởi rất có thể ông ta sẽ đi tới bước chịu thỏa hiệp. Ông ta có một người con gái và hai người cháu. Phía chúng ta đã xác nhận rằng những người này đều đã rơi vào sự giám sát 24/7 của Isaac Pearce. Tôi nghĩ rằng Isaac Pearce sẽ đe dọa làm tổn thương đến bọn họ nếu như hắn ta không tiếp cận được với các file về Thế hệ đầu tiên. Vì tới nay chúng ta vẫn chưa hề nghe được bất cứ tin tức mới nào trên các phương tiện thông tin đại chúng, điều đó cho thấy rằng Isaac Pearce vẫn chưa hề động tay tới số thông tin tuyệt mật kia được. Tuy nhiên, chúng ta phải mau chóng có hành động xử lý."

Taylor lại tiếp tục giơ tay, anh ta nhận được tín hiệu đồng ý từ phía Sparks. "Chúng ta có biết được những kẻ nào đang giám sát ba người kia không?"

"Có. Ba đối tượng đó đều là người thường, tên là Ennio Mortiz, Reggie Long và Ian Sanders. Tôi muốn mọi người bắt giữ những kẻ này để tiến hành tra khảo. Chắc chắn bọn chúng sẽ có cách để liên hệ với Isaac. Chắc tôi cũng không cần thiết phải nhắc lại với mọi người tính trọng yếu trong việc phải giải cứu được Tiến sĩ Shultzon và ngăn chặn không cho Isaac Pearce lấy được quyền truy cập vào các thông tin về Thế hệ đầu tiên. Cơ sở nghiên cứu nơi còn lưu lại những thông tin đó đã được niêm phong nghiêm ngặt và được bảo mật tuyệt đối về mặt vị trí. Nếu như có bất kỳ ai đến gần, chúng ta lập tức sẽ nhận được thông báo. Đặc vụ Taylor, cậu cùng với đội mình sẽ hỗ trợ cho Đội Thanh trừng Delta. Giờ bắt đầu tiến hành làm việc đi."

Cuối cùng, họ cũng bắt đầu nắm được manh mối. Maddock và Sloane tập trung các thành viên trong đội của mình, các đặc vụ chịu trách nhiệm hỗ trợ khác đều đứng ở xung quanh, chờ đợi chỉ thị của mình.

"Cael, em cùng với Maddock sẽ chịu trách nhiệm giám sát trong BearCat. Letty, Ash, hai người là nhóm 1, phụ trách Mortiz. Rosa và Cael là nhóm 2, xử lý Long. Dex và tôi sẽ lo tên Sanders. Đặc vụ Stone, đặc vụ Taylor, tôi muốn hai người chia đội của mình thành bốn nhóm, một nhóm sẽ đi cùng Trung sĩ Maddock và Cael, ba nhóm còn lại sẽ đi cùng với một trong bốn nhóm của đội tôi và theo sát phía sau. Mấy tên này sẽ không ngồi yên chịu trói đâu. Nhớ phải cẩn trọng. Nếu có bất kỳ ai gặp rắc rối gì thì nhất định phải liên hệ để được cứu trợ ngay lập tức. Giờ thì tiến hành thôi."

Khi họ đi đến được kho vũ khí, mọi người bắt đầu chuẩn bị các trang thiết bị vũ khí cần thiết và lấy bất cứ vật dụng nào mà họ cần đến, số vũ khí còn lại thì được đem khóa kĩ bảo mật vào cốp sau của chiếc Suburban mà từng đội sở hữu. Sloane nhảy vào bên ghế lái của chiếc Suburban, Dex ngồi ngay bên cạnh gã. Hai người họ ngồi rất sát nhau. Sloane có thể cảm nhận được. Một trong số những đối tượng người thường kia nhất định có phương thức để liên lạc với Isaac. Vị Tiến sĩ nọ là một mắt xích cực kỳ quan trọng với Isaac, vì thế hắn ta sẽ không bao giờ cử những tay nghiệp dư đến chịu trách nhiệm giám sát người thân của Tiến sĩ. Chắc chắn đó phải là những tay chân thân cận của Isaac.

Sloane điều khiển chiếc xe đi trong đường hầm rộng dẫn ra khỏi trụ sở của THIRDS và tiến vào con phố; một đoàn xe ô tô đen khác giống hệt như chiếc của họ, cùng với cả chiếc BearCat đang chở Cael và Maddock, hợp với nhau tạo thành một thế phòng thủ. Ngay khi họ tới Đại lộ 2, đoàn xe liền tách ra làm hai nhóm khác nhau.

"Chúng ta có biết vị trí hiện tại của Sanders không?" Dex hỏi, truy cập vào bên trong thiết bị theo dõi của chiếc xe Suburban.

"Thử truy cập vào Themis đi, xem hệ thống có thông tin gì về đối tượng đó không."

Dex thao tác một hồi trên những thanh công cụ màu xanh đang nhấp nháy, bật file của Sanders lên, xem thông tin cá nhân của hắn ta, và mở tất cả những thông tin nào khác có liên quan đến Sanders.

"Có rồi đây. Themis mới đưa ra được vị trí định vị GPS. Dường như hắn ta đã đỗ xe tại Phố 11, chỉ ngay phía trên Đại lộ 2 mà thôi. Khỉ thật."

"Hắn ta đỗ xe ngay đối diện một trường dạy âm nhạc. Đó cũng chính là trường mà đứa cháu trai của Tiến sĩ Shultzon đang theo học piano." Dex chạm vào màn hình, bắt đầu lọc tất cả những thông tin liên quan tới gia đình của Shultzon. "Buổi học của thằng nhỏ được sắp lịch ngay đúng hôm nay, vào đúng lúc này."

"Chó má. Được rồi, ngồi chắc vào." Sloane bật đèn báo hiệu lên và khởi động còi cảnh báo. Taylor và các thành viên khác trong đội của anh ta đang đi phía sau cũng làm theo hành động chỉ dẫn của Sloane. Họ chỉ còn cách ngôi trường đó có chưa tới 3 phút đi đường nữa mà thôi.

Ngay khi họ vừa mới rẽ vào Phố 11, chiếc xe Gray Corolla của Sanders liền cấp tốc khởi động rồi phóng đi. Sloane chạm vào thiết bị liên lạc, nhấn ga đuổi theo. "Thưa sếp, chúng tôi đã bắt được đuôi của Ian Sander rồi. Giờ hắn ta đang hướng về phía Đại lộ 3. Taylor, cậu và đội của mình chịu trách nhiệm bảo vệ cho cháu trai của Shultzon. Hiện giờ thằng bé đang học ở bên trong ngôi trường dạy âm nhạc kia."

"Tôi rõ rồi." Chiếc Suburban của Taylor quay lại, cùng lúc đó, Sloane đánh tay lái tiến vào Đại lộ 3, lách qua rất nhiều những phương tiện giao thông khác trên đường để đuổi theo Sanders.

"Sếp?"

"Chúng tôi đang tới gần vị trí của cậu rồi đây."

Sloane rẽ vào Phố Đông 9, bóp còi liên tục để ra hiệu cho các phương tiện khác nhường đường, trong lòng chỉ mong sao con xe của Sanders không bị lật ngửa với cái tốc độ lái hiện tại của hắn ta. Bọn họ càng đuổi theo đến gần Đại lộ Broadway thì số lượng phương tiện giao thông trên đường càng nhiều hơn.

"Mẹ kiếp mấy cái công trình xây dựng! Chó chết! Tránh ra mau!" Sloane gầm loạn lên, tay nhấn còi liên tục không ngừng, liên tục lách qua những chiếc xe ô tô đang dừng đèn đỏ tại giao lộ. Các phương tiện khác đang di chuyển trên đường liền đi chậm lại, rồi dừng hẳn, một số xe khác thì đột ngột phanh gấp lại, to tiếng chửi bới khi Sanders đánh lái vào bên trái Đại lộ Broadway. Sloane nhấn ga, tăng tốc trên làn đường được đánh dấu, những chiếc taxi màu vàng và nhiều người đang đi xe đạp khác liền vội vã tránh sang một bên nhường đường cho gã. Gã không biết được là Sanders đang nghĩ rằng hắn ta có thể chạy đến chỗ quái nào. Hắn ta lái rất nhanh, nhưng lại không hề cách quá xa xe của Sloane. Có điềm gì đó không lành hiện lên trong lòng gã, nhưng gã quyết định tảng lờ đi. Gã sắp đuổi kịp rồi. Gã có thể cảm nhận được rõ điều đó.