Chương 7

Yến tiệc vẫn đang tiến hành, vị hồ ly tiểu công chúa này cuối cùng cũng không đỡ được men rượu, bám vào vai bản đại hống mà ngủ.

Kiềm chế vẻ đắc ý sắp tràn ra trên mặt, dưới ánh mắt của lão hồ lu, đại hồ ly, tiểu hồ ly, ta nhìn hai con hồ ly đứng đầu, xin được về nghỉ ngơi trước, cái cớ thật quang minh chính đại, không gì đáng trách.

Hầu hạ tiểu công chúa đi nghỉ ngơi.

Bản hống chỉ cảm thấy, trí tuệ thứ này, quả nhiên là cần thời gian đến tích lũy.

Nửa ôm Liễm Diễm, nhìn những người bên dưới, kiêm cung ôn hòa cùng áy náy mỉm cười, hai vạn năm đã luyện ra vẻ tính cách cẩn thận: "Tư Sinh xin cáo lui trước, các vị dùng tiệc vui vẻ."

Một bên đã có người dẫn đường, ta liền thuận theo nàng, nửa ôm nửa đỡ công chúa, đi vào ổ hồ ly ta chưa từng đi qua.

Liễm Diễm hiện tại càng mềm mại đến tựa như toàn thân không có xương cốt, cả người tựa vào lòng ta, dáng vẻ mơ mơ màng màng, rất ngây thơ, cũng mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, tuy rằng dung mạo vẫn vạn phần diễm lệ, cuối cùng lại lộ ra một chút tươi mát của thiếu nữ.

Ta vuốt cằm, đột nhiên cảm thấy vị tiểu công chúa này số phận cũng không ít nhấp nhô.

Chỉ là, dưa hái xanh không ngọt, bản quân cho dù có một chút thương tiếc đối với nàng, nhưng cũng thật sự không làm được việc hi sinh bản thân, thay mận đổi đào này.

Nàng công chúa rõ ràng chính là yêu thích đệ đệ ta, mặc dù đệ đệ ta chạy mất, nhưng chắc chắn không nên dùng ta làm vật thay thế, chỉ sợ là nàng nhất thời trẻ tuổi không hiểu chuyện.

Chỉ là nàng không thanh tỉnh, nên bản hống cũng sẽ không đùa cùng nàng.

Bên ngoài có thiên địa rộng lớn cùng hàng vạn hàng nghìn mỹ nhân chờ ta, thực sự là tội gì phải ở chỗ này làm vật thay thế?

Ta vừa nghĩ như vậy, không hiểu sao lại có chút hối hận.

Lắc đầu, tự giác loại tâm tình này vô cùng ảnh hưởng đến đại kế bỏ trốn của bản hống, bên kia thị nữ đã dẫn bọn ta đến nơi.

Ta mỉm cười với nàng, sau đó căn dặn nàng lui xuống.

Bên kia tiệc rượu đang náo nhiệt, vị tiểu thị nữ này, vẻ mặt ái muội, hoan hoan hỉ hỉ mà rời đi.

Ta xoa huyệt Thái Dương, động hồ ly này quả nhiên người nào cũng xinh đẹp yêu mị.

Liễm Diễm lúc này còn đang tựa vào lòng ta, một tay nắm chặt vạt áo của ta, bước chân đã bất ổn, làm sao bước vào trong phòng?

A tỷ như ta thực sự không tính là thân thiết với nàng, hôm nay đến lúc phải đi, cũng không tiện đỡ nàng vào phòng, nhưng dáng vẻ nhu nhược này của nàng, chính là tình thế bất đắc dĩ, có lẽ là bế nàng một cái cũng không tính là gì.

Tinh tế nhìn xung quanh một chút, kết luận xác thực không có người, ta mới mang theo cảm giác chột dạ khó hiểu, đem người dựa vào vào trong ngực bế lên.

Liễm Diễm hừ một tiếng, vẫn không mở mắt, vùi đầu vào trong lòng ta, hai tay lại vẫn gắt gao nắm lấy vạt áo của ta.

Ta thở dài một hơi .

Em dâu a em dâu, chuyện này quả thật không thể trách a tỷ.

Nhấc chân cất bước, tứ bình bát ổn bế nàng vào trong phòng.

Ổ hồ ly này không hổ là ổ hồ ly, thật sự là rất hương diễm mờ ảo.

Ta dường như bị hương khí làm mê muội một chút, lúc thanh tỉnh lại, ta đã đặt Liễm Diễm trên giường.

Hồng sàng noãn trướng, bản quân nhìn thấy không hiểu sao trong lòng nhộn nhạo, vội vàng thả công chúa xuống muồn lui lại phía sau.

Bàn tay trong suốt mềm mại, vẫn đang nắm chặt vạt áo của ta.

Em dâu, ngươi rốt cuộc là có chấp niệm thế nào, đến say cũng không chịu buông tay?

A tỷ ta cũng chỉ là dung mạo có phần tương tự đệ đệ ta, a sai, là đệ đệ ta dung mạo có phần tương tự a tỷ này mà thôi, thật sự không phải cùng một người a, ngươi sao phải khổ vậy chứ?

Trong lòng ta âm thầm kêu khổ, cẩn thận kéo đôi tay kia ra, nhưng cũng không dám dùng sức.

" Ngô." Người trên giường mê man phát sinh một tiếng nức nở, thật là tiêu hồn, sau đó lại liên tục trầm thấp lẩm bẩm gì đó.

Đáng tiếc những lời nàng nói sau đó rất hàm hồ, giọng nói lại thấp, cộng thêm ta bên này đang có một chút sứt đầu mẻ trán, liền nghe không rõ ràng lắn.

Ta kéo tay nàng một lát, thế nhưng móng vuốt của tiểu hồ ly này nắm rất chặt, vững vàng nắm lấy vạt áo của ta, ta kéo ngón sau ra ngón trước liền bấu chặt.

Nhưng ngón tay nàng thực sự rất đẹp, muốn bản quân nặng tay, không khỏi cũng có chút luyến tiếc, đang lúc do dự, cuối cùng lại nghe rõ Liễm Diễm là đang lẩm bẩm cái gì.

Nàng ai thiết gọi một tiếng "con thỏ lớn".

Dáng vẻ sau khi say rượu mang theo một chút đáng thương.

Vị công chúa này, trái lại là một người si tình.

Không biết vì sao, bản hống dĩ nhiên nhịn không được mà hừ một tiếng, quyết gỡ hai bàn tay đang nắm chặt ra.

" Liễm Diễm a Liễm Diễm." Ta nhìn tiểu hồ ly còn đang say rượu, nói: "Nếu ngươi đã si tình như vậy, thì không nên tới đến trêu chọc ta, bản quân không phải vật thay thế để ngươi an ủi vết thương."

Tay của Liễm Diễm có lẽ là bởi vì mất chỗ bám, có chút vô thố nắm lấy xiêm y của bản thân.

Ta nói ra miệng, lại nhịn không được mà sững sốt.

Ngữ khí này, tựa hồ giống như oán phụ đi?

Ho khan một tiếng, mặc dù tiểu hồ ly này không nghe thấy, nhưng bản quân còn muốn vãn hồi mặt mũi, làm sáng tỏ một chút: "Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, lần này a tỷ phải đi rồi, ngươi có thể tìm đệ đệ ta, ngày các ngươi thành thân, bản quân sẽ trở về làm chủ hôn cho các ngươi, còn bây giờ tạm biệt ở đây đi."

Bản hống lần này làm, thật sự là có đủ khiêm tốn hữu lễ, cáo biệt xong, lại nhìn tiểu hồ ly một cái, sau đó xoay người rời đi.

Bên tai, lại vẫn mơ hồ nghe được Liễm Diễm thấp giọng lẩm bẩm, con thỏ lớn.

Rời khỏi gian phòng, cẩn thận đóng cửa, lại cẩn thận kết một kết giới, cho dù công chúa tỉnh lại, đừng nói ra ngoài, cho dù gọi rách cổ họng cũng không ai nghe thấy được.

Hôm nay nhân vật chính của buổi yến hội chính như Liễm Diễm đã nói, là kẻ bất tài, bản đại hống ta.

Mà địa điểm, đương nhiên là phủ công chúa.

Phủ công chúa không thể so với cung điện của yêu vương, phòng bị dĩ nhiên sẽ lỏng lẻo hơn.

Mỗi một tầng kết giới cũng chỉ có một lối ra, phái trọng binh canh gác.

Trọng binh có bao nhiêu trọng, ta là không biết, chỉ là lúc trước mỗi khi đến những nơi đó, mặc kệ thay đổi bao nhiên phiên canh gác mọi người đều có thể chuẩn xác nhận ra ta, sợ là đã sớm được căn dặn.

Lối ra của của, cần có hai hồ ly cùng nhau kết chú mới có thể mở ra, đồng thời có thể gián đoạn bất cứ lúc nào, nếu muốn đơn độc ra ngoài, độ khó có thể tưởng tượng được.

Đây chính là lý do các thiên hồ thủ vệ không chút sợ hãi.

May mà.

Ta trốn ở một góc bên trái cửa phủ công chúa, âm thầm chú ý.

Mãi đến lúc bản quân hứng gió lạnh đủ một canh giờ, mới lần lượ có người từ bên trong đi ra.

Bên ngoài tuy rằng đã chuẩn bị xa liễn, coi như đâu vào đấy, nhưng vẫn không chở được một lúc nhiều người, cộng thêm sắc trời lại tối, cuối cùng để bản quân bắt được thời cơ, trốn vào một chiếc xa liễn*.

*Một loại phương tiện di chuyển giống như xe ngựa nhưng không cần ngựa kéo mà có thể tự bay được

Ta suy nghĩ, có lẽ đám hồ ly trên núi này cũng vô cùng thích những thứ hoa lệ, cho nên xa liễn của mỗi người đều rất lớn.

Trong xa liễn đốt huân hương, bàn trà nhuyễn tháp đều có không ít.

Dưới nhuyễn tháp rất khó để ta chui vào, nhưng cũng chỉ đành vén tấm khăn buông xuống, cắn răng vào trốn vào.

Không chốc lát, liền mơ hồ cảm giác được xa liễn có chút động tĩnh, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một đôi giày thêu xanh biếc xuất hiện trước mắt.

Có lẽ, chủ nhân của xa liễn này, quả nhiên là một mẫu* hồ.

* mẫu trong công/mẫu: có nghĩa là đực/cái

Mẫu hồ này bước chân có chút bất ổn, lảo đảo bước đến.

Chỉ nghe được một âm thanh trầm muộn phát ra, mẫu hồ kia có lẽ đã ngã lên nhuyễn tháp.

May mà xa liễn này các nơi đều được quét dọn sạch sẽ, cho dù là bên dưới nhuyễn tháp cũng là không nhiễm một hạt bụi, bằng không, thật đáng tiếc cho một thân xiêm y xinh đẹp của ta.

Trong lúc đang cảm thấy bản quân may mắn, mẫu hồ bên trên lại đột nhiên trầm thấp thở dốc, sau đó liên tục kêu rên vài câu, khiến cho bản quân có chút xấu hổ.

Thảo nào liễn xa này hiệu quả cách âm lại tốt như thế, thì ra còn có công dụng như vậy, tộc thiên hồ, quả nhiên là mỗi người, đều như thế.

Bản quân tuy rằng không tự mình trải qua loại sự tình này, nhưng cũng nghe được không ít, cộng thêm lúc trước tiểu tổ tông A Niệm có một đoạn thời gian nhiệt tình với việc hương diễm, tìm vài quyển cung đình xuân sự, bản hống cũng thỉnh thoảng liếc qua vài lần.

Quang cảnh này, sợ là mẫu hồ trên nhuyễn tháp chịu không nổi rượu lực, dục hỏa khó nhịn, cho nên liền tự mình phục vụ.

Giả như là lúc trước, có lẽ ta sẽ giống như A Niệm và Bạch Trạch, rất có hứng thú mà xem xét thảo luận, chỉ là hiện nay không thể so với lúc trước, ta lúc này dĩ nhiên có khổ không thể nói.

Vậy mà phía trên động tĩnh càng lúc càng lớn, xiêm y trượt xuống dưới sàn, một hương vị không rõ liền chiu vào mũi bản quân.

Thở dài, chỉ có thể phong bế khứu giác cùng thính giác.

Lại một lần nữa cảm thán, mẫu hồ và mẫu hồ cũng là có khác biệt rất lớn.

Hiện nay, nghĩ đến mùi hương của Liễm Diễm, quả nhiên là dễ ngửi nhất trong số hồ ly.

Vừa rồi mẫu hồ này động tĩnh lớn như vậy, bất quá cũng chỉ khiến ta nhíu mày, nhưng sau khi tưởng tượng đến công chúa hồ ly kia, trên người lại vô cớ trở nên khô nóng.

Lẽ nào trong yến tiệc uống rượu, lúc này hơi men sắp phát tác rồi?

Ta cảm thấy nóng, có lẽ là do xiêm y trên người có hơi dày một chút.

Đưa tay kéo vạt áo, lúc chạm vào mật văn, đột nhiên nhớ đến một câu nói của Liễm Diễm, nàng nói: "Chỉ sợ chỗ hữu dụng của xiêm y này, Tư Sinh còn chưa hiểu hết."

Ta vừa nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi sợ hãi run lên.

Sẽ không phải là bộ xiêm y này còn có cái gì huyền diệu đi...

Bản hống thực sự là hối hận a, biết vậy chẳng làm, thế nào lại nhận lấy bộ xiêm y này?

May mà ngược lại không phải quá nóng, nhưng trong lòng ta đã kết luận bộ xiêm y này không ổn nên nào dám chậm trễ, trong không gian nhỏ hẹp, bắt đầu gian nan cởi bộ y phục ngân giao mặc trên người.

Không gian dưới nhuyễn tháp chật hẹp, khó khăn lắm mới đủ cho ta trở mình, y phục này cởi ra thật sự là rất gian nan.

Đợi đến lúc bản quân cuối cùng trở mình cởi được ngoại bào, lúc xoay người lại phát giác không đúng.

Chỉ thấy tấm thảm đỏ phủ xuống mép tháp không biết lúc nào đã được vén lên, một đôi mị nhãn chăm chú nhìn về phía ta, vẻ mặt kinh ngạc.

Bản hống lần này thực sự là muốn tìm một cái khe để chui vào, không bao giờ trở ra nữa.

Ta nhắm mắt bắt đầu giả chết.

Mẫu hồ kia ta cũng không từng thấy rõ dáng vẻ, nhưng cũng thực sự không dám nhìn đến nàng là dáng vẻ gì.

"Còn không ra? Muốn trốn ở bên trong bao lâu nữa?" Giọng nói của mẫu hồ ôn nhu có thừa, mị khí mười phần, so với tiểu hồ ly Liễm Diễm, rõ ràng thành thục không ít: "Xem ra, cháu rể rất thích nơi này?"

Ta đã tự khôi phục thính giác của bản thân, chỉ nghe thấy giọng nói kia vô cùng trêu chọc: "Quả nhiên là người Liễm Diễm coi trọng, sở thích cũng khác người như vậy."

Bản quân, cỡ nào muốn che mặt bật khóc, nói cho nàng biết, bản thân cái gì cũng không nghe thấy.

Mẫu hồ này, dĩ nhiên chính là cô cô của Liễm Diễm.

Lần này tình huống phức tạp lại xấu hổ, bản quân thực sự muốn bội phục bản thân, câu đầu tiên dĩ nhiên là: "Xin hỏi cô cô, lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi Bất Tử Sơn phải không?"