- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Thỉnh Xin Hãy Dừng Tay
- Chương 19
Thỉnh Xin Hãy Dừng Tay
Chương 19
Ngày thứ hai, lúc ta tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Liễm Diễm bên cạnh vẫn ngủ rất say.
Người bên ngoài hẳn là chờ đã lâu rồi. Nhìn chăn đệm có chút mất trật tự bên cạnh, ta bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa hô một tiếng: "Vào đi." Thϊếp thân thị nữ Bồ Đào của Liễm Diễm liền dẫn theo một đám tiểu hồ ly tiến đến hầu hạ.
Nói đến Bồ Đào, thật ra chỉ là một tiểu hồ ly chưa đến trăm tuổi. Tên đương nhiên là Liễm Diễm đặt, có lẽ chấp niệm của nàng đối với quả bồ đào quá sâu. Có lẽ, ứng với hoàn cảnh của tiểu thư và nha hoàn, bên cạnh công chúa kiều diễm dù sao cũng phải có một nha hoàn đơn thuần khả ái, Bồ Đào lớn lên rất không giống hồ ly, trái lại càng giống một con nai nhỏ. Đôi mắt ngập nước, dường như mang theo thủy quang thuần khiết không rành thế sự.
Trước kia cũng chỉ có nàng mới có thể theo Liễm Diễm đến tiểu viện của ta, ta bởi vì không muốn có quá nhiều quan hệ với Bất Tử Sơn, vì vậy cũng không tìm hiểu sâu, chỉ đơn giản là quen mặt. Mà lần này tình hình như vậy, có lẽ sau này sẽ phải tiếp xúc nhiều hơn, dĩ nhiên cũng nên làm quen một chút.
" Tiên quân." Nàng vừa tiến đến liền nhỏ giọng vấn an ta trước, một đôi mắt to trong suốt nhìn ta, lại nhìn thoáng qua bàn trà bên giường, chấn động lại kinh hoảng, trừng mắt nhìn ta: "Công chúa còn chưa tỉnh sao?"
Phía sau nàng tổng cộng mười hai người, yên tĩnh đứng, trên dung mạo kiều mị của mỗi một người đều hiếm thấy mà hiện vẻ lo lắng, nhìn không chớp mắt, không rên một tiếng.
Vô thức nhìn những thứ trên bàn trà, ta không khỏi ai thán một tiếng. Đó là khăn mặt trước đó ta dùng để lau vết máu giúp Liễm Diễm, các tiểu nha đầu này nhìn như đơn thuần, nhưng quả nhiên là người của tộc thiên hồ, vô cùng thận trọng.
"Phải, tối qua nàng quá mệt mỏi." Ta cẩn thận đứng dậy, lướt qua Liễm Diễm mà xuống giường: "Các ngươi nói nhỏ thôi, đừng đánh thức nàng."
Các nha hoàn oán giận nhìn ta một cái, nhỏ giọng đáp: "Vâng." Liền đến giúp ta thay y phục.
" Đừng." Ta lui về phía sau một bước, thầm nghĩ bản quân ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thật đúng là không quen có người hầu hạ: "Ta tự làm, các ngươi thu dọn trong phòng một chút đi."
Bồ Đào sững sốt, sai bốn người đi vào, dường như cuối cùng không nén được những lời muốn nói, oán giận lên tiếng: "Tiên quân, không phải nô tỳ lắm miệng nhưng vết thương của công chúa còn chưa lành, cho dù quả thật khó có thể nhẫn nại cũng không thể lăn qua lăn lại như thế!"
Ta lúc này vừa chuẩn bị kéo vạt áo, nghe vậy bàn tay lập tức cứng đờ, đang muốn lên tiếng, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Vừa rồi nô tỳ còn tưởng rằng các ngươi chỉ là nhịn không được liền ngủ ở gian ngoài, nào ngờ dĩ nhiên là từ gian trong lăn qua lăn lại đến gian ngoàn, thân thể của công chúa hiện tại làm sao chịu được? Tiên quân, ngươi cũng thật không biết suy nghĩ cho công chúa, đều nói..."
"Dừng dừng dừng!" Ta cũng nghe không nổi nữa, thật không biết trong đầu tiểu hồ ly này ngoại trừ những chuyện này, còn có thứ gì khác? Ta nói: "Tiểu nha đầu ngươi, trong đầu đều là suy nghĩ cái gì, lập tức thu thập cả bên ngoài, cho người mang điểm tâm lên, đợi lát nữa công chúa tỉnh lại sẽ đói bụng."
Nàng lại bán tín bán nghi nhìn ta, lại phân phó bốn người thu thập gian ngoài, đem hai người còn lại sai đi gọi điểm tâm.
Chờ ta rửa mặt xong, thay xiêm y, người bên trong cuối cùng cũng thu thập thỏa đáng, ôm sàng đan được xếp gọn gàng ra ngoài, trước đó còn có chút trầm mặc, lần này dường như lại rất ẩn nhẫn cúi đầu.
Bồ Đào vừa nhìn thấy sàng đan, liền quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn ta, tỏ vẻ, ngươi quả nhiên gạt ta.
Ta liếc nhìn sàng đan, chỉ thấy vết máu tối qua Liễm Diễm lưu lại trên đó, loang lổ đỏ rực, nhìn thấy mà kinh sợ.
Bản quân thật sự là oan uổng, nếu thật muốn làm gì đó, thì cũng đành chấp nhận, nhưng tối qua lại là một đêm kinh hồn táng đảm, ta cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Vội ho một tiếng, nói với Bồ Đào: "Nhìn cái gì vậy, còn không lui xuống."
Chỉ là câu nói này, nghe nghe cũng cảm thấy là ta miệng cọp gan thỏ, có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi.
"Vâng vâng." Nàng tỏ vẻ bất đắc dĩ trả lời hai tiếng, dẫn người đi rồi, đến cửa cuối cùng vẫn nhịn không được mà quay đầu nói: "Tiên quân, những ngày gần đây ngài cố gắng nhịn đi, vì công chúa."
Thần sắc của nàng dường như bản quân là một trượng phu thích sử dụng bạo lực vậy, mỗi ngày đều ngược đãi thê tử cực kỳ tàn ác, làm cho người ta cực kỳ phẫn nộ.
Ta ngơ ngác nhìn bóng lưng tinh tế lại gầy yếu của nàng, không hiểu sao cảm nhận được một loại tín niệm kiên định tương tự của một vị chủ nhân.
Nhịn không được xoa nhẹ cái trán, cảm thấy mê man cùng bi thương đối với cuộc sống sau này ở động hồ ly.
" Tư Sinh?" Ta còn đang bi thương, khó khăn lắm mới bày ra một động tác bốn mươi lăm độ nhìn trời đầy u buồn bí hiểm, trên giường lại truyền đến giọng nói của Liễm Diễm: "Ngô, hiện tại là giờ nào rồi?"
Ta vội vã xoay người đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng nói: "Sắp buổi trưa rồi, thế nào, có khó chịu chỗ nào không? Còn đau không?"
Nàng lắc đầu, giọng nói còn không quá rõ ràng: "Không sao."
" Hiện tại rửa mặt không? Chờ sau khi dùng bữa, ta mang ngươi đến chỗ Tư Hàn a di một chuyến, cũng nhờ nàng đi tìm Kiêm Hư đến xem."
Nàng lại gật đầu, còn nhỏ tiếng ngáp một cái.
Dáng vẻ rời giường của tiểu hồ ly này thực sự rất nhu thuận, khí thế thường ngày lúc này cũng thu liễm, tựa như một chú mèo lười biếng.
May mà các nha hoàn vừa rồi đã chuẩn bị xong rồi, ta cẩn thận giúp đỡ nàng súc miệng, lau xong khuôn mặt và tay, điểm tâm cũng vừa mang đến.
Đầu bếp của Bất Tử Sơn cũng không biết mời từ đâu đến, tiêu chuẩn quả thật kém một chút. Bữa dược thiện này, cháo quá nhạt, bánh quẩy quá dày, cánh quá đậm, đến cả chén đĩa sử dụng cũng không phù hợp. Đẳng cấp này cho dù mang so với A Niệm chỉ biết nấu cháo trắng, không biết còn kém hơn bao nhiêu.
Ta vừa nhìn đã cảm thấy không ngon, Liễm Diễm quả nhiên cũng chỉ ăn một ít.
"Không có khẩu vị?" Ta đặt chén trong tay xuống, một bên lau miệng, một bên nói: "Đầu bếp này tay nghề quả thật không được tốt lắm."
Nàng lại lắc đầu, thở dài một hơi mới nói: "Không có khẩu vị, hôm nay không muốn ăn nữa."
Cũng không biết có phải chuyện tối qua kí©h thí©ɧ quá lớn đối với nàng hay không, từ sau khi rời giường, tâm tình của nàng vẫn rất kém. Không thấy vui vẻ, không thấy bi thương, còn không thấy nàng tức giận, chỉ là mi tâm vẫn nhíu lại.
Dáng vẻ này của nàng khiến ta vạn phần lo lắng, sờ sờ cái trán của nàng, hỏi: "Làm sao vậy, lo lắng vết thương trên người sao?"
Tiểu hồ ly vẫn là dáng vẻ ưu sầu, gật đầu.
" Đừng lo lắng, chờ lát nữa uống thuốc xong, sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu thân ngươi, lại mời Kiêm Hư đến, tất nhiên sẽ có biện pháp, ngươi yên tâm."
Ta an ủi nàng, cũng không nghĩ mi tâm của nàng lại càng nhíu chặt, rồi lại thở dài nói: "Ta có thể không uống được không?"
"..." Ta chấn động mà nghĩ đến dáng vẻ của nàng hôm qua lúc uống thuốc: "Dáng vẻ này của ngươi, sẽ không phải là..."
" Đúng vậy." Sắc mặt của nàng trầm xuống, nghẹn ngào nói: "Ta có thể không uống thuốc được không, vừa uống thuốc ta sẽ không vui nữa."
Ta còn khó hiểu nàng thế nào lại có vẻ ưu sầu như vậy, thì ra là bởi vì uống thuốc.
"Không phải hôm qua ngươi vẫn uống xong sao, hôm nay thế nào lại không muốn."
Nàng nghe ta nói, hàm răng tựa hồ run lên, nàng nói: "Hôm qua, không phải Kiêm Hư ở đây sao, bản cung làm sao có thể để nàng chế giễu."
Nhịn không được đưa tay nhéo mi tâm của bản thân, mà gần đây cũng nhíu đến rất chặt.
Tiểu hồ ly, hình tượng của ngươi đâu? Xin hỏi hình tượng của ngươi chạy đi đâu rồi?
" Không thể." Ta nghĩ, trên mặt ta nếu như xuất hiện nếp nhăn, vậy nhất định chính là do tiểu hồ ly làm hại: "Đừng nói là thuốc đắng, cho dù là cay, ngươi cũng phải uống hết cho ta."
Nửa khuôn mặt của Liễm Diễm bởi vì những lời này của ta mà trắng đi vài phần, nàng chấn động mà dùng ngón tay cử động vô cùng bất tiện run rẩy chỉa vào người của ta, vẻ mặt bi thống nói: "Ngươi, ngươi khi dễ ta."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, liền nghe ngoài cửa có âm thanh. Quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Bồ Đào bưng một chén thuốc hắc sắc đến, cẩn cẩn dực dực mà tiến vào.
" Công chúa, ngươi tỉnh rồi." Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, vô cùng vui mừng, bước chân vốn dĩ còn có chút do dự đột nhiên trở nên nhanh nhẹn, thở hổn hển vài bước tiến đến bên giường, đặt chén thuốc bên cạnh xuống, chen lấn ta sang một bên, bắt lấy ngón tay của Liễm Diễm, rõ ràng biểu thị lòng trung thành: "Công chúa, ngươi khiến Bồ Đào lo lắng muốn chết."
Tiểu hồ ly lúc này mới biểu hiện ra chút khí độ của người làm công chúa, ôn hòa mỉm cười với tiểu nha đầu, chậm rãi nói: "Nha đầu ngốc, hôm qua cũng thấy được rồi, hôm nay còn lo lắng cái gì."
Nha đầu ngốc kia liền quay đầu trừng ta một cái.
Trái hồng xanh đành phải nhịn, trái hồng mềm không thể nhịn a.
Nếu như bản quân cưới công chúa nhà nàng, tiểu nha đầu này tốt xấu gì cũng phải gọi ta một tiếng cô gia, đây là thái độ gì chứ.
" Được rồi Bồ Đào." Bản quân hẳn là bày ra khí độ của một thượng tiên nên có: "Ngươi lui xuống đi, thuốc này bản quân đút nàng."
Có lẽ là khí thế trên người bản hống quả nhiên chấn trụ nàng, giận dữ trên mặt thoáng chốc thu trở lại, lại thay bằng dáng vẻ khϊếp sợ
Nàng nhìn chằm chằm công chúa nhà nàng vừa rồi vẫn trở tính trẻ con không chịu uống thuốc, vẻ mặt chờ mong.
Liễm Diễm thu tay, nói với nàng: "Bồ Đào, ngươi lui xuống trước đi."
Bản quân nhíu mày, nhìn tiểu nha đầu, vạn phần đắc ý nở nụ cười.
Đợi đến lúc bóng đèn sáng loáng trong phòng vừa đi, ta liền bật người bưng lấy chén thuốc có thể uống được, ngồi xuống bên giường.
Liễm Diễm lắc đầu, vẻ mặt kinh khủng mà rụt cổ.
" Ngoan, uống thuốc xong thì không có việc gì nữa." Hồi tưởng đến tình cảnh trước kia lúc dỗ dành A Niệm, bản quân chỉ cảm thấy có chút tâm lực lao lực quá độ, lực bất tòng tâm: "Không đắng không hiệu quả, lát nữa có đường ăn."
Ta lời này nói xong, vẻ kinh khủng trên mặt tiểu hồ ly trong nháy mắt đã chuyển thành chẳng đáng cùng hèn mọn, nàng bĩu môi nói: "Tư Sinh, ngươi sao lại buôn nôn như thế, xem ta là tiểu hài tử ba tuổi sao."
"..."Lẽ nào dáng vẻ này của nàng không phải tiểu hài tử ba tuổi sao?
Bản quân mềm mại không được, chỉ có thể dùng cứng rắn, thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói với nàng: "Thuốc đắng dã tật, hiện tại ngươi bị thương nặng như vậy, sao có thể không uống thuốc!" Nàng lại chẳng hề để ý, trả lời: "Cái gì mà dã tật, ngươi là kim không đâm trúng thịt không biết đau, thuốc này khó uống như vậy, tất nhiên là Kiêm Hư cố ý muốn chỉnh ta."
Lời ngụy biện của nàng còn có đạo lý rõ ràng, bản quân vô cùng đau đớn quyết định cải chính quan niệm của nàng: "Tiểu hồ ly, ngươi cũng không nhỏ nữa, thuốc này có thể có bao nhiêu đắng? Cho dù đắng, dù sao cũng tốt hơn là đau."
Nàng lại hừ một tiếng, nói với ta: "Bản cung đã nói rồi, ngươi đây là đại hồng đăng treo trên cao, việc không liên quan đến mình nên nói rất dễ nghe, vậy ngươi trái lại uống cho ta xem a."
Ách.
Cúi đầu nhìn chén thuốc đen đặc trong tay, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của Liễm Diễm, ngươi xem đi, ta cắn răng nói với nàng: "Được, ta uống ngươi cũng phải uống."
Nàng hung hăng gật đầu.
Bản quân nghĩ từ lúc nhân sinh bắt đầu đến nay gần ban vạn năm, còn chưa từng sinh bệnh uống thuốc, không nghĩ tới, hôm nay lần đầu tiên phải dâng ra, chỉ mím môi, liền nâng chén bạch ngọc uống một ngụm.
....
.......
Kiêm Hư, bản quân quyết định, chán ghét ngươi rồi.
Thuốc này dĩ nhiên thật sự cay, không chỉ là cay, hơn nữa còn chua, giữa chua còn mang vị đắng, trong đắng còn pha lẫn ngọt, dù sao cũng phải nói, thật sự vô cùng khiến người ta buồn nôn.
Thật không biết, tiểu hồ ly này hôm qua làm thế nào uống hết.
Một ngụm thuốc ngậm trong miệng, thế nào cũng nuốt không trôi, nghẹn lấy một hơi thở, suy nghĩ muốn trừng Liễm Diễm. Lúc này, mặt nàng mang cười mang theo vẻ đắc ý, còn tỏ vẻ ngươi xem ngươi cũng chịu đựng không được, ngươi chịu đựng không được thì thành thật mà nhận thua đi.
Ta cắn chặt hàm răng, ngụm thuốc này bất kể như thế nào ta cũng không thể nhổ ra, thực sự quá mất mặt.
Nàng hì hì cười, lên tiếng: "Thế nào, bản cung cũng nói ngươi là -"
Trong đầu bản quân chợt lóe linh quang. Chỉ cảm thấy lần này thực sự là được ông trời quan tâm. Ta vươn tay nâng cằm nàng, lập tức đem môi dán chặt lấy môi nàng.
Động tác này đột ngột lại nhanh chóng, xuất kỳ bất ý, quả đoán nhanh nhẹn.
Đợi đến lúc tiểu hồ ly phản ứng kịp là phải ngậm miệng lại thì thuốc trong miệng ta đã sớm chảy vào trong cổ họng của nàng.
Hừ hừ hừ!
Bản quân quả thực không biết phải khen ngợi bản thân như thế nào, những tiết mục tài tử giai nhân của nhân gian không phải lãng phí, lần này đã thuận lợi hòa nhau một việc.
Ta đang định dùng thần sắc đắc ý đi nói chuyện với Liễm Diễm, đã thấy mặt nàng lộ ta nụ cười bí hiểm, quỷ mị động nhân, đôi mắt hồ ly rất câu hồn, đôi môi đỏ mọng càng thêm tươi đẹp, nàng vươn đầu lưỡi liếʍ đi vết thuốc trên khóe môi, nhướng mày nói: "Phu quân thật là nhạy bén, phương pháp này rất tốt, vừa rồi bản cung quả thật không nếm được hương vị nào khác, sau này liền dựa theo cách này mà làm đi."
Bản quân chỉ cảm thấy nụ cười đắc ý đông cứng ở trên mặt, ta ngơ ngác nhìn Liễm Diễm, dường như thấy được giữa mái tóc mềm mại, mơ hồ lộ ra một đôi tai hồ ly đỏ rực.
Ta đây là, tự đào một cái hố, tự mình nhảy xuống, còn hối thúc nàng lập tức lấp đất chôn ta sao?
Kiêm Hư, bản quân quả nhiên, ghét ngươi rồi!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Thỉnh Xin Hãy Dừng Tay
- Chương 19