Trong đầu ta tuy rằng suy nghĩ lung tung nhưng động tác trên tay vẫn có thứ tự.
Tinh thần chấn động một phen.
Bản hống tự nhận thấy bản thân rất có tinh thần chuyên nghiệp. Lúc trước làm tọa kỵ của vị thượng thần kia, sau lại làm tọa kỵ cho A Niệm, kiêm luôn bảo mẫu, sau nữa lại đến làm bảo mẫu cho Tiểu Mộng Nhi, vẫn luôn cẩn trọng, làm hết phận sự.
Loại đạo đức nghề nghiệp này ở xã hội hiện nay quả thật là rất hiếm có rồi, dĩ nhiên phải phát dương quang đại.
Vừa nghĩ như vậy, cuối cùng bản quân tĩnh tâm, thấp đầu hết sức chuyên chú làm tốt công việc xoa bóp. Chỉ một lát sau, lại chấn động phát giác có gì đó không quá thích hợp.
Liễm Diễm lần này thấy thế nào dường như trở nên chậm chạm rồi?
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng dĩ nhiên nằm ngửa trên gối mềm, nhẹ nhàng hít thở, khuôn mặt đỏ bừng.
Dáng vẻ này khiến ta ngây người một chút, bất chợt ngừng tay.
" Đừng, đừng dừng lại." Tiếng hô hấp của tiểu hồ ly rất bất ổn, ngực cấp tốc phập phồng, lại bỏ thêm một câu: "Lên trên một chút."
Bản quân chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng.
Nàng, nàng, nàng lại câu dẫn ta!
Ta nào dám thật sự xoa lên trên.
Xiêm y của nàng vốn dĩ đơn bạc, hiện tại lại chỉ mặc một bộ áo ngủ sau khi tắm rửa, cặp đùi trắng bóng đặt trước mặt bản quân đã đủ câu người, dĩ nhiên còn muốn ta xoa bóp, vậy thật sự sẽ càng không thể vãn hồi.
Ta cứng nhắc dừng một hồi, Liễm Diễm dần dần hòa hoãn lại hô hấp, chỉ là thần sắc đỏ bừng trên mặt vẫn chưa rút đi, nàng liếc mắt có chút oán giận liếc ta một cái: "Phu quân, ngươi thật sự rất biết cách khıêυ khí©h người khác."
Ôi, rốt cuộc là ai biết cách khıêυ khí©h người khác? Đây quả thực là ác nhân cáo trạng trước.
Ta vội vã cầm lấy tấm chăn mỏng ở bên cạnh đắp lên đùi nàng: "Công chúa nói đùa, nói đùa."
Nàng bĩu môi: "Từ rất sớm bản cung đã nói bản thân không thích nói đùa. Bỏ đi, hiện tại quả thật cũng không phải là lúc."
Bản quân thở dài một hơi.
May mà nàng còn có lý trí, bị thương thành như vậy quả thật cũng không tiện làm vận động kịch liệt gì. Lại nghe nàng tiếp tục nói: "Thần thϊếp như vậy, cũng không hầu hạ được ngài. Lần đầu tiên của chúng ta, nhất định phải chuẩn bị thật tốt." Nàng dùng cằm ý chỉ quyển sách trên đùi: "Sách này bản cung đã xem xong rồi, ngươi cầm lấy cẩn thận nghiên cứu, để tránh đến lúc đó không biết làm sao."
Ta chỉ cảm thấy tay bản thân không hiểu sao lại đột nhiên run lên.
Lẽ nào, vừa rồi nàng vẫn một mực xem, chính là loại sách đó.
Ta kéo khóe môi, ngay cả bản quân cũng thấy nụ cười của bản thân hẳn là vô cùng khó coi, nàng quả nhiên mặt đen vài phần, nói: "Thế nào, ngươi không muốn?"
Ta lập tức cất quyển sách vào trong lòng: "Sao có thể, sao có thể, Tư Sinh tất nhiên sẽ cố gắng nghiên cứu, cố gắng nghiên cứu."
Cuối cùng nàng hài lòng gật đầu, ngáp một cái, nói với ta: "Được rồi, ta cũng có chút mệt nhọc, ôm ta đi ngủ."
Ta thấy dáng vẻ của nàng, xác thực cũng có chút buồn ngủ, đứng dậy bế nàng lên, cẩn thận đưa đến trên giường trong phòng ngủ.
Ta cân nhắc điều chỉnh tư thế ngủ của nàng, lúc này mới yên tâm kéo chăn.
" Ngươi sớm đi ngủ đi." Ta vỗ nhẹ lên áo nàng, ánh mắt của nàng đã có chút mơ mơ hồ hồ.
Liễm Diễm gật đầu, lại nói: "Ngươi đừng đi."
Ta lo nghĩ, rốt cuộc vẫn ngồi xuống mép giường, nắm tay nàng: "Ta ở chỗ này chờ ngươi ngủ."
Nàng ừ một tiếng, nhắm mắt.
Ta đưa tay vén mái tóc che trên mặt nàng, nửa khuôn mặt xinh đẹp, dưới ánh đèn nhu hòa, có vẻ càng thêm yên tĩnh nhàn. Chỉ là vừa nghĩ đến tình cảnh lúc thay thuốc cho nửa khuôn mặt kia của nàng, trong lòng ta không ngừng đau thắt.
Tuy rằng Kiêm Hư cam đoan, đến lúc đó sẽ không lưu lại vết tích nửa điểm, nhưng khi ta nhớ đến tình cảnh lúc đó, chỉ cảm thấy có một cổ tức giận không chỗ phát tiết, vô cùng tích tụ.
Ta nắm tay nàng, tinh tế vuốt ve gương mặt của nàng, một khắc qua đi, hô hấp của nàng cuối cùng dần dần đều đặn. Ta lại ngồi thêm nửa khác, lúc này mới đặt tay nàng vào trong chăn, dự định đứng dậy rời khỏi.
Chỉ là lúc ta đến trước cửa, trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một giọng nức nở cực kỳ nhỏ.
Đó là, phát ra từ trên giường của Liễm Diễm.
Ta ngây người một chút, dừng bước chân, từ trước cửa xoay người lại, không biết làm sao.
Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, lại mang theo áp lực khó hiểu.
Một lát sau, lại biến thành tiếng quát tháo bén nhọn.
Một tiếng thét chói tai kia khiến đầu óc ta trống rỗng một mảnh, ngón tay không không chế được mà trở nên co quắp.
Thân thể của Liễm Diễm, rõ ràng không thể nào có động tác mạnh, nhưng lúc này lại kịch liệt run rẩy ở trên giường, dường như co giật.
" Đau quá..." Trong miệng nàng cuối cùng phát ra một loại âm thanh khác ngoại trừ tiếng thét, mang theo nỗi sợ hãi không thể diễn tả: "Đừng.... Thỏ, thỏ lớn... Cứu ta."
Ta hiểu bản thân phải đến đó, đánh thức nàng. Nhưng, lúc nàng kêu đau, lòng ta thực sự đau đớn, đau đến toàn thân không thể cử động.
Nàng vẫn đang gọi, giọng nói dần dần chuyển thấp, từ khóc đến hô, dường như mất đi toàn bộ khí lực.
Cuối cùng ta lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy vừa rồi hồn phách của ta không ở trong thân thể nữa, cả người đã lạnh thành khối băng.
" Liễm Diễm." Trong miệng ta cuối cùng gọi ra tên của nàng, cảm giác trên người mới toàn bộ trở về, chỉ là trên đùi không biết vì sao lại không có chút khí lực, từ cửa phòng đến trước giường chỉ cách vài bước ngắn ngủi, nhưng lại lảo đảo vài lần: "Liễm Diễm!"
Ta cuối cùng đến bên cạnh nàng.
Mười ngón tay của nàng nắm chặt lấy mép áo, trên cổ tay đã chảy máu, đôi môi bị cắn xuất huyết cũng trầm thấp rêи ɾỉ, thỉnh thoảng tuôn ra vài tiếng than nhẹ thống khổ, dường như tiểu thú đang tuyệt vọng giãy chết, sau cùng từ bỏ giãy dụa.
" Liễm Diễm, Liễm Diễm." Ta không biết bản thân đang suy nghĩ gì, bắt lấy tay nàng, đẩy vai gọi nàng: "Liễm Diễm, ngươi tỉnh lại đi, Liễm Diễm!"
Nàng dường như rơi vào một cơn ác mộng không thể thoát ra được, chỉ cau mày run rẩy, hoàn toàn không muốn tỉnh lại.
Tay nàng lạnh lẽo, ta lại nghĩ tay của ta còn lạnh hơn so với nàng.
" Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly." Một tiếng lại một tiếng gọi bên tai nàng, ta cuối cùng hiểu được, chuyện này sẽ trở thành một việc hối hận nhất, thống khổ nhất trong đời ta, mãi mãi không thể tiêu tan: "Đã không sao rồi, tiểu hồ ly, tỉnh lại, không sao rồi."
Ta không biết thời gian qua bao lâu, thời gian có liên quan đến nàng, ta cuối cùng là không thể chuẩn xác nắm giữ, nàng rốt cuộc hừ một tiếng, nghẹn giọng hỏi: "Tư Sinh?"
" Là ta." Ta ngẩng đầu, trong mắt nàng vẫn ngấng lệ, nét mặt sợ hãi còn chưa tan hết, lại mang theo dày đặc uể oải, ta vén mái tóc bị mồ hôi thấm ướt bên tai nàng, thấp giọng nói: "Là ta, đã không sao rồi. Không phải sợ."
Thần sắc của nàng vô cùng hốt hoảng, dường như mang theo mờ mịt sau đại nạn, lại tựa như không nhớ rõ cơn ác mộng bản thân gặp phải, liếʍ liếʍ môi, nói với ta: "Ngươi đừng đi."
"Được, ta không đi, ngươi đừng sợ nữa." Ta nắm tay nàng, cảm thấy từ nay về sau vẫn đừng để nàng rời khỏi tầm mắt của bản thân mới thỏa đáng.
Liễm Diễm nói xong hai câu, cuối cùng tựa hồ lấy lại tinh thần, nhíu mi, ta nhìn thấy trên trán nàng đầy mồ hôi, liền nghe được nàng thở gấp, khẽ gọi nói: "Đau quá."
Trái tim này của ta đã treo thật lâu cũng không có phản ứng, nhưng vì một câu này của nàng mà nhảy lên đến cổ họng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, đau chỗ nào, tại sao lại đau rồi? Không phải Kiêm Hư đã dùng thuốc giảm đau rồi sao."
Kiêm Hư phát hiện pháp thuật phong bế cảm giác tổ truyền của ta đối với Liễm Diễm hiện tại mà nói là quá mạnh, dùng thuốc có thể giảm bớt đau đớn đồng thời cũng giảm bớt phạm vi bị ảnh hưởng, chỉ là hôm nay nàng kêu đau, ta liền có một chút chân tay luống cuống.
" Không biết, không biết." Nước mắt của tiểu hồ ly gần như có chút mất khống chế, dáng vẻ còn khó chịu hơn so với lúc mắt cá chân bị thương: "Đau quá, Tư Sinh, mắt cá chân của ta, dường như vẫn còn bị tỏa cốt đinh cắm vào..."
Nửa khuôn mặt của nàng, gần như có chút mất khống chế, co quắp, run giọng nói: "Thắt lưng cũng rất đau, tay cũng rất đau, khuôn mặt cũng rất đau."
Ta bị những lời của nàng dọa sợ đến mất tri giác, vội vã hất chân lên, chỉ thấy vết thương trên thắt lưng cùng mắt cá chân rõ ràng đã kết vảy hiện tại toàn bộ chảy máu, giống như vết thương trên cổ tay bị nứt ra, so với lúc mới vừa bị thương, giống nhau như đúc.
Ta nhìn những vết thương này, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, đã không có dũng khí tháo đi vải bằng trên khuôn mặt nữa.
"Đau quá..." Liễm Diễm cũng không nhìn thấy vết thương của bản thân, chỉ nhiều lần kêu đau: "Tư Sinh, vì sao sẽ đau như vậy..."
Ta không biết nên nói với nàng như thế nào, cũng đã thấy vết thương của nàng lại dần dần khép lại, thịt non dường như căn bản không hề nứt ra.
Chỉ có vết máu lưu lại trên vải băng mới khiến ta hiểu được, mới vừa rồi bản thân không phải đang nằm mơ.
" Không sao cả, không sao cả." Ta an ủi nàng, trong lòng lại là một mảnh hỗn loạn: "Ta đi giúp ngươi lấy thuốc, uống rồi sẽ không đau nữa."
Nàng lại nắm chặt lấy cánh tay của ta, chậm rãi lắc đầu: "Đừng đi, hiện nay tốt hơn rồi, không đau như vừa rồi nữa." Nàng ngừng lại một chút, lại nói: "Buổi tối ngươi ngủ cùng ta có được không?"
Trong lòng ta không quá yên tâm, nhưng cũng không đành lòng lưu lại nàng một mình, chỉ đành cúi người ôm nàng vào lòng: "Vừa rồi ngươi đổ mồ hôi, không bằng đêm nay ra nhuyễn tháp bên ngoài ngủ một đêm, ta ôm ngươi, đừng sợ."
Nàng trái lại gật đầu, dường như một chút tinh lực cũng không có, đem khuôn mặt vùi vào trong lòng ta.
Máu tươi trên sàng đan nhìn thấy mà giật mình, chỉ là tối nay nàng đã quá mệt mỏi, tất cả hay là để ngày mai hãy nói.
Liễm Diễm không đợi ta đi đến gian ngoài, liền ngủ thϊếp đi, may mà, lần này coi như an ổn. Giúp nàng lau khô vết máu trên người, mới cởi ngoại bào nằm bên cạnh nàng.
Nghiêng thân thể nhìn nàng, một tay chống đầu, tay kia nắm lấy tay nàng.
Ta chỉ cảm thấy trong mắt có chút khô rát khó nhịn.
Vừa rồi chỉ là sợ hãi, hiện tại nghĩ lại trong lòng ngũ vị tạp trần, rất hỗn loạn.
Tiểu hồ ly trước đó vẻ tỏ vẻ không để ý, dường như kiếp nạn này đối với nàng mà nói không hề tính là gì, nhưng thì ra nó đã trở thành nỗi ám ảnh của nàng.
Ta nhớ một vị bồ tát của minh giới có nuôi một sủng vật có khả năng nuốt chửng ác mộng, xem ra lúc nào phải mượn dùng một chút rồi. Về phần vết thương, còn phải cùng Kiêm Hư thảo luận.