- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Thỉnh Xin Hãy Dừng Tay
- Chương 17
Thỉnh Xin Hãy Dừng Tay
Chương 17
Ta không nhịn được mà nở nụ cười.
Tiểu hồ ly này, lúc trước câu dẫn ta nào có nửa điểm đỏ mặt, không nghĩ đến hiện nay lại biết xấu hổ.
" Ta không nhìn đi đâu cả, ngươi xấu hổ cái gì."
Liễm Diễm không nhìn ta, mạnh miệng nói: "Ta có chỗ nào xấu hổ."
" Được rồi." Ta thuận theo thừa nhận lời của nàng: "Vậy công chúa ngươi là nóng sao? Trên mặt sao lại đỏ như vậy."
Nàng tựa hồ thực sự bị ta chọc cho buồn bực, trừng ta một cái: "Ngươi quản được sao? Con thỏ háo sắc!"
Này này, trước đó nàng vẫn khẳng định bản quân là một người lãnh cảm vô năng, hiện nay thế nào lại nói ta là thỏ háo sắc? Thật sự là trên đầu chữ sắc một con dao a.
Ta mỉm cười nhìn nàng, nàng vốn dĩ trừng ta, một lát sau, lại đột nhiên thay đổi thần sắc, chỉ cười một tiếng: "Xem ra, bản cung đối với phu quân vẫn rất có lực hấp dẫn, chỉ là hôm nay thần thϊếp thân thể bất tiện, không bằng chờ thϊếp khỏe rồi, sẽ hầu hạ người thật tốt."
...
Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, mặc dù là một tiểu yêu nghiệt, thỉnh thoảng lộ ra một chút dáng vẻ không yêu nghiệt, nhưng chung quy là che giấu không được bản chất yêu nghiệt của nàng.
Ta chật vật xoay mặt đi.
Nàng vừa nói như vậy, bản hống đột nhiên lại nhớ đến dáng vẻ nàng muốn ăn tươi nuốt sống ta lúc trước, thật là làm cho người ta không hề có sức chống cự. Ta họ nhẹ một tiếng, chính kinh nói: "Công chúa đương nhiên là vô cùng mị lực."
" Thật không?" Nàng nhướng mày, tỏ vẻ hoài nghi: "Vậy trước đó tại sao ngươi không hạ thủ?"
Ta càng trở nên xấu hổ, không biết phải trả lời thế nào, lại nghe nàng giả vờ hiểu rõ nói: "A, bản cung thế nào đã quên, phu quân lãnh cảm vô năng a."
"Khụ khụ khụ." Ta nếu như ta đã cam chịu bản thân là tình hình như thế, hôm nay lật lọng, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, nhưng bản quân thật sự không phải lãnh cảm, không chỉ không lãnh cảm, hơn nữa vô cùng có cảm giác, chỉ có thể lúng túng nói: "Quả thật, bản quân là một kẻ vô năng."
Nàng cắn môi, híp mắt nhìn ta, ta liền vội vã nói tiếp: "Cũng không chống lại được mị lực của công chúa."
Tiểu hồ ly cuối cùng đắc ý nở nụ cười, dáng vẻ đắc chí, nói với ta: "Bản cung đã biết, ngươi tất nhiên là không thể nào không có cảm giác." Ngừng lại một chút, lại như trút được gánh nặng: "May mà ngươi còn có cảm giác, nếu không bản cung lúc trước cũng đã suy nghĩ xong rồi. Nếu như ngươi thực sự bất lực, không thể hạ thủ với bản cung, bản cung quả thật cũng không thể làm quả phụ sống được."
Ta run lên, may mà cuối cùng vẫn khống chế được tay phải, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Nếu không thể làm quả phụ sống, ngươi lại không muốn động thủ, vậy dĩ nhiên chỉ có thể ủy khuất bản cung ta đến áp ngươi. Chỉ là tộc thiên hồ bọn ta từ trước đến nay đều thích hưởng thụ, học cách chủ động thực sự có chút phiền phức."
Ta chưa từng nghĩ, nàng còn nghĩ ra một đáp án như thế, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, lắp bắp nói: "Thật, thật không, Tư Sinh vẫn là không nhọc công chúa động thủ."
Nàng cũng gật đầu: "Lần này, bản cung dĩ nhiên lười động thủ rồi."
...
Tiểu hồ ly này, thực sự có thể khiến ta nhiều lần nghẹn lời.
Tâm tình của nàng lúc này tựa hồ rất tốt, lại nói vài câu, cuối cùng mới ngủ thϊếp đi.
Lúc Mông Chi cùng Tư Hàn đến, trời còn chưa sáng, cho là lúc đến, tình cảnh gặp mặt quả thật có chút xấu hổ.
Ta nắm bàn chân của Liễm Diễm, không thể động đậy, hai người bọn họ vô cùng lo lắng mà vào trong phòng.
Tư Hàn vừa thấy Liễm Diễm, liền khóc trời khóc đất xông đến, dung mạo khuynh quốc trở nên đáng sợ: "Nữ nhi a, ngươi làm sao vậy, ôi, thế nào chỉ ra ngoài mấy ngài đã biến thành như vậy!"
Mông Chi cũng vẻ mặt ưu sầu, đến bên giường nói với ta: "Con rể a, chuyện này là như thế nào, không phải nói là hưởng tuần trăng mật sớm sao."
Tư Hàn khóc một phen, cuối cùng xoay mặt qua tàn bạo nói với ta: "Nha đầu nhà ngươi, không phải vẫn ở bên cạnh Diễm Nhi sao, thế nào còn có thể để nàng bị thương!"
Mông Chi vội vã đỡ lấy Tư Hàn đã khóc đến không thể đứng nổi, trấn an nàng: "Được rồi được rồi, vừa rồi Kiêm Hư cũng nói không có việc gì, con rể cũng không muốn như vậy, hiện nay vẫn nên để Diễm Nhi nghỉ ngơi đi."
Đối với bọn họ, trong lòng ta vô cùng hổ thẹn, chỉ có thể nói: "Mông thúc thúc, Tư Hàn a di, đây là Tư Sinh chiếu cố không chu toàn, chờ nàng hồi phục, các ngươi muốn trách phạt ta như thế nào cũng được."
Tư Hàn hừ lạnh một tiếng, Mông Chi vội vã cười nói: "Không cần thiết phải như thế, con rể khách khí rồi, bản thân nữ nhi ta ta cũng hiểu, sai lầm hơn phân nửa là không ở trên người ngươi, huống hồ, chúng ta nếu như trách phạt ngươi nàng cũng sẽ đau lòng."
Ta cười khổ một tiếng. Không sai, hơn một nửa sai lầm, quả thực toàn bộ đều nằm trên người ta.
Bọn họ ở lại một hồi, chỉ là Liễm Diễm vẫn không tỉnh, Tư Hàn mắng vài câu, cũng mắng không nổi nữa, Mông Chi an ủi rồi dẫn nàng rời đi.
Tròn ba ngày sau, ta vẫn ngồi bất động như thế.
Đây tuyệt đối là thành tích phá kỷ lục thế giới.
Lúc trước, ta đã nói qua, bản thân không thích yên tĩnh, có thể nghĩ, ba ngày này khiến ta có bao nhiêu khó chịu. Kiêm Hư một ngày đến ba lần, kiểm tra tình hình tái tạo xương cốt của Liễm Diễm. Tư Hàn nghỉ ngơi nửa ngày, liền đến trông chừng tiểu hồ ly, thực sự là thiên hạ phụ mẫu tâm. Tiểu hồ ly sau khi tỉnh lại, không tránh khỏi một phen làm nũng, mẫu nữ tâm tình một phen, kẻ bàng quan như ta, vô cùng chua xót.
Lão nương vô lương tâm của ta, thế nào không đối đãi ta tốt như vậy?
Kiền Đạt Bà đến vài lần, nói là đến xem náo nhiệt, chỉ là sau lại tựa hồ rất thất vọng mà bỏ đi, nói là ta không có cốt khí, tuyệt không hiểu được cái gì gọi là đấu khẩu.
Phạm Thiên đã tới một chuyến, oán giận với ta vài câu chuyện của A Niệm, cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi.
Tô Ma là chủ nhân nơi này, vẫn rất chiếu cố bọn ta, cũng nhờ nàng mới khiến bản quân cảm thấy, nhân gian còn có ấm áp, cuộc sống thật tốt đẹp.
Cuối cùng, tay phải của bản quân bất động ba ngày, sau khi Kiêm Hư gật đầu, chiếm được giải phóng. Trước đó vì lo lắng, nên chỉ có thể hạ định thân chú lên tay phải, lúc này cử động trở lại, quả thật không giống như tay của ta nữa rồi.
" Cuối cùng lành lại rồi sao?" Hai ngày này, Liễm Diễm bị đau đớn hành hạ gần như không thể ngủ được: "Thế nào bản cung vẫn cảm thấy đau như vậy?"
Ngày thứ nhất thì ra chỉ là thẩm thấu dược tính, hai ngày sau đó mới là sinh cốt tục cân, tiểu hồ ly đau đến kéo tay ta mà cắn, còn kêu la không ngừng, trong lúc có vài lần vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, ta nhìn thấy cũng rất giật mình. Tư Hàn ở bên cạnh thấy một lần khóc một lần.
Bản quân cảm thấy bản thân vẫn rất có phúc, loại đại mỹ nhân lãnh diễm như nàng, khóc thành bộ dạng này, thật sự là là hiếm thấy, nhất là mấy ngày gần đây, ta đã thấy đến độ sợ hãi.
Hôm nay chỉ một câu nói của Kiêm Hư, không biết đã giải phóng bao nhiêu người.
" Ngươi cho là thật sự có thể hồi phục nhanh như vậy sao?" Kiêm Hư bĩu môi: "Đây chỉ là vừa tái tạo lại mà thôi, ngươi còn phải đau thêm vài tháng nữa." Nàng ngừng lại một chút, lại nhíu mày: "Hơn nữa cũng không biết, sẽ có dị tật gì."
Ta vừa nghe còn có dị tật, trong lòng như treo một tảng đá, Tư Hàn còn nóng lòng hơn ta, kéo cánh tay Kiêm Hư, vội vã hỏi: "Cái gì cái gì, còn có dị tật? Kiêm Hư, vậy phải làm sao bây giờ."
Kiêm Hư cũng rất bất đắc dĩ nói với biểu tẩu của nàng: "Ta chỉ là nói có khả năng, cụ thể còn phải quan sát, hiện tại cố gắng tĩnh dưỡng, gân cốt mới tái tạo còn quá non, trong mấy tháng này tốt nhất là không nên xuống đất, chờ qua mấy tháng này, mỗi ngày đi lại nhiều một chút."
Tư Hàn vô cùng ưu sầu suy sụp, Liễm Diễm lại càng thêm kích động: "Mấy tháng này không thể xuống giường?"
Kiêm Hư gật đầu, nhướng mày: "Ngươi bị thương nặng như vậy, chỉ là mấy tháng không thể xuống giường, còn có cái gì không hài lòng?" Nàng dừng một chút, thay đổi dáng vẻ, lời nói thấm thía: "Ngươi cũng trưởng thành rồi, nên thu liễm tâm tính, đừng gây sự khắp nơi."
Những lời này của nàng bản quân nghe vào, thật sự là của quan tâm, cũng không nghĩ tiểu hồ ly lại tức giận giơ chân: "Kiêm Hư, ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta, không nên giả vờ như bản thân rất thành thục."
Vị thần y kia lại không chút để tâm đến nàng, chuyển sang nói với ta: "Mấy ngày này nàng không thể xuống giường, chân lại làm đúng giờ."
Ta gật đầu, đang muốn đáp ứng, lại nghe Tư Hàn ở một bên nói: "Cần bao lâu? Một ngày bao nhiêu lần? Ba lần có đủ hay không?"
" Nương!" Tiểu hồ ly nằm trên giường, kêu một tiếng oán giận nhìn Tư Hàn.
Kiêm Hư kéo tay nàng, ám muội cười nói: "Biểu tẩu ngươi cũng quá không hiểu phong tình rồi." Nói xong, lại trừng mắt nhìn tiểu hồ ly.
Mà Liễm Diễm cuối cùng không tức giận nữa, tỏ vẻ cảm kích nói với ta: "Nhiệm vụ này liên quan đến hạnh phúc chung thân của bản cung, cần người can đảm thận trọng lại đáng tin đến hoàn thành, bản cung nghĩ phu quân vô cùng thích hợp."
Được rồi, thì ra bất luận bản thân các nàng ồn ào thế nào, vẫn là phi thường nhất trí đối ngoại.
Kiêm Hư gật đầu: "Ta cũng là có ý này." Nàng vỗ vỗ vai ta: "Tổ chức cần ngươi, trọng trách trên người, nỗ lực thêm cơm."
Ta nhìn dáng vẻ đắc ý của Liễm Diễm, lại nhìn vẻ mặt ác ý của Kiêm Hư, rồi lại nhìn một chút dáng vẻ bất mãn của Tư Hàn.
Người có dòng máu hồ ly trên người, quả nhiên đều không thể xem thường.
Mọi người ở lại Tu Di Sơn mấy ngày, cuối cùng mới cùng nhau trở về Bất Tử Sơn.
Bản quân nhìn tiểu hồ ly tựa vào đầu giường ăn bồ đào, chỉ cảm thấy dường như đã có mấy đời, lúc trước một lòng muốn bỏ trốn khỏi nơi này, lần này lại cam tâm tình nguyện trở về.
Dù sao thì đệ đệ cũng có Bạch Phong gì đó rồi, có lẽ bị bắt trở về cũng sẽ không nguyện ý cưới tiểu hồ ly này.
Tiểu hồ ly này hiện tại quấn quýt chính là ta, ta đây cũng không muốn lưu ý nàng lúc trước thích là ai. Mà chuyện sau này a, hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
"A, nhẹ thôi." Tiểu hồ ly tựa hồ rất chú ý đối với bồ đào, phun hạt vào tay trái của ta nhưng vẫn không quên xoi mói công tác trên tay phải của ta: "Nhẹ một chút."
Ta thả nhẹ lực đạo trên tay phải, đem hạt nho trong tay trái ném vào chiếc đĩa trên bàn trà, lại từ một cái đĩa khác lấy một quả bồ đào đút cho nàng.
" Ừ." Tiểu hồ ly tựa trên gối mềm, hiện tại dáng vẻ thích ý gật đầu, một đôi mị nhãn khıêυ khí©h nhìn ta: "Rất thoải mái, phu quân tay nghề tốt."
" Công chúa quá khen, công chúa quá khen." Ta vô cùng khiêm tốn nhận sự tán thưởng của nàng. Theo Kiêm Hư nói, mắt cá chân của tiểu hồ ly, một ngày chí ít phải xoa bóp hơn hai canh giờ. Ta lần đầu tiên thử tay nghề, khó tránh có chút trúc trắc, tin tưởng sau này sẽ quen dần.
"Xem xong rồi, qua trang." Vết thương nặng nhất của tiểu hồ ly, thật ra vốn là trên sườn bụng, chỉ là lúc trước Kiêm Hư xử lý kịp thời, nên không nhắc đến cùng ta, mà mắt cá chân chỗ này mặc dù tính mệnh không lo, nhưng chữa trị cũng rất phiền phức, cho nên lúc này mới đem lực chú ý đặt vào mắt cá chân. Ngoại trừ hai nơi này, nghiêm trọng phải kể tới khuôn mặt cùng hai tay, vì vậy, tiểu hồ ly hiện nay quả thật là không thể cử động. Trên đùi nàng đặt một quyển thoại bản, hai bắp chân đặt trên đùi ta, bĩu môi nhìn thoại bản: "Đúng lúc đến đoạn đặc sắc."
Ta tiện tay trở một trang sách, lại đón lấy hạt bồ đào nàng vừa phun ra.
Lúc trước, vốn là muốn ta đọc cho nàng nghe, nàng dùng một con mắt cũng thực sự bất tiện. Chỉ là nàng chê ta đọc không truyền cảm, lúc này mới tự mình đọc.
Lại đút nàng một quả bồ đào, dần dần dừng động tay trên tay phải, chỉ yên lặng khoát lên mắt cá chân của nàng.
Tính toán thời gian, đã hơn hai canh giờ rồi.
" Thế nào dừng lại rồi." Liễm Diễm bất mãn nói một câu, lại duỗi đầu lưỡi khéo léo. Ta vội vàng đón lấy hạt bồ đào, nàng mới tiếp tục nói: "Không muốn ăn nữa."
"Đủ thời gian rồi." Ta một bên ném hạt bồ đào đi, dùng khăn lau tay, một bên đáp: "Hiện tại đã là giờ Tuất, không bằng đi ngủ sớm một chút."
Nàng hừ một tiếng, lại ý bảo ta lật sách, nàng nói: "Còn sớm, không ngủ được, xoa mắt cá chân xong có thể xoa chỗ khác a, tỷ như bắp chân và vân vân."
Bản quân thấp đầu, nhìn một đôi bắp chân tinh tế thon dài, ôn nhuận như ngọc gác trên đùi bản quân, nuốt nước bọt, do dự nói: "Cái này, cái này cũng muốn xoa bóp sao?"
Nàng nhìn sách, cũng không ngẩng đầu lên: "Bản cung không vận động, toàn thân đều khó chịu, đương nhiên là muốn."
Được rồi.
Ta nâng hai tay.
Một bên ám chỉ bản thân, trước mặt thật ra là một cây cải củ đặc biệt xinh đẹp, một bên xoa bóp.
Ngô.
Rõ ràng là một cây cải củ.
Trong tay bản quân nếu thật sự là một cây cải củ, vậy cũng là một cây củ cải có thể dấy lên tinh phong huyết vũ.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Thỉnh Xin Hãy Dừng Tay
- Chương 17