Chương 16

Một ngày này, là một ngày dài nhất lại ngắn nhất trong sinh mệnh của ta. Nhìn dáng vẻ của nàng, ta chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, nàng vẫn bất tỉnh, ta lại nghĩ, thời gian qua quá nhanh, vạn nhất đêm nay nàng vẫn chưa tỉnh lại, vậy phải làm sao bây giờ?

Kiêm Hư cách mỗi nửa canh giờ sẽ đến xem một chuyến, mãi đến giờ sửu, Liễm Diễm dần dần mới dần dần có phản ứng. Mặc dù nàng chỉ là nhíu mày, thấp giọng rêи ɾỉ đau đớn, nhưng ta cũng đã vui vẻ đến không biết như thế nào cho phải.

Ta vội vã cho người mời Kiêm Hư đến.

Có lẽ là bởi vì những lời ta nói trước đó, thái độ của nàng đối với ta mặc dù không phải vô cùng ác liệt, nhưng cũng không tính là thân mật, chỉ lạnh giọng nói: "Nếu nàng có thể cảm thấy đau nhức, như vậy hẳn là sắp tỉnh lại rồi."

Ta mừng rỡ gật đầu, nhìn về phía người trên giường, lại nghe thấy nàng tiếp tục nói: "Việc này ta sai người thông báo đến Bất Tử Sơn, có lẽ sáng sớm ngày mai, phụ mẫu của Liễm Diễm sẽ đến, đến lúc đó ngươi nên nói cho rõ ràng, nếu như có nửa lời dối trá, Bất Tử Sơn cũng không sợ đắc tội cùng Liên Ngọc Thần Quân."

Ta lại gật đầu, nói với nàng: "Kiêm Hư thần y, cảm ơn ngươi, về phía Mông thúc thúc, bản quân dĩ nhiên sẽ tự mình đi tạ tội."

Nàng chỉ nhíu nhíu mày, khoanh tay hỏi: "Ngươi hẳn là cháu rể tương lai của ta đi, ta tuy rằng là người của Tô Ma tộc, nhưng nhưng tốt xấu gì, Liễm Diễm cũng phải gọi ta một tiếng biểu cô, ta cũng xem như một nửa người của Bất Tử Sơn, nếu như ngươi đối đãi nàng không tốt, mặc dù tiểu y không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Ta cười khổ một tiếng.

Trước đó, ta chắc chắn là rất không tốt với nàng: "Nếu Liễm Diễm đã gọi ngươi một tiếng biểu cô, vậy bản quân dĩ nhiên cũng phải gọi ngươi một tiếng biểu cô, ngươi nói, Tư Sinh sẽ ghi nhớ."

Kiêm Hư tựa hồ bởi vì lời nói của ta mà ngây người một chút, thần sắc cứng nhắc trên mặt cũng đã đánh tan, thậm chí khóe môi lộ ra một chút đắc ý, phất phất tay nói: "Cháu rể nếu đã nói như vậy, Kiêm Hư cũng không tiện nói gì nữa."

Nàng lúc này, cuối cùng lộ ra một chút phong tình của bán hồ.

" Chiếm tiện nghi...." Kiêm Hư có chút đắc ý, còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã nghe được một giọng nói run rẩy hàm hồ: "...Còn khoe mẽ, Kiêm Hư, bản cung tại sao không nhớ đã từng gọi ngươi là biểu cô?"

Đó là giọng nói của Liễm Diễm, tuy rằng vẫn rất suy yếu, nhưng một câu nói lại nói đến vô cùng có trật tự.

Ta vội vàng xoay người ngồi xổm bên cạnh, nắm tay nàng, hỏi: "Liễm Diễm, ngươi cảm thấy thế nào?"

Nàng khẽ nheo mắt, làm cho ta thấy không rõ tình tự bên trong, câu đầu tiên lại là: "Bản cung vẫn đẹp sao?"

Ta ngây người vội vã gật đầu nói: "Đẹp, dĩ nhiên đẹp, là đẹp nhất thiên hạ."

Nàng tựa hồ yên tâm một chút, mở mắt rồi lại nhắm mắt, mới kêu rên: "Đau quá."

" Kiêm Hư, Kiêm Hư." Ta vội vã gọi người kia: "Nàng đau nhức, làm sao bây giờ. Nàng nói nàng đau, lần này có thể phong bế cảm giác của nàng sao."

" Không thể." Giọng nói phía sau trở nên vô cùng chẳng đáng, kiên quyết phủ định đề nghị của ta: "Lát nữa ta còn muốn cho nàng dùng thuốc sinh cân tục cốt, khi đó sẽ còn đau đớn gấp vạn lần so với lúc này, ngươi trông chừng nàng cho tốt."

Liễm Diễm ở trên giường hít sâu một hơi, thần sắc lại trắng vài phần: "Giỏi cho Kiêm Hư ngươi, có phải không nhìn thấy bản khó chịu khó chịu, ngươi liền khó chịu trong lòng."

Người phía sau đắc ý cười khẽ: "Liễm Diễm chất nữ, ngươi lời này thật sự kỳ quái, ta tận tâm tận lực cứu một chất nữ không chịu gọi ta là cô cô như ngươi, ngươi lại còn muốn trách ta."

Nghe một người bị thương nặng và một thần y vô lương đấu khẩu, bản quân cảm thấy áp lực rất lớn. Chỉ là Kiêm Hư vừa rồi nóng lòng cùng quan tâm không giống giả vờ, nàng hiện tại nói không thể, ta dĩ nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ho nhẹ nói một câu: "Kiêm Hư, vậy, lập tức bắt đầu sao?"

Liễm Diễm hừ nhẹ một tiếng, Kiêm Hư trả lời một câu vang dội: "Đó là dĩ nhiên."

Lúc Kiêm Hư tháo băng vải mắt cá chân mắt cá chân của nàng ra, ta vẫn bị vết thương huyết nhục mơ hồ làm cho giật mình, nắm tay nàng ngơ ngác nhìn vết thương.

" Nhìn cái gì vậy, còn không lập tức giữ lấy chân nàng, ngươi là muốn cho nàng trở thành tàn phế sao?"

Lần này, ta chỉ cảm thấy năng lực tư duy của một còn không bằng một kẻ ngốc, ta vội vã trả lời một tiếng, thả tay Liễm Diễm đi đến cuối giường, do dự nhìn Kiêm Hư.

"Được rồi." Nàng hài lòng mà gật đầu, nói với ta: "Ngươi ngồi vào trên giường đi, đúng vậy, ngồi ở đó, tốt, nâng mắt cá chân của nàng lên, nhất định phải cẩn thận, không thể run rẩy."

Ta đưa tay đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại, hai tay chà xát vào nhau một chút, nỗ lực kiềm chế run rẩy, sau đó mới đưa tay phải, nhẹ nhàng từ gót chân nâng bàn chân của nàng lên.

Mới vừa rồi, Liễm Diễm vẫn không chịu thua mà cắn môi, đem đau đớn nhốt ở trong miệng nhưng lần này, cuối cùng hô ra tiếng: "Con thỏ chết tiệt, đau chết ta rồi."

Trong lòng ta run lên, lại nghe Kiêm Hư quát: "Đừng cử động."

Tiểu hồ ly lúc này đâu còn có nửa điểm dáng vẻ tự tại thường ngày, lớn tiếng kêu đau, một hồi mắng ta, một hồi mắng Kiêm Hư.

"Kêu cái gì mà kêu." Kiêm Hư dùng ánh mắt hèn mọn nhìn nàng, trên tay lại ổn trọng hạ dược: "Chút đau đớn này có thể chết người sao."

Ta chỉ nơm nớp lo sợ cẩn thận giữ mắt cá chân của Liễm Diễm, chỉ cảm thấy nữ nhân khắc khẩu, thực sự là rất đáng sợ, loại thời điểm này là lúc để cáu kỉnh sao?

" Đổi ngươi đến thử xem." Liễm Diễm mắng người, trung khí mười phần: "Ngươi là một nữ nhân ác độc, đau chết ta rồi, con thể chết tiệt, ngươi còn giúp nàng khi dễ ta."

Được rồi, nàng không sao thì tốt rồi.

Hiện nay nàng là một bệnh nhân, bản quân làm sao có thể tính toán cùng nàng đây? Ta nhỏ giọng nói: "Liễm Diễm, ngươi nhịn một chút, đau đớn qua đi thì tốt rồi."

" Gạt người, ngươi gạt người." May mà nàng lần này cái gì cũng không thể động, nếu không sợ đã đã bắt đầu cắn người: "Ngươi luôn gạt ta, còn khi dễ ta, ngươi là bại hoại."

"Phải, phải." Ta phụ họa theo lời của nàng: "Ta là hỗn đản, ta là bại hoại, ngươi đừng giận."

Kiêm Hư hừ một tiếng, cuối cùng kết thúc của trên tay.

" Thuốc này phải mất mười hai canh giờ mới có thể thẩm thấu vào trong gân cốt, muốn tái tạo phải mất khoảng hai mươi bốn canh giờ, cho nên, trong ba ngày này, ngươi phải duy trì tư thế này, không cho phép cử động."

Nàng vẻ mặt nghiêm túc, nói với ta một tin dữ, nửa điểm dáng vẻ nói đùa cũng không có.

Ta hé môi, rất muốn hỏi nàng, có phải nàng bẫy ta hay không, rồi lại nghe nàng tiếp tục nói: "Ngươi nếu thực sự muốn động cũng có thể, chỉ là tay phải của ngươi không thể cử động, bằng không xương cốt tái tạo sai lệch, chân này vẫn phải què."

Liễm Diễm cũng kêu lên: "Sao có thể như thế, Kiêm Hư ngươi gạt người!"

Nàng lại nhíu mày: "Tin hay không tùy ngươi, nếu như ngươi nguyện ý dùng chân mình mạo hiểm thì cứ thử đi."

"Khụ khụ, ta tất nhiên sẽ không cử động, ngươi yên tâm đi."

Kiêm Hư lúc này mới hài lòng gật đầu, nói với người trên giường: "Vị này của ngươi, trái lại nghe lời hơn ngươi nhiều." Tiểu hồ ly vẫn là dáng vẻ không chịu thua, hừ nói: "Nàng càng nghe lời ta. Thỏ chết tiệt, ngươi không cần nghe nàng, nàng nhất định là đang bẫy ngươi."

Kiêm Hư lắc đầu, cáo từ rời đi.

Ta cẩn cẩn dực dực nắm mắt cá chân của nàng, thoáng điều chỉnh tư thế một chút, cuối cùng tìm một vị trí tương đối thoải mái, đem đùi phải của nàng đặt lên đùi ta, tay phải vẫn giữ mắt cá chân của nàng, dựa theo phương thức của Kiêm Hư căn dặn mà cầm ổn, nửa phần cũng không dám động.

Liễm Diễm rầm rì kêu đau nhức, sau khi Kiêm Hư đi rồi lại nhiều lần căn dặn ta nghìn vạn lần đừng cử động.

Có lẽ nàng vẫn là kiêng kỵ những lời Kiêm Hư nói, vừa rồi chỉ là cứng miệng tranh cãi mà thôi.

Tiểu hồ ly kêu đau xong lại bắt đầu mắng ta, mắng xong lại kêu đau nhức. Nàng mắng ta ta liền khiêm tốn trả lời, nàng kêu đau ta liền an ủi nàng, sau vài lần, nàng đột nhiên hỏi: "Vì sao, bản cung luôn kêu đau nhưng vẫn còn đau như vậy?"

Ách, tuy rằng ta vẫn luôn an ủi nàng, nhưng ba ngày này đâu dễ dàng vượt qua như vậy? Lúc này chỉ mới nửa canh giờ. Huống hồ, suy luận của nàng cũng thật là kỳ quái, kêu đau thì có thể không đau nữa sao?

" Liễm Diễm." Bản hống tuy rằng hiểu được hiện nay không phải lúc châm chọc, nhưng vẫn là nhịn không được nói một câu: "Ngươi kêu đau, cũng không thể giảm bớt đau đớn."

Nàng nhíu mày, lấy làm kỳ quái nói: "Vậy vì sao còn có người luôn thích kêu đau? Đây không phải lãng phí khí lực sao, bản cung vẫn là không nên để mất mặt như vậy thì tốt hơn."

Ta thật sự là không nghĩ tới, trong lúc đau đến chết đi sống lại, nàng còn có thể nghĩ đến điểm này.

Chỉ là nàng yên tĩnh một hồi, lại đột nhiên nói: "Quả nhiên không kêu đau, thì không còn việc gì làm nữa."

Ngoại trừ tay phải nắm mắt cá chân của nàng, bản quân chỉ cảm thấy toàn thân đều phải run rẩy, tiểu hồ ly này có phải quá khả ái rồi hay không?

Nhưng nếu nàng vẫn luôn kêu đau rồi mắng ta, bản quân hẳn là cũng không tiêu thụ nổi, nên chỉ có thể nói với nàng: "Ngươi đừng đem lực chú ý đặt ở chỗ đau, sẽ thấy khá hơn."

Nàng lại hừ vài tiếng, giận dữ nói: "Trên người bản cung, không có chỗ nào là không đau."

Ta cảm thấy đau xót trong lòng, vươn tay trái, nắm lấy bàn tay phải của nàng, một bên nhẹ nhàng nắm lấy, một bên nói: "Vậy ngươi nói chuyện với ta, không nên suy nghĩ dến đau đớn trên người."

Nàng cau mày, tựa hồ đang cân nhắc đề nghị này của ta, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Vậy ngươi muốn cùng ta nói cái gì? Loại thời gian này cũng không thích hợp nói chuyện phong nguyệt."

Nàng vừa hỏi như vậy, ta lại phát hiện bản thân thực sự không biết nói cái gì. Nàng lại tự mình nói tiếp: "Ngươi cũng không cần xin lỗi, chỉ trách bản cung học nghệ không tinh, bản lãnh không bằng người khác."

Ta hiểu được nàng đang an ủi ta, ta cười nói: "Được, ta hiểu, ta sẽ không xin lỗi."

Xin lỗi, kỳ thực chỉ là muốn làm cho trong lòng thoải mái hơn một chút mà thôi, đối với người bị thương mà nói, không hề có ý nghĩa thực tế.

Nàng hừ một tiếng, lại nói: "Ngươi thật là không hiểu cách an ủi người khác."

Ta gật đầu: "Tư Sinh ngu dốt." Ngừng lại một chút, nàng khẽ nhướng mày, ta lại tiếp tục nói: "Chỉ là từ nay về sau, bản quân sẽ không bao giờ để ngươi bị thương nữa."

Đôi mắt nàng vẫn khép hờ đột nhiên mở to, kinh ngạc nhìn ta, sau một khắc lại nhíu mày: "Ngươi là vì cảm thấy hổ thẹn nên mới nói như vậy?"

Ta lắc đầu.

Nàng lại hỏi: "Đó là đồng tình bản cung?"

" Không phải." Ta quyết định vẫn không nên để nàng tiếp tục đoán nữa thì hơn, năng lực liên tưởng của tiểu hồ ly này quá phong phú, dĩ nhiên còn có thể suy đoán bản quân lãnh cảm bất lực, có lẽ phương thức tư duy của nàng không phải thường nhân có thể lý giải, nên ta chỉ có thể nói với nàng: "Nếu như ngươi muốn gả cho ta, dĩ nhiên chính là người của ta, bảo vệ người của mình, không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Bàn tay bị ta nắm lấy, đột nhiên rút lại, nàng không thể tin tưởng mà hỏi một câu: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

" Ta nói." Ta nghĩ, có lẽ là tương phản quá lớn so với thái độ trước đó, nên nàng không quá tin tưởng, ta chỉ đành lặp lại: "Ngươi là người của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Nửa khuôn mặt của nàng, thần sắc vô cùng sinh động, khóe môi khẽ cong, lại hỏi một lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"

Ta thở dài một hơi.

Nàng rốt cuộc cảm thấy khó tin đến mức nào?

" Ta sẽ cưới ngươi, sẽ bảo vệ ngươi, sẽ yêu ngươi."

Nàng lắc đầu, lại nói: "Ta nghe không rõ."

"..." Ta cuối cùng hiểu được, nàng không phải là không thể tin được, nàng chỉ là muốn nghe thêm mấy lần mà thôi.

Chỉ là nàng làm nũng như bây giờ, ta cũng yên tâm, liền thành thật lặp lại một lần: "Quân quân muốn cưới ngươi, muốn bảo vệ ngươi, muốn yêu ngươi."

Nụ cười trên khóe môi nàng lan rộng, vô cùng hài lòng mà căn dặn: "Lặp lại lần nữa."

"..."

Tiểu hồ ly được một tấc lại muốn tiến một thước này!

Nàng tuy chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng chỉ một nửa này cũng đã rất câu người, nàng bĩu môi nói: "Lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa."

Ta kéo khóe môi, giữa nói và không nói, bản quân rất do dự. Lại nghe nàng lớn tiếng hô lên: "Ôi, bản cung đau quá, thỏ chết tiệt, ngươi có nói hay không, đau chết ta rồi."

Được rồi, nếu ta đã quyết định như vậy, vì sao không thuận theo ý nàng?

Đoạn đối thoại đơn điệu lại có vẻ ngu ngốc này, giằng co kéo dài nửa canh giờ, tiểu hồ ly nửa canh giờ cuối cùng mới hài lòng mà ngậm miệng.

" Ngươi chịu khổ lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi, không bằng ngủ chốc lát đi."

Tiểu hồ ly hiện tại thần sắc vẫn không tốt lắm, nếu đã tỉnh lại, hẳn là không có gì trở ngại, không bằng ngủ thêm một chút.

Nàng lại khẽ lắc đầu: "Trước đó vẫn hôn mê, hiện tại ngược lại không cảm thấy mệt, hơn nữa, đau đến thực sự không ngủ được."

Kì thực, phản ứng của nàng lúc trước khiến ta cho rằng, nàng không hề đau đớn như Kiêm Hư nói, chỉ là hiện tại mới biết được, thật ra là nàng dùng hành vi này để che giấu đau đớn của bản thân mà thôi.

Ta nhíu mày, lo lắng hỏi: "Rất đau sao?"

Nàng hung hăng gật đầu: "Dĩ nhiên đau bằng không bản cung có thể kêu đau như vậy sao?"

Ta không biết nên làm thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn của nàng, chỉ chăm chú nhìn bàn chân trong tay mình.

Kiêm Hư bôi thuốc xong vẫn quấn mắt cá chân và gót chân lại, chỉ lộ ra nửa bàn chân trước.

Từ trước đến nay ta tất nhiên là không dám nhìn kỹ một chỗ nào trên người nàng, chỉ là lúc này ở cự ly gần như vậy, càng cảm thấy bàn chân của nàng xinh đẹp. Năm ngón chân thon nhỏ trắng nõn như trâu châu, bàn chân mềm mại, khéo léo khả ái. Trước kia chỉ cảm thấy nàng dời bước sinh liên, lúc này chân thật cầm ở trong tay ta, tuy là tình huống một chút cũng không thể động, nhưng vẫn khiến ta không thể dời mắt.

"Này..." Liễm Diễm dường như rất bất mãn trước sự trầm mặc của ta: "Ngươi, ngươi đang nhìn đi đâu vậy!"

Ta nhìn khuôn mặt của nàng, làn da vốn dĩ trắng nõn, không biết lúc nào đã ửng hồng.