Chương 15

Ta không biết, dọc đường bản thân đã đánh gãy bao nhiêu thân cây, cũng không biết, bản thân đã hủy diệt rồi bao nhiêu thổ khâu.

Ta thậm chí, không biết vì sao bản thân đối với một đáp án đã sớm hiểu rõ, lại lưu ý như thế.

Liễm Diễm.

Lúc trước vừa nghe a nương đồng ý lời cầu thân của Bất Tử Sơn, ta chỉ cảm thấy thần kỳ. Dù sao, Bạch Phong kia tuy là một nam tử, nhưng tiên quân so với hồ ly của Bất Tử Sơn, dù sao cũng tốt hơn rất nhiều. Huống hồ, đệ đệ cùng Bạch Phong đã sớm có tình ý.

Khi đó, ta đối với quyết định của a nương vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, trước khi gặp Liễm Diễm, quả thật cũng suy nghĩ ít nhiều nên tranh thủ thay đệ đệ.

Chỉ là, lúc thấy nàng, trong lòng ta chỉ còn lại oán giận đối với đệ đệ.

Oán hắn không để ý Hướng Vân Quốc, oán hắn không để ý tiểu hồ ly này, oán hắn, khiến tiểu hồ ly này xuất hiện trước mặt ta.

Nghe Tư Hàn nói, tiểu hồ ly này bởi vì đệ đệ cứu nàng mà nhất kiến chung tình, lúc nàng đến cầu thân, bản quân nghĩ chính là, bất kể như thế nào, đều phải mang đệ đệ về.

Ngay từ đầu, bản quân chắc chắn chỉ xem nàng là em dâu.

Như vậy, rốt cuộc từ lúc nào, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi?

Là lúc nàng chỉ vào người ta mà nói "chính là ngươi"? Hay là lúc nàng nhướng mày, tranh cãi việc gọi ta a tỷ, hay là, lúc nàng dùng giọng nói kiều mị cùng thần sắc kia gọi ta là phu quân?

Tâm tư nữ nhân quá khó đoán, ta cũng là nữ nhân, cho nên ta hiểu được. Mà tâm tư của tiểu hồ ly này, lại càng thêm khó đoán.

Nàng thích, rõ ràng là đệ đệ ta, vì sao lại đến trêu chọc ta?

Là xem ta thành thế thân của đệ đệ, hay là, thật ra đối với nàng mà nói, là ai cũng không quan trọng?

Rõ ràng hiểu được, nàng cùng những con hồ ly khác không thể nào có gì khác biệt, nhưng vì sao nàng lại đặc biệt như vậy?

Mà vì sao, nàng không thể là đặc biệt?

Lúc nghĩ đến vấn đề này, ta liền hiểu được, bản thân đã rơi vào một đoạn tình cảm thật giả lẫn lộn, hoang đường mà cũng sẽ không có kết cục.

Thái độ của Liễm Diễm đối với ái tình, đã định trước sẽ không phải là loại mà ta muốn.

Ta rất ích kỷ, cho nên, muốn trốn tránh.

Lấy đệ đệ làm bình phong, để tránh bản thân càng lún càng sâu.

Hôm nay, cuối cùng lại cuối cùng, thì ra bản thân chỉ đang lừa mình dối người, càng lún càng sâu.

Lúc ta dừng bước, bất tri bất giác, đã trôi qua hai khắc.

Ta không biết, bản thân chỉ là thời gian ngắn như thế không thấy nàng, nhưng tại sao lại bất an như vậy. Nỗi bất an này thôi thúc ta trở lại. Nàng chỉ là một tiểu hồ ly, một tiểu hồ ly không thể tự bảo vệ mình, bất kể như thế nào, ta cũng không nên bỏ lại nàng một mình ở nơi hoang sơn dã lĩnh.

Ta nghĩ, có thể, đã đến lúc nên chấm dứt chuyện này, trực tiếp đem nàng đưa về Bất Tử Sơn.

Cũng không nghĩ, cái chờ ta cũng không phải nàng, mà chỉ là một đống hỗn độn đầy đất, cùng với vết máu gai mắt.

Trong nháy mắt đó, đầu óc của ta, tựa hồ đã mất đi năng lực tư duy.

Ta thậm chí, không cảm thấy, bản thân còn có đầu óc.

Mùi máu tươi trong gió không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh của ta, tựa như một cây ngâm châm băng lãnh, khiến trái tim chết lặng của ta dần dần có cảm giác. Đây là, so với hai vạn năm trước, vị thượng thần kia vì muốn thu phục ta mà dùng Cố Phát Trùy đánh vào ngực ta, càng mang đến đau nhức mãnh liệt hơn.

Rõ ràng, trước đó đã nghe thấy mùi máu tươi, nhưng ta vẫn tự an ủi bản thân, đó không phải của Liễm Diễm.

Đây, không nên là máu của nàng.

Chỉ có không ngừng lặp lại những lời này đối với bản thân, đầu óc của ta mới có thể dần dần trở nên thanh tĩnh.

Đây, sẽ không phải là máu của nàng.

Ta chưa từng cảm thụ qua cảm giác lạnh lẽo thấu tim như thế, dường như từ máu bắt đầu ngưng kết, thẩm thấu đến tận xương tủy.

Đây, không thể là máu của nàng.

Ta chỉ rời đi chốc lát mà thôi.

Chỉ là giận bản thân mà thôi.

Chỉ là, oán bản thân mà thôi.

Cho nên, nàng sao lại có thể gặp chuyện không may?

Ta biết bản thân phải bình tĩnh, nhất định, phải bình tĩnh.

Đồng thời, sau một khắc, tâm cùng thân quả thực bình tĩnh lại.

Bình tĩnh mang theo xung động thị huyết điên cuồng.

Thì ra, hai vạn năm qua, bản hống vẫn chỉ là con vọng thiên hống của năm đó.

Mùi máu tươi trong gió vẫn chưa tiêu tán, vết máu trên mặt đất cũng không ngưng kết, ta rời khỏi còn tới nửa canh giờ, có lẽ bọn họ sẽ không đi quá xa.

Lúc trước ta tìm kiếm Liễm Diễm vô cùng trắc trở, chỉ vì nàng đi trên không trung, vị đạo tiêu tán quá nhanh, mà lúc này đây, bọn họ vào lại vào cánh rừng.

Trên mặt đất, bản quân chưa từng mất dấu bất cứ ai.

Vị đạo hỗn tạp trong mùi máu tươi, ngoại trừ Liễm Diễm, còn có bốn loại khác.

Đồng thời, một loại trong đó, ta đã từng nghe qua.

Đó là con sơn trư bị ta đánh trở lại nguyên hình.

Một bên đuổi theo phương hướng bọn họ rời đi, một bên hối hận, chỉ có thể không ngừng cầu khẩn Phật Tổ mà ta chưa bao giờ tôn kính, cầu xin cho nàng đừng xảy ra chuyện gì.

Theo những táng cây không ngừng lướt qua bên cạnh, vị đạo trong không khí càng ngày càng đậm, sau hơn mười khắc, ta cuối cùng phát hiện bọn họ.

Dưới một sơn cốc tràn ngập dây leo.

Liễm Diễm bị hai con sơn quái khống chế, đè trên mặt đất. Cổ chân trái bị đóng một tỏa cốt đinh thật lớn, mà chân phải, lại bị một tên sơn quái còn lại giữ chặt ở trong tay. Mà răng nanh sắc nhọn của con sơn trư kia, đang đâm vào thắt lưng phải của nàng. Mà nàng có vẻ đã lâm vào hôn mê.

Nếu như, lúc trước ta còn có một ít lý trí, vậy lúc này, tất cả lý trí cũng đã rời ta mà đi rồi.

Đám ô hợp kia, kinh ngạc nhìn ta.

Thậm chí, chưa kịp lộ ra thần sắc sợ hãi.

Hơn hai vạn năm, ta chưa từng thể nghiệm qua cảm giác răng nanh đâm thủng xương thịt, hơn hai vạn năm, chưa từng nếm qua hương vị của máu tươi. Hơn hai vạn năm qua, ta cho rằng bản thân đã thoát khỏi bản thân của trước kia.

Nhưng thì ra, bản tính không dời.

Ta không biết, bản thân điên cuồng là bởi vì dáng vẻ của nàng, hay là, bởi vì ta lại một lần nữa nếm đến tư vị của máu, lại một lần nữa nếm trải kɧoáı ©ảʍ của sự gϊếŧ chóc. Nhưng ta hiểu được, bản thân muốn đám yêu quái này, chết không được yên ổn, thi cốt vô tồn.

Diện mục của bọn họ, ta chưa từng thấy rõ, cũng không cần thấy rõ. Ta có khả năng khống chế, thật ra chỉ là kiềm chế du͙© vọиɠ nuốt sống bọn họ, đem thi thể lần lượt xé nát.

Nhưng, như vậy vẫn không thể dập tắt lửa giận của ta.

Đồng thời, ta hiểu được, bản thân không thể nào khống chế cổ xao động điên cuồng trong lòng mình.

Bởi vì nỗi phẫn nộ lần này là đối với bản thân, bởi vì nên bị phân thây vạn đoạn, thi cốt vô tồn, là ta.

Máu tươi trượt vào cổ họng, ta lại ức chế không được mà nghẹn ngào.

Chưa bao giờ hiểu được, trong miệng bản thân sẽ phát sinh âm thanh trầm thấp nghẹn ngào như thế, dường như có cái gì đang muốn tràn ra khỏi khóe miệng rồi lại bởi vì máu tươi tràn vào mà toàn bộ nuốt trở lại trong bụng.

Những thi thể kia đã nát vụn đến không thể vụn hơn, nhưng ta vẫn không thể dừng lại được.

Cũng, không muốn dừng lại.

Ta sợ.

Sợ dừng lại, sẽ phải đối mặt sai lầm của bản thân, sợ dừng lại, sẽ nhịn không được muốn phân thây chính bản thân ta.

Nhưng, ta phải dừng lại.

Bởi vì người nằm trên mặt đất, khẽ kêu đau đớn một tiếng.

Lúc ta dừng lại, ta mới hiểu được, bản thân run rẩy đến mức nào. Răng nanh trong miệng, mất khống chế mà cắn chặt, âm thanh đều bị ngăn lại trong cổ họng.

Ta, chưa từng thấy dáng vẻ của nàng thê thảm như lúc này.

Cũng không muốn thừa nhận, đó là nàng.

Nàng, không nên là dáng vẻ này, cũng không nên có dáng vẻ này.

Ta muốn gọi nàng, nhưng cơ thể làm thế nào cũng không động đậy được.

"... Thỏ." Mái tóc xoăn nhẹ của nàng, lúc này là một mảnh mất trật tự, vết thương trên mặt, gần như hủy hoại nửa khuôn mặt, hơi thở mong manh: "Cứu ta..."

Ta cuối cùng phát giác có loại dịch thể nào đó càng mặn đắng hơn cả máu chảy vào khóe môi cứng nhắc của ta.

"Liễm... Diễm." Hương vị đó, cuối cùng cũng có thể giupsta gọi ra tên của nàng: "Liễm Diễm."

Ta thậm chí không biết, bản thân là thế nào hóa lại thành hình người, lại làm thế nào, đem thân thể bị tàn phá không chịu nổi của nàng ôm vào trong lòng. Ta chỉ biết là, tay bản thân bản thân, run rẩy đến gần như không ôm đươc nàng.

"Liễm Diễm." Ta ôm nàng vào trong lòng, ở bên tai nàng trầm thấp gọi nàng: "Đã, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi."

"Cứu ta... Thỏ, lớn, cứu ta." Đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt, trong miệng hàm hồ thấp giọng lẩm bẩm: "Liễm Diễm rất sợ..."

Cuối cùng ta vẫn nhịn xuống tiếng nức nở nhỏ vụn trong cổ họng.

"Ta, đến cứu ngươi đây." Ta không biết bản thân là đang dối gạt nàng, hay là đang dối gạt bản thân: "Xin lỗi, tiểu hồ ly, ta đến cứu ngươi đây."

Đến cuối cùng, chỉ có thể hôn lên khuôn mặt gần như hoàn toàn biến dạng, một lần lại một lần nói xin lỗi.

Hai cổ tay của nàng đều bị cắt đứt gân mạch, mắt cá chân trái, xương cốt đã nát bấy, vết thương trên sườn phải, lộ ra một thanh xương sườn, lành lạnh đáng sợ.

Ta hiểu được, hiện tại không phải lúc để khóc, ta cắn răng, một bên thi pháp ngăn cảm giác đau đớn của nàng, một bên đơn giản xử lý vết thương, sau đó lập tức chạy về phía Tu Di Sơn.

Vết thương này, đối với tu vi hiện tại của nàng mà nói, là quá mức nghiêm trọng, trong lòng ta căn bản không dám chắc bản thân có thể chữa được cho nàng hay không, nên không hề suy nghĩ nữa, mà chỉ hy vọng vào người được xưng là Tu Di Sơn đệ nhất vu y, Kiêm Hư.

Ta có khả năng nghĩ ra được, cũng chỉ có vị thần y được Kiền Đạt Bà không ngừng nhắc đến này.

Ta chưa từng giống như hôm nay, cảm thấy Liệt Nhưỡng Quốc cách Tu Di Sơn quá xa, xa đến cho dù dùng phòng hành thuật, cũng phải mất một canh giờ.

Lúc này, khuôn mặt của Liễm Diễm đã trắng bệch một mảnh. Bởi vì ta đã phong bế cảm giác của nàng, vì vậy, nàng vẫn chưa tỉnh. Nếu không phải ta có thể cảm giác được hồn phách của nàng còn chưa ly tán, chỉ sợ ta đã sớm phát điên rồi.

Đến Tu Di Sơn, là Tô Ma ra đón ta, sau một đợt hỗn loạn, cuối cùng ta mời vị vu y kia đến.

Lúc thấy vị vu y tên gọi Kiêm Hư kia, ta ngây ngẩn cả người.

Nàng dĩ nhiên có bốn phần tương tự Liễm Diễm.

Chỉ là lúc này, ta đâu còn tâm tư quan tâm những chuyện này...

Kiêm Hư vừa nhìn thấy Liễm Diễm, khuôn mặt liền biến sắc, gọi một tiếng: "Liễm Diễm?" Sau đó vội vàng kiểm tra vết thương.

Chỗ của Tô Ma ở Tu Di Sơn vốn là vô cùng yên tĩnh, lúc này lại có không ít người. Trong tay trong tay Kiêm Hư, đi đi lại lại, ra ra vào vào, ta nhìn nàng trên trán một lần lại một lần chảy mồ hôi, bản thân lại chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một bên.

"Tư Sinh, ngươi đừng lo lắng." Tô Ma ở một bên vỗ vai ta ôn nhu trấn an: "Y thuật của Kiêm Hư rất cao, ngươi yên tâm đi."

Ta có thể đoán được thần sắc của bản thân là đờ đẫn thế nào, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: "Ừ."

Lần trị thương này kéo dài tròn ba canh giờ, xiêm y của Kiêm Hư tựa hồ cũng bị thấm ướt, mà Liễm Diễm, trên người đã quấn đầy các loại băng vải có thiêu mật văn.

Tô Ma một mực ở bên cạnh ta, Kiền Đạt Bà cũng đến một chuyến, nhưng lại bị Phạm Thiên gọi đi. Trong lúc đó, ta chỉ cảm thấy cái gì cũng trở nên rõ ràng, rồi lại cái gì cũng mơ hồ.

"Vị tiên quân này." Kiêm Hư lau mồ hôi, cúi chào ta một cái mới nói: "Không biết là ai đả thương nàng, Tư Hàn cùng Mông Chi cũng biết sao?"

Ta hoảng thần, lại nhìn người đã nhìn không ra khuôn mặt trên giường, trầm thấp nói: "Nàng, nàng không sao chứ?"

" Hiện nay tình huống không được tốt lắm, nếu như đêm nay có thể tỉnh lại, mắt cá chân của nàng còn có chữa được, nhưng nếu như vẫn hôn mê, vậy ta cũng không dám nàng dùng loại thuốc mạnh như sinh cốt tục cân*." Giọng nói của Kiêm Hư ở bên tai ta vô cùng mờ ảo.

*Sinh cốt tục cân: nối liền gân cốt

Ta nhìn Liễm Diễm, không dám tiến lên, ngơ ngác hỏi: "Nếu như, không thể dùng thuốc, thì sẽ thế nào?"

Giọng nói của nàng vô cùng phiền muội: "Nặng thì đứt gân tàn phế, nhẹ thì chân thọt..."

Ta không dám tưởng tượng, mắt cá chân ôn nhuận đã từng đầy sinh khí mang theo chuông bạc một khi tàn phế, sẽ là bộ dáng gì, cũng khó tưởng tượng, bàn chân khéo léo đã từng bộ bộ sinh liên đột nhiên bị thọt sẽ là dáng vẻ gì. Càng không thể tưởng tượng, nữ tử đã từng kiêu ngạo, phong hoa tuyệt đại như vậy, phải đối mặt một chân không hoàn mỹ của bản thân như thế nào.

" Tiên quân, mong rằng ngươi có thể nói cho tại hạ biết, là ai đả thương nàng." Giọng nói của Kiêm Hư lần thứ hai vang lên, khiến ta giật mình lấy lại tin thần. Trong nháy mắt nhìn thần sắc mang theo nghiêm túc của nàng, ta hé môi, nhưng một lúc lâu vẫn nói không nên lời, nàng lại tiếp tục nói: "Bất Tử Sơn tất nhiên sẽ không bỏ qua kẻ đó. Tiên quân nếu như lo lắng sẽ có người muốn tìm ngươi gây phiền phức, vậy thì cứ yên tâm đi..."

" Là ta." Nàng muốn nói tiếp, nhưng ta đã ngắt lời nàng, khiến nàng vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, ta nói: "Là ta, khiến nàng bị thương."

Là ta.

Nếu như không phải ta bỏ đi, nàng hà tất đuổi theo ta, nếu như không phải ta làm cho nàng tức giận, nàng thế nào lại một mình bỏ đi, nếu như không phải để nàng lại một mình, nàng thế nào lại bị bọn họ bắt được?

Cho nên, đều là lỗi của ta.

Sắc mặt Kiêm Hư vô cùng khó coi, lạnh lùng nói với ta: "Quânz Tiên quân đừng nói đùa, những lời ngươi nói lúc này, sẽ mang đến đại phiền toái cho ngươi."

" Kiêm Hư." Tô Ma lúc này lại đột nhiên ở một bên lên tiếng, một tay ấn vai ta, nói với nàng: "Ngươi đừng cho là thật, dáng vẻ này của nàng tất nhiên là tự trách, lời nói ra có thể nào là đúng, ngươi đi trước thông báo cho Bất Tử Sơn biết chuyện này, ở đây để cho ta tới xử lý đi."

Ta nhìn Tô Ma, cười khổ một tiếng, Kiêm Hư cuối cùng không tình nguyện nói: "Nếu Nguyệt Thần đại nhân đã nói như vậy, Kiêm Hư liền cáo lui trước, vẫn xin đại nhân cùng vị tiên quân này chiếu cố tốt chất nữ của ta."

Tô Ma thở dài, để lui lui xuống, sau đó mới chuyển sang vỗ vai ta nói: "Ngươi cũng đừng miên man suy nghĩ, hiện tại nên nghĩ chính là làm sao chiếu cố nàng, ta còn có chút việc phải đi trước."

Ta gật đầu, nàng lại nói: "Chuyện này, cần nói cho Liên Ngọc Thần Quân biết sao?"

Ta lại lắc đầu.

Tô Ma rời khỏi, mang một đám người cùng rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta cùng với Liễm Diễm nằm trên giường.

Ta đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không dám cử động.

Liễm Diễm không có một chút động tĩnh, so với lúc ngủ thường ngày, càng thêm yên tĩnh.

Cuối cùng ta cố lấy dũng khí tiến đến bên giường.

Khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ của nàng trước kia, lúc này chỉ lộ ra nửa mặt bên phải, mi mục bình thản đến không có một chút gợn sóng.

" Liễm Diễm." Ta ngồi ngồi ở mép giường, cẩn thận nắm tay nàng. Ta từng nghe nói, người đang hôn mê, thật ra là có cảm giác, tâm tình của người bên cạnh, cũng sẽ nhắn nhủ đến nàng, lần này, ta dĩ nhiên không thể oán trời trách đất, mà phải cổ vũ nàng. Nghĩ như vậy, ta nhớ đến phép khích tướng của nhân gian, đối với tiểu hồ ly này, nhất định sẽ hiệu quả, vì vậy ta nói: "Nếu như ngươi còn không tỉnh lại, sẽ không xinh đẹp nữa."

Không ngờ, chỉ nói một câu, cổ họng liền nghẹn ngào đến khó có thể nói tiếp, cách một lúc lâu ta mới nỗ lực mỉm cười, tiếp tục nói: "Không phải ngươi thích đẹp nhất sao? Nếu như không đẹp nữa, sau này mặt mũi phải đặt ở chỗ nào?"

Nàng yếu ớt hô hấp, không có nửa điểm biến hóa.

" Không phải ngươi nói, bản quân bất lực sao?" Tay nàng vô cùng lạnh lẽo, nắm trong tay ta cũng không ấm áp lên được: "Không phải ngươi nói muốn giúp ta sao?"

Nàng khoác xiêm y của ta, nói những lời khıêυ khí©h, hình ảnh đó dường như vẫn còn đang trước mặt, vì sao bỗng nhiên liền biến thành dáng vẻ này?

" Xin lỗi." Ta cúi đầu bên tai nàng, nói một câu, cuối cùng lại phát giác, bản thân ngoại trừ xin lỗi, cái gì cũng không thể làm được nữa: "Xin lỗi, Liễm Diễm."

Nhưng, ta xin lỗi lại có ích lợi gì?

Bất quá chỉ là muốn bản thân có thể dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Gương mặt ta, nhẹ nhàng dán sát nửa má phải vẫn còn lành lặn của nàng, gò má vốn dĩ từ lạnh chuyển sang nóng, đột nhiên lướt qua một tia ôn nhuận.

Ta ngẩng đầu.

Nàng vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là khóe mắt không ngừng lẳng lặng rơi lệ, từng giọt rơi vào lòng ta.

" Xin lỗi, tiểu hồ ly."

Ta cúi đầu, hôn lên dòng lệ của nàng.

Ta đột nhiên nhớ đến, dân gian có một bài đồng dao.

Hồ ly a hồ ly, ngươi vì sao phải ngồi ở chỗ này?

Ngươi nói chờ mặt trời lên, có người từ phía tây đến cưới ngươi.

Hồ ly a hồ ly, vì sao ngươi nóng lòng như vậy?

Thế nào lang quân còn chưa đến, thế nào không tin tức.

Hồ ly a hồ ly, ngươi hỏi vì sao chân trời lại đổ mưa.

Gió lạnh nước mắt rơi, không biết là ai đang thở dài.

Hồ ly a hồ ly, là ngươi đang khóc.

Ta ách giọng nói, nhẹ nhàng ngâm xướng bên tai nàng.

Gò má nàng càng thêm ẩm ướt.

Đó là nước mắt của ta.