Edit: Cực Phẩm01
Hôm nay, khách trọ mới dọn vào một căn nhà khá cũ.
Nghe tiếng động, ác linh đang bận bịu liền từ trần nhà bay xuống, bay đến trước mặt khách trọ mới.
Ác linh tồn tại thông qua việc hấp thụ tiếng thét sợ hãi của nhân loại, nhưng mà căn nhà cũ này đã lâu không ai ở, ác linh đói bụng đến mức sắp hồn phi phách tán.
Khách trọ mới là một nam nhân hai mươi tuổi, lớn lên nhìn rất khá, dường như là con lai, tóc vừa xoăn vừa đen mang hình dạng đã lâu đưa được chăm sóc, tuỳ ý cột sau gáy. Ác linh thoải mái tiến đến nhìn chứng minh thư mà khách trọ mới ném trên giường, lẩm bẩm: Lục Diễm… Chậc chậc, hình xấu quá.
Lục Diễm dùng một chút, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: Hình ngươi cũng xấu.
Ác linh thét lên nhảy tót lên trần nhà.
Lục Diễm ngẩng đầu nhìn hắn: Quỷ kêu cái gì
[1]?
Ác linh: Tôi là Diệp Đồng.
[1] Ý Lục Diễm là ẻm là quỷ mà kêu gào cái gì, nhưng câu này nó có hai nghĩa, em hiểu nghĩa thứ hai “Quỷ kêu (gọi) cái gì (là gì)”, là kiểu câu hỏi tên.
Lục Diễm nghẹn: …
Diệp Đồng vỗ vỗ ngực: Anh làm tôi sợ muốn chết.
Lục Diễm cười nhạt: Không tiền đồ.
Diệp Đồng còn chưa hết hoảng: Tôi còn chưa có hiển linh mà, anh hẳn là không cảm giác được tôi.
Lục Diễm chỉ chỉ hai mắt mình: Mắt âm dương.
Diệp Đồng: … Vậy anh không sợ tôi à?
Lục Diễm: Ha ha, tôi gặp quỷ nhiều rồi.
Diệp Đồng sầu mi khổ kiếm: Anh không sợ tôi, vậy tôi phải chết đói rồi.
02
Lục Diễm do dự một chút, cau mày: Không sợ chính là không sợ, tôi cũng chẳng có cách nào khác.
Diệp Đồng xoay đầu ba trăm sáu mươi độ: Anh nhìn tôi đi, sợ không?
Lục Diễm bình tĩnh gom đồ treo vào tủ quần áo.
Diệp Đồng thất khiếu chảy máu: Tôi đến thảm như vầy nữa này, anh nhìn xem.
Lục Diễm quét mắt hắn một cái: Đã nhìn.
Diệp Đồng thất lạc: Một chút thành ý anh cũng không có.
Quả thật giống như nam nhân không thú vị đi dạo phố cùng bạn gái.
Lục Diễm đốt điếu thuốc, im lặng chốc lát, nói: Vậy muốn tôi khen cậu dễ nhìn à?
Diệp Đồng: …
Lục Diễm xoa xoa cái mặt thất khiếu chảy máu của Diệp Đồng: Thật là dễ nhìn.
Diệp Đồng tức đến độ chui vào điều hoà, từ trong kẽ lộ ra đôi mắt.
Diệp Đồng: Anh có thể tôn trộng nghề nghiệp ác linh này một chút được không?
Lục Diễm nhấn điều khiển từ xa của điều hoà: Được.
03
Diệp Đồng lại đói bụng một ngày, đói đến phát hoảng.
Lục Diễm vui vẻ xào rau trong nhà bếp, đối với ác linh trong phòng thật sự xem như không thấy.
Diệp Đồng oán niệm sâu nặng ngồi xổm trong chảo: Anh muốn bỏ đói tôi đúng không?
Lục Diễm bình tĩnh xào rau, chảo xuyên thấu qua thân thể hư vô mờ mịt của Diệp Đồng, đồ ăn lật qua lật qua trong chảo.
Diệp Đồng khóc chít chít bắt đầu cởi giầy móc ngón chân.
Lục Diễm kêu lớn: Moẹ nó!
Diệp Đồng xoa xoa bụng, đói bụng đến mấy tháng, cuối cùng cũng ăn được một ít.
Lục Diễm tỉnh táo lại: Biến khỏi cái chảo này.
Diệp Động: Anh kêu một tiếng nữa được không? Anh mới vừa sợ, tôi ăn vào rồi.
Lục Diễm trừng hắn.
Diệp Đồng: Đừng ép tôi phải cởϊ qυầи.
Lục Diễm giơ tay kéo cổ áo Diệp Đồng ném ra ngoài.
Lục Đồng sợ hãi bay trên trần nhà: Tại sao anh có thể đυ.ng vào tôi!
Lục Diễm lạnh lùng nói: Đã nói tôi có mắt âm dương.
Diệp Đồng: Không đúng, mất âm dương chỉ có thể nhìn, nhưng không chạm được vào ác linh.
Lục Diễm nắm tay kêu răn rắc: Dù sao thì tôi cũng có thể chạm.
Diệp Đồng đu trên đèn treo khóc: Hu hu hu…
Làm ác linh thật là quá khó khăn, quá khó mà.
04
Lục Diễm ngủ một giấc đến trưa, vẫn còn buồn ngủ đi đến phòng rửa tay.
Diệp Đồng ngầm đi theo phía sau, khi Lục Diễm rửa tay thì ‘tách’ một cái, tất cả nước từ trong vòi biến thành máu.
Lục Diễm thì ngay cả lông mi cũng không động một cái, bình tĩnh tiếp tục rửa tay, thậm chí còn dùng máu loãng rửa mặt.
Diệp Đồng ở phía sau Lục Diễm kêu khóc: Tôi chết thật thảm ー
hu hu hu ー
quỷ tới rồi ー
Lục Diễm quay đầu một cái, mặt toàn máu.
Diệp Đồng thét lên chui vào két nước bồn cầu.
Pháp thuật của ác linh phá giải, máu biến lại thành nước, Lục Diễm lấy khăn lau mặt, hừ lạnh nói: Không tiền đồ.
Diệp Đồng ai oán lộ ra cái đầu từ két nước: Anh làm gì mà tự nhiên quay lại! Anh không biết mặt anh toàn máu không à!
Lục Diễm: Tôi thích.
Diệp Đồng: Anh làm tôi sợ! Anh người này sao lại như vậy!
Lục Diễm: Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy.
Diệp Đồng: Tôi mặc kệ, anh phải xin lỗi tôi.
Lục Diễm trầm mặc không nói, mở LOL lên.
Diệp Đồng bi phẫn bay ra cửa: Tôi bỏ nhà đi trốn đây!
Lục Diễm đầu cũng không quay lại: À.
05
Một phút sau, Diệp Đồng thở phì phò quay lại,
Lục Diễm tự tiếu phi tiếu: Cậu đi rồi mà.
Diệp Đồng: Tôi là phược linh, không đi được.
Lục Diễm tiếp tục chơi LOL: Vậy thì cậu thành thật một chút.
Diệp Đồng khóc chít chít chui vào máy chủ: Tôi muốn phá!
Lục Diễm: Chậc.
Diệp Đồng vểnh mông gây sự trong máy chủ: Tôi cho anh chơi! Suốt ngày chỉ biết chơi game!
Nhân vật trên màn hình nhất thời đều biến thành nữ quỷ tóc tai bù xù.
Lục Diễm cầm cổ chân lộ ra bên ngoài của Diệp Đồng rồi kéo hắn ra: Muốn ăn đòn à?
Diệp Đồng uỷ khuất vô cùng: Anh đi đi! Đổi người nhát gan dọn vào!
Lục Diễm đè Diệp Đồng lại: Thành thật đợi, gây nữa tìm người siêu độ cho cậu.
Diệp Đồng sợ đến chết lặng, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Lục Diễm.
Vì thế, Lục Diễm vui vẻ bắt đầu chơi LOL.