Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm an tĩnh cực kỳ, toàn bộ thành thị đều ngủ say dưới ánh đèn đường sáng lạn. Hai ngọn đèn đường lẳng lặng mà chiếu rọi đường cái trống trải một cách rõ ràng.

Bầu trời đêm bắt đầu có mưa phùn lất phất. Mưa bụi không trọng lượng, bị gió đêm thổi bay trong không trung, không thể hạ xuống mặt đất. Trong ánh đèn đường, các giọt mưa tụ lại như một đám tinh linh, mềm mại vui múa dưới ánh đèn màu sắc rực rỡ.

Kim Thần plaza yên lặng mà đứng sừng sững trong bóng đêm. Tiệm ăn Nặc Đại ở lầu một chỉ còn một vài ngọn đèn là sáng. Xuyên thấu qua lớp thủy tinh nhìn vào, làm người ta mê ly hoảng hốt.

Ngoại trừ Bộ hành chính ra, tất cả mọi người đã đi. Bọn họ muốn thủ vững hiện trường hành lễ công ty đang bố trí.

Một đám người lăng xăng chạy ra chạy vào làm việc, đặt bục diễn thuyết, kết khí cầu thành cổng vòng, đem 20 đại khí cầu cố định lại, treo biểu ngữ, treo tranh hoặc chữ viết, đem 60 cờ màu có LOGO plaza đặt bên đường, bận đến tối mắt tối mũi.

Bốn người Bộ hành chính chỉ để ý giám sát, không đi trợ giúp. Bọn họ cũng đã mệt mỏi cả một ngày đêm rồi, liền quyết định luân phiên chịu trách nhiệm. Chân Mạch thừa dịp tinh thần còn tốt, yêu cầu ca trực đầu tiên. Ba người khác liền quay về văn phòng ngủ một hồi.

Chân Mạch nghĩ thắt lưng đã đau đến sắt đứt lìa cả rồi, cố không được thêm bao lâu nữa, liền ngồi cuộn thành một nhúm gần cửa. Tấm thảm đỏ thẳm ngày mai chuẩn bị trải ra trước cửa, để quý khách đạp lên mà đi. Hiện tại tự nhiên vẫn hoàn toàn mới, ngồi xuống liền cảm giác mềm mại, dễ chịu vô cùng.

Chân Mạch ngưng thần nhìn về phía cửa kính. Ánh đèn đường cam cam sáng loáng, một đám thanh niên đang ngay ngắn vội vàng làm việc. Động tác bọn họ nhanh chóng, giao tiếp cấp tốc nghiêm mật, tuyệt không lãng phí thời gian, hiển nhiên huấn luyện rất tốt, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, thanh âm cũng rất nhẹ.

Tại phía sau hắn là tiệm ăn thật to, thương phẩm đã được đưa vào giá cả rồi, quảng cáo POP màu sắc đa dạng càng khiến bên trong thêm rực rỡ, vui sướиɠ.

Hắn một người lẳng lặng mà ngồi ở giữa cảnh sắc xanh vàng rực rỡ, trong mắt vẫn trống không, phảng phất mọi thứ chẳng liên quan gì đến mình.

Đêm càng lúc càng tối, im lặng làm người ta có một cảm giác áp lực cực lớn, huyền cơ ẩn chứa trong đó chậm rãi hiện ra, cảm giác này có một mị lực gì đó yêu dị lạ thường, như liên kết vào sâu trong tâm linh con người.

Chân Mạch hít một hơi thật sâu, muốn thoát khỏi cảm giác thần quái khiến người choáng váng này. Loại cảm giác này, hắn quen thuộc cực kỳ, một mực cường liệt gọi hắn quay đầu. Hắn bao giờ cũng cực lực chống cự lại.

Hắn muốn quên quá khứ, đem tất cả quá khứ triệt để chôn vùi, xem như nó chưa từng xảy ra.

Quả nhiên, cảm giác yêu dị, ám mị đang rục rịch phát hiện không khe hở nào có thể vào được, đành chậm rãi lặng xuống, chìm vào tầng hắc ám dưới chót, chìm sâu vào trong tâm linh.

Hắn thẳng tắp mà nhìn bóng đêm trước mắt. Đèn đường cùng bảng hiệu màu rực rỡ hoà lẫn vào nhau, màu sắc hoa lệ trên con đường không một bóng người, càng tạo nên cảm giác cô đơn vô tận.

Hai mắt hắn không ngừng phản ứng trước sắc đèn biến ảo, thế nhưng lại trống không mờ mịt biết bao.

Thư Tiệp khẽ đi tới phía sau hắn: “Tiểu Chân, anh ngủ đi.”

Lúc này, Chân Mạch mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nhìn đồng hồ, đã hừng đông. Hắn đứng lên, mệt mỏi cười cười với cô, quay về văn phòng.

“Tiểu Chân.” Thư Tiệp kêu hắn một tiếng, muốn nói lại thôi.

Chân Mạch nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Cái gì?”

Thư Tiệp do dự một chút, lắc đầu cũng cười cười: “Cố ngủ một giấc.”

Chân Mạch đáp: “Tốt.”

Hắn gian nan đi lên thang lầu, trở lại văn phòng.

Thẩm Trường Xuân ngủ ở trên bàn công tác. Vân Lộ Lộ ngủ ở cái ghế gập. Sofa rất loạn, tự nhiên là nơi Thư Tiệp vừa ngủ.

Ba người đềm đem chăn lót dưới thân, sau đó còn đắp một tấm chăn khác. Cái gối thì là đệm nhung dành cho thú cưng. Tất cả tự nhiên đều là đồ của plaza, vốn là thương phẩm hàng mẫu.

Chân Mạch nghĩ đau đầu vô cùng, nhanh chóng nằm lên sofa, lấy tay cuộn thảm vào người, nặng nề mà ngủ.

Phảng phất chỉ là nhắm mắt một cái, liền có thể nghe thấy tiếng động của plaza. Hắn giật mình tỉnh giấc, trời cũng đã sáng rồi. Hắn đứng dậy thì thấy bàn công tác cùng ghế gì đó đều đã xếp lại ngay ngắn đúng chỗ, cửa cũng đóng kín lại, hiển nhiên là muốn để cho hắn ngủ ngon một giấc. Trong lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp làm sao, đầu óc dường như cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Đi tới cửa chính, mưa đã ngừng, ráng màu rực rỡ kéo tới, biểu thị hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Nhân viên thu ngân cùng nhân viên bán hàng lục tục mà tới, mỗi người đều tấm tắc trước đại khí cầu cao cao, cờ màu phất phơ lay động, hay các lẵng hoa cạnh cửa của các đơn vị có liên quan cùng cổng vòm được kết từ bong bóng nhiều màu: “Í, ngày hôm qua chúng ta đâu có thấy gì đâu nhau? Lúc nào làm ra thế?”

Người công ty quảng cáo bỏ chạy rồi, chỉ để lại thành tích của bọn họ. Từ bên ngoài nhìn qua, chỉ thấy toàn bộ cao ốc Thần An bị vây vởi các bức tranh, chữ viết chúc phúc, trước Kim Thần plaza cờ màu phấp phới, khí cầu lay động, có vẻ hoa lệ, cảnh đẹp ý vui, âm nhạc càng vang tận mây xanh, nhuộm đẫm bầu không khí vui sướиɠ.

Mấy nhân viên bán hàng đổi chế phục, liền bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ quét dọn vệ sinh.

Mấy nhân viên thu ngân cũng về vị trí của mình.

Thẩm Trường Xuân nhờ bảo an giúp bê mấy cái bàn, cái ghế, đặt ở chỗ cửa chính plaza làm bàn ghi, Vân Lộ Lộ cùng nhân viên trang trí ngồi ở chỗ kia, chờ tiếp đãi khách. Nhân viên lễ nghi của công ty quảng cáo phái ra cũng tới rồi, Thư Tiệp mang các cô đi đến văn phòng thay sườn xám đỏ thẫm viền vàng. Chân Mạch mang theo bảo an trải thảm, sau đó chỉ huy thử micro rồi kiểm tra lại dàn âm thanh một lần nữa.

Phóng viên tới sớm nhất. Bởi vì mối liên lạc đã được chuẩn bị tốt, phóng viên các đại báo lục tục đến, các phóng viên đài truyền hình cũng khiêng camera tới, sau đó mới là tốp năm tốp ba các bộ ngành của chính phủ lái xe tới.

Thư Tiệp tiếp đãi các phóng viên, Chân Mạch tự nhiên là cùng theo. Thời gian cứ vậy trôi, đương nhiên, tất cả mọi người đều nguyện ý dệt gấm thêu hoa, khách khí nói những lời hoa mỹ không dứt bên tai, khắp chốn đều là bầu không khí vô cùng cao hứng.

Tuy rằng là sáng sớm, cũng không biết nơi này từ đâu mà chui ra nhiều người tới vậy, ba tầng lầu đều chật như nêm cối, hăng hái coi náo nhiệt. Chỗ nào của plaza cũng đông đúc.

Rất nhanh, thành viên ban giám đốc cùng phó thị trưởng, khu trưởng, bí thư khu ủy cũng tới. Khách quý nhiều như vậy tại buổi khai trương của các plaza lớn cũng đều rất hiếm thấy.

Người ưu tú bất luận làm nghề nào đều ưu tú, Chân Mạch nghĩ, thật là có biện pháp.

Điển lễ khai trương chính thức bắt đầu, camera tất cả đều đều được nâng lên. Chân Mạch không muốn bị quay, vội vàng lùi lại.

“Xử lý rất khá, đẹp vô cùng.” Phía sau truyền thanh âm ôn nhu của một người. “Là công lao của cậu à?”

Chân Mạch quay đầu nhìn, nhãn thần ngưng lại, lập tức tràn đầy nét cười: “Tiết tổng quá khen, chỉ dựa vào một mình tôi thế nào có thể làm được như vậy? Là công lao của mọi người.”

Tiết Minh Dương vừa nhìn đến gương mặt hắn, không khỏi ngẩn ra, chân mày cau lại: “Tiểu Chân, cậu xem sắc mặt cậu kìa, quả thực mặt xám như tro tàn. Làm gì vậy? Không phải là cầm tiền lương thôi sao, ra sức là được rồi, cậu giống như bán mạng mà làm ấy.”

Chân Mạch nhàn nhạt nở nụ cười. Từ khi đi làm tới nay, đây là người duy nhất quan tâm đến sức khỏe của hắn. Hắn cực lực ức chế cảm giác muốn thoát khỏi y, nhẹ giọng nói: “Tôi đã xin nghỉ nhưng lão tổng không cho phép.”

Tiết Minh Dương không nghĩ tới tính cách hắn hiền hoà như vậy, bệnh nặng đến thế, thượng cấp không cho nghỉ, hắn cũng không đòi thêm gì. Ngẫm lại bộ hạ bản thân, muốn xin nghỉ nhất định phải cho phép, không thì công khai buồn, lén lút dỗi, làm cho người ta phiền chán, hơn nữa người càng có khả năng càng như vậy, y lại không dám đuổi, đành nhượng bộ.

Chân Mạch không muốn đối mặt y, đành lấy lệ hỏi: “Anh đã tới, sao không đi xem lễ?”

Tiết Minh Dương tiêu sái mà móc ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, lấy ra chiếc bật lửa màu vàng, cười nói: “Hiện tại chen vào chỗ đó làm chi? Chờ bọn họ làm xong tới chúc mừng một tiếng là được. Loại náo nhiệt này, tôi đã sớm xem qua rất nhiều rồi. Nếu như không phải có nhiều năm giao tình với bọn họ, tôi cũng không muốn tới làm chi.”

Trong nháy mắt, trong lòng Chân Mạch dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất tình cảnh giờ này khắc này đã từng trải qua trong quá khứ. Gương mặt hắn trắng bệch ra, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống.

Tiết Minh Dương nhanh tay lẹ mắt, một tay lấy ôm lấy hắn.

Trên đài, phó thị trưởng, khu trưởng, bí thư khu ủy cùng ba thành viên ban giám đốc đang đứng thành một hàng, cầm chiếc kéo từ nhân viên lễ nghi duyên dáng yêu kiều bưng trên mâm, cắt dải băng khánh thành.

Xe Tiết Minh Dương đậu ở sau không xa. Y nửa ôm nửa đỡ Chân Mạch bỏ vào trong xe, nổ máy.

Lúc này, cổng vòm bằng bong bóng nhiều màu thật to kia đã bị kéo cắt đứt, không khí vui mừng tràn ngập, phủ cả bầu trời. Bay lên tới phân nửa, có chút bong bóng vung vẩy, bay lung tung. Bong bóng bảy màu rực rỡ tung bay tại không trung, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống, khiến chúng càng thêm chói sáng. Bong bóng nhiều màu lăn lộn trên không trung như rung đùi đắt ý, thừa gió lớn lao thẳng đến trời cao.

Xe Tiết Minh Dương cùng chiều với gió, dường như những quả bong bóng nhiều màu cũng vội bay tới bên y. Dưới dương quang, thân xe đỏ tươi của y rực rỡ, chói mắt.

Chân Mạch tỉnh lại thì có chút trì độn, một thời không biết bản thân ở nơi nào. Hắn mơ mơ màng màng hỏi: “Tôi làm sao vậy?”

Tiết Minh Dương rất ôn nhu nhìn hắn một chút, nhẹ giọng đáp: “Cậu ngất đi.”

“Thế sao?” Chân Mạch cật lực đè lại cái trán đang nhảy thình thịch, thanh âm vẫn có chút mơ hồ không rõ. “Tôi đang ở đâu?”

Tiết Minh Dương vẫn mang thần tình dỗ trẻ con, rất nhu hòa: “Cậu đang ở trên xe tôi, tôi đưa cậu vào bệnh viện.”

Chân Mạch nhắm mắt lại. Gần một tháng nay, gương mặt tái nhợt của hắn gầy đi rất nhiều, cằm cũng nho nhọn ra, càng thêm thanh tú. Hắn tựa ở ghế ngồi, tóc ngắn có vẻ thất thần, càng làm cho người ta cảm giác thấy một loại mềm yếu.

Phía trước là đèn đỏ, đường bị tắc một hàng dài. Tiết Minh Dương dừng xe lại, quay đầu nhìn hắn, nhịn không được thương tiếc mà đưa tay chạm vào gương mặt hắn.

Chân Mạch chấn động, ngồi thẳng lại rồi bị một trận choáng váng đánh bại. Hắn cắn cắn môi, cố bình tĩnh lại, lúc này mới mở mắt ra nhìn về phía y. Hai tròng mắt đen kịt của hắn tràn đầy một cơn lốc, lạnh lùng, rồi lại phảng phất mang theo sợ hãi mơ hồ.

“Làm sao vậy?” Tiết Minh Dương cực kỳ khó hiểu phản ứng kịch liệt của hắn.

Một lúc lâu, Chân Mạch mới bình tĩnh trở lại, con mắt khôi phục vẻ đạm nhiên. Hắn chậm rãi nói: “Cảm ơn anh, nhờ anh cho tôi xuống xe.”

Tiết Minh Dương không rõ: “Cậu bị bệnh nặng thế, đến bệnh viện khám chút đi.”

Chân Mạch quật cường mà nói: “Tôi chỉ là quá mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, không cần phiền phức vậy.”

Tiết Minh Dương không thích lề mề khuyên bảo, chỉ lẳng lặng mà nói: “Cậu mà cứ như vậy sẽ toi mạng đó.”

“Tôi biết.” Chân Mạch cởi dây an toàn, muốn mở cửa. “Tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn.”

Tiết Minh Dương hết cách, đành phải quẹo phải, dừng xe lại ở ven đường. “Cậu muốn đi đâu? Tôi có thể đưa.” Y nói.

“Không cần phiền phức thế. Tôi tự lái xe trở lại được.” Hắn phân trần, mở xuống xe.

Tiết Minh Dương nhìn hắn đi qua một bên giơ tay đón taxi, mỉm cười lắc đầu. Người này, thực sự là đặc biệt.

Chân Mạch ngồi ở trong xe, sức cùng lực kiệt tựa đầu ngửa mặt lên nhìn trần xe, trong lòng đau đến nhắm cả hai mắt lại.

Ngoài xe, dương quang sáng sủa chiếu xuống khắp kiến trúc cùng đường phố, khắp chốn đều là những người đi chơi tản mạn, tùy tâm tùy ý. Bầu trời xanh

nhạt, có vài áng mây như lụa mỏng lẳng lặng đứng ở giữa không trung.

Thế giới an tường tới thế, phảng phất tràn ngập hy vọng.

——————–

Hôm nay, Kim Thần plaza, người người tấp nập.

Hôm nay là cuối tuần, khí trời lại tốt như vậy. Bọn họ liên tục quảng cáo vài ngày trên báo, khai trương hôm nay càng quảng cáo nhiều trang màu hơn, ngoại trừ dụ dỗ khách hàng tuyên truyền cho mình, còn nói rõ trong ba ngày khai trương có khuyến mãi từ 20 đến 80%, trừ thế ra còn có hàng giá rẻ bất ngờ, giá cả tiện nghi.

Vì vậy, mọi người ùn ùn kéo tới.

Trong plaza người đông nghìn nghịt, mọi người chen chúc nhau, chật chội vô cùng. Khắp chốn đều phải xếp hàng, không chỉ ở bàn thu ngân, ngay cả chỗ bán bắp rang, đồ uống cùng hotdog đều xếp hàng thành dây rồng rắn. Khu vực đồ chơi thì trẻ con hầu như lưu luyến chẳng muốn về nhà, không ít cô gái ùn ùn kéo tới khu trang phục mốt cùng khu thử giầy, khu đồ trang điểm cùng khu bán va-li cũng đầy người, khu đồ điện gia dụng tất cả TV to nhỏ đều mở lên, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Toàn bộ Plaza đều bật nhạc nền mang âm điệu nhẹ nhàng, ánh đèn sáng tỏ nhu hòa, khiến tâm tình người người đều vui vẻ thong dong. Nhìn thấy người khác vui vẻ mua hàng, bản thân cũng cảm thấy túi tiền mình như nhảy khỏi ra ngoài, không kiềm chế được mà muốn mua. Bàn thu ngân xếp hàng cũng rất đông. Nhân viên bán hàng hầu như chân không chạm đất mà chạy tới chạy lui, nhân viên thu ngân bận rộn hầu như chẳng ngẩng đầu lên.

Đồng Thiên Phú cùng Thẩm Trường Xuân đi theo bên cạnh ban giám đốc, cùng lãnh đạo thị sát. Tất cả mọi người cười cười thảo luận tiền cảnh của Kim Thần plaza, đều cảm thấy lạc quan cực kỳ.

Bất quá, những tràng cảnh này đều là Chân Mạch thấy tại bản tin trên TV.

Sau khi kết thúc điển lễ khai trương, Chân Mạch có một loại cảm giác thành công vô kể. Hắn thích loại dễ dàng, bình tĩnh này. Những ngày công tác như thủy triều đã trở thành quá khứ. Hắn đã có thể yên tâm thoải mái về nhà nghỉ ngơi.

Trong mùa cuối xuân sang hạ, trong không khí luôn luôn phảng phất một loại mùi khói nhẹ, khiến người ta đặc biệt phiền muộn, chỉ cảm thấy thời gian như nước chảy, vừa trôi qua là không còn lại gì, mà chuyện xưa như mộng, cũng không thể không hồi ức lại, thỉnh thoảng nhịn không được quay đầu lại nhìn xung quanh, lại chỉ có thể nhìn đến một khoảng trống xa xăm.

Trong tiểu khu dường như có người kết hôn, lối đi nhỏ trống trơn ngày xưa đều đầy bàn, mọi người ngồi tràn ra chơi mạt chược, thanh âm lộp bộp vang lên. Mọi người cả tiếng cười nháo, giấy gói kẹo cùng vỏ hạt dưa đầy đất. Tân lang, tân nương cùng bạn bè của bọn họ vội vàng châm nước, lấy kẹo, thêm thuốc, khách nhân thỉnh thoảng lại trêu đùa cùng bọn họ hai câu, sau đó tất cả mọi người cười ha ha.

Hôm nay dường như là ngày vui cho mọi người. Thế nhưng, phảng phất tất cả sung sướиɠ đều không ở trong thế giới của Chân Mạch. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền lên lầu một mình.

Nhìn nhìn nồi lạnh bếp lạnh trong nhà bếp, hắn thực sự không còn hơi sức làm cơm nữa, cũng không muốn ăn, chỉ cảm thấy cả người phù phiếm mệt mỏi.

Chân Mạch móc ra một đống thuốc hạ sốt, giảm nhiệt, kháng khuẩn, toàn bộ nhét vào trong miệng, rồi hung hăng uống hai ly nước lớn. Suy nghĩ một chút, lại tìm mấy gói mì gói, ăn một mạch ba gói, lúc này mới nằm trên giường. Cảm giác vốn thâm trầm ủ rũ, hơn nữa dược tính cấp tốc phát tác, hắn lập tức ngủ say.
« Chương TrướcChương Tiếp »