Editor: Kaori0kawaBeta 1: Mai_kariLương Hân cười cười nói: “Chân tổng đừng khách khí, nếu như không ngại, cậu có thể gọi tôi là chị Lương.”
Chân Mạch lập tức tiến lên, ôn hòa nói: “Vậy Lương đại tỷ, mời ngồi. Chị cũng đừng khách khí với tôi, gọi tôi Tiểu Chân đi.”
“Được.” Lương Hân tiêu sái mà ngồi vào một bên sofa, thái độ thong dong, gương mặt vẫn mang theo nụ cười.
Chân Mạch cười cười với Ngụy Dĩ còn đang luống cuống chân tay ở bên cạnh: “Cô cứ đi làm việc đi, ở đây có tôi là được rồi.”
Ngụy Dĩ như được đại xá, nói với Lương Hân: “Lương đại tỷ, chị cứ ngồi ở đây, tôi đi ra ngoài xem tình hình một chút.”
Lương Hân cười gật đầu: “Tốt thôi, cô cứ làm việc đi, đừng quan tâm tới tôi.”
Chân Mạch đi tới máy uống nước ngâm cho Lương Hân một ly Bích Loa Xuân tốt nhất, bưng lên bàn trà trước mặt cô rồi ngồi xuống, tâm tình tán loạn hồi nãy giờ cũng đã điều chỉnh lại. Hắn mỉm cười nói: “Lương đại tỷ, thật không nghĩ tới chị lại tới đây.”
“Hết cách nha.” Lương Hân sang sảng nói. ” Cũng do cậu thôi, chiến tranh lạnh ác liệt với Minh Dương như vậy, mà y tính cách cũng khá trẻ con, không chịu nói rõ ràng với cậu, nên bắt buộc tôi phải đích thân tới thôi.”
“Lương đại tỷ, chị…” Chân Mạch vô cùng kinh ngạc: “Tôi không hiểu ý chị. Tôi…đã cùng y chính thức chia tay rồi. Chuyện trước đây… là tôi sai, rất xin lỗi chị.”
“Không không không.” Lương Hân mỉm cười. “Tiểu Chân, tôi tới đây là muốn nói chuyện rõ ràng với cậu. Kỳ thực việc này muốn nói cho rõ, là tôi phải xin lỗi cậu, Minh Dương cũng phải xin lỗi cậu. Cậu vốn vô tội mà.”
Chân Mạch càng nghe càng không hiểu ra sao, chỉ có thể nhìn cô, chẳng biết phải hỏi thế nào.
Lương Hân nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Việc này nói đến cũng dài.”
Chân Mạch ôn hòa mỉm cười: “Không sao, tôi có thời gian.”
Lương Hân nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tán thưởng, gật đầu nói: “Tốt.”
Chân Mạch đứng dậy tắt điện thoại di động, rút đầu cắm điện thoại bàn, lấy hành động biểu thị chuyên tâm mà nghe cô nói.
Lương Hân bắt đầu nói: “Tôi cùng Minh Dương là thanh mai trúc mã điển hình. Hai nhà chúng tôi là thế giao, ông nội y cùng ông nội tôi đều là lão hồng quân công nông Trung Quốc, lúc xưa sống nương tựa bên nhau, thực sự là cửu tử nhất sinh, sau đó cùng nhau tham gia chiến tranh, cứu mạng lẫn nhau, thực sự là so với anh em ruột thịt còn thân hơn. Sau đó, bọn họ song song cưới vợ, lúc đó liền hẹn nhau, nếu như đều sinh con trai hay con gái, thì kết thành anh em hoặc chị em, nếu như là một nam một nữ, thì làm kết làm vợ chồng. Kết quả, đời thứ hai của họ tất cả đều là con trai, đành để chúng làm anh em. Tình cảm hai nhà cũng rất tốt. Hai vị lão cách mạng còn chưa từ bỏ ý định, lại hẹn nhau đời thứ ba cũng sẽ theo lời hứa. Kết quả, đời cha mẹ chúng tôi lại toàn sinh ra con gái. Cứ nghĩ chuyện đã hết cánh. Cuối cùng, con trai út Tiết gia sinh ra một đứa con trai, đó chính là Tiết Minh Dương.
Chân Mạch nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười chân chính. Lúc Lương Hân kể chuyện này, gương mặt luôn luôn mỉm cười, tựa như kể lại một câu chuyện xưa, làm hắn nghe đến say sưa. Rõ ràng bản thân là đương sự, lại hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng.
Lương Hân cũng cười, lại uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Tôi là con gái út của Lương gia, nhưng vẫn lớn hơn Minh Dương 5 tuổi. Ông của hai nhà nghĩ chênh lệch không lớn, không quan trọng. Phụ mẫu tôi với phụ mẫu Minh Dương cũng tương đối khai thông, thái độ thuận theo tự nhiên, để chúng tôi tự do phát triển. Hai vị lão nhân gia hai nhà làm ở Sở hưu sát vách nhau. Khi còn bé tôi như thằng con trai vậy, tính tình ngay thẳng, Minh Dương thích nhất chơi với tôi, luôn gọi tôi là tỷ tỷ. Sau đó chúng tôi vào cùng trường tiểu học, rồi tôi lên cao trung, y cũng vào trung học, khi đó chúng tôi cũng không có khả năng đến với nhau. Chờ tôi tốt nghiệp đại học, y mới cấp ba. Thật sự không có tiếng nói chung, nhưng thấy rất thân thiết, quan tâm lẫn nhau, uhmmm….giống như chị em vậy.”
Chân Mạch nghe rất nghiêm túc, ngẫm nghĩ tính cách của Tiết Minh Dương, quả nhiên tính trẻ con rất nặng. Thì ra do y là con trai duy nhất của hai đại gia tộc, tự nhiên được yêu chiều vô cùng, may phước y không có tính xấu gì.
Lương Hân suy nghĩ một chút, khe khẽ thở dài: “Tôi đam mê sự nghiệp, tốt nghiệp đại học xong thì vào làm cho nhà nước, nhất tâm hướng về phía trước, muốn góp sức vì nước vì dân, cho nên vẫn không lập gia đình. Minh Dương tốt nghiệp xong cũng bước vào xí nghiệp quốc doanh, thuộc hệ thống thương nghiệp, khởi nghiệp thì xuất toàn lực, cũng không nghĩ đến vấn đề cá nhân. Lúc này, lão nhân hai nhà cũng đã nóng nảy. Tôi cùng Minh Dương vì thế nói qua vài lần, hai người thế nào cũng tìm không được cảm giác, thấy làm vợ chồng với nhau thì thật là buồn cười. Giữa cả hai chỉ có thân tình, không có ái tình. Nhưng ái tình chân chính đến tột cùng là thế nào, khi đó chúng tôi cũng không rõ. Tôi tương đối lý trí, thấy bạn cùng lứa tuổi khác anh anh em em, chỉ cảm thấy lãng phí thời gian, có cái gì thì nói rõ, nếu như yêu nhau, không ngại kết hôn, nếu như không yêu, thẳng thắn chia tay.”
Chân Mạch bật cười, nhanh chóng đứng dậy cầm lấy ly trà trước mặt cô, tới máy uống nước rót thêm nước, nhờ thế mà không cười trước mặt cô.
Lương Hân chờ hắn trở về mới cười tiếp tục nói: “6 năm trước, ông tôi bệnh nặng, sau đó bác sĩ nói chỉ có thể cố kéo dài thời gian mà thôi. Phụ mẫu tôi nói chuyện với tôi, hy vọng tôi có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông. Tôi lập tức đi tìm Minh Dương, bảo muốn kết hôn. Khi đó Minh Dương mới 26 tuổi, tôi đã 31. Y nghe xong, không nói lời nào, lập tức bắt tay đăng ký thủ tục kết hôn. Sau đó đi bệnh viện thăm hỏi ông tôi. Ông tôi nghe xong chuyện này, tinh thần đại chấn, bệnh tình cũng tốt lên nhiều, tốt đến mức có thể xuất viện. Lễ cưới tôi cùng Minh Dương rất long trọng, ông y cùng ông tôi nhìn chúng tôi quỳ xuống kính trà, thực sự rất vui vẻ hài lòng. Một năm sau, ông tôi qua đời, thời gian ông mất tôi cùng Minh Dương đều ở trước mặt ông, ông rất thoả mãn, ra đi rất an tĩnh.”
Chân Mạch không nghĩ tới hôn nhân bọn họ là như thế này, một thời nghiêm nghị khởi kính, cái nhìn với Tiết Minh Dương có chút biến.
Lương Hân ngừng một chút, đắm chìm trong hồi ức, một lát mới nói: “Nếu kết hôn rồi ly hôn ngay thì không ổn. Tôi cùng Minh Dương kết hôn xong đã thảo luận qua, hai người đều không có gì tâm lý cản trở, bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ tính cách đối phương. Bởi vậy quyết định thử một lần, thử sống một cuộc sống hôn nhân chân chính, không phải trên danh nghĩa.”
Chân Mạch cảm kích gật đầu. Cô kỳ thực không cần nói cho hắn những chuyện cá nhân như thế này, nhưng cô lại quyết định nói rõ toàn bộ, cũng là vì hắn cùng Tiết Minh Dương.
“Sau đó, chúng tôi có một đứa con trai, tự nhiên Tiết- Lương hai nhà rất cao hứng. Năm kia, gia gia y cũng qua đời, đi rất bình tĩnh, rất thỏa mãn.” Lương Hân mỉm cười. “Kỳ thực khi đó, chúng tôi đã biết cuộc hôn nhân này có vấn đề. Chúng tôi không có kí©ɧ ŧìиɧ, không thể nào tiếp xúc thân thể thân mật thêm được nữa. Tại sự nghiệp, chúng tôi đều là người năng động, sáng tạo, hơn nữa đối mặt khiêu chiến đều tràn ngập lòng tin, chưa bao giờ bị buộc bất đắc dĩ, cho nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng tình cảm thêm nữa. Bởi vì thân phận tôi tương đối đặc thù, cho nên việc ly hôn, chúng tôi thảo luận nửa năm rồi, cẩn thận thảo luận hết mọi vấn đề thêm nửa năm nữa, sau đó đã chính thức làm thủ tục ly hôn vào mùa thu năm ngoái.”
Chân Mạch chấn động, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn nhìn Lương Hân, biểu tình trống rỗng.
Lương Hân dường như cũng hiểu cảm giác của hắn, cười cười trấn an hắn: “Kỳ thực là tôi làm lầm lỡ Minh Dương. Bản tính y thiện lương, đối với tôi càng thêm bao dung. Lúc ly hôn, tôi muốn con trai ở với mình, dù sao tuổi tôi đã không còn khả năng sinh thêm được nữa rồi, mà tôi lại lập chí theo con đường chính trị, cho nên tương lai cũng không dự định tái hôn. Y còn trẻ, vừa anh tuấn lại có tiền, có địa vị xã hội, tương lai còn có thể kết hôn sinh con, ha ha, y cũng theo lời tôi, không giành quyền nuôi con với tôi. Sau khi chúng tôi ly hôn, người ngoài khuyên tôi tạm thời bảo mật chuyện này, chờ thời cơ tới rồi hãy tiết lộ. Cho nên, Minh Dương vẫn mang nhẫn kết hôn, cũng chưa bao giờ nói chuyện ly hôn này. Một năm này, y cũng có gặp gỡ qua những người khác, tuy chỉ là một thời gian mà thôi. Chúng tôi vẫn là bạn bè, bình thường y vẫn gọi điện cho tôi, nói chuyện tình cảm của y, nói người thời nay hám danh hám lợi quá mức, ánh mắt nhìn y chẳng khác nào nhìn kim cương, xe hơi, biệt thự, căn bản không coi y như con người có tình cảm, không thật tâm với y.”
Chân Mạch cũng hơi hơi nở nụ cười, hắn có thể tưởng tượng ra thần tình Tiết Minh Dương khi nói những lời này.
Lương Hân nhìn hắn, ôn hòa cười nói: “Hè vừa rồi, y gọi điện thoại cho tôi, nói có quen một người, lớn lên rất khá, tính tình cũng rất tốt, tuy rằng còn trẻ nhưng tính cách trầm ổn, rất có tài, biết rõ địa vị y không chỉ không nhào tới, trái lại rất đề phòng. Sau đó y không ngừng mà gọi điện thoại đến, nói đã cùng người đó ở chung, rất tốt, rất thích người này. Khi đó, tôi vẫn không biết người y thích là nam.”
Chân Mạch có chút bất an, thoáng cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của cô.
Thái độ Lương Hân vẫn rất bình thản: “Lễ Quốc khánh qua đi, y cái gì đều nói cho tôi cả. Y nói y yêu cậu, quyết định cùng một chỗ với cậu, muốn nói chuyện ly hôn, nếu không thì không công bằng với cậu. Bên tôi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không cần bảo mật nữa, đương nhiên cũng đồng ý. Minh Dương hưng phấn mà nói với tôi, hiện tại y đã biết cảm giác yêu là thế nào rồi. Khi đó, tôi cũng có chút hiếu kỳ, nói muốn gặp cậu. Vừa lúc có hoạt động công ích, thế là tôi thúc Minh Dương, bảo y mang cậu tới.”
Chân Mạch gật đầu, không nói gì.
Lương Hân mỉm cười: “Từ nhỏ đến lớn Minh Dương luôn được quan tâm yêu thương, nên mọi việc không hay suy nghĩ cho người khác. Tính của y cũng rất trẻ con, muốn nói tin này cho cậu vào ngày sinh nhật cậu, cho nên trước đó cái gì cũng không nói, kích động dắt cậu tới Lộ Châu. Lúc đó, tôi vừa nhìn thần tình của cậu đã thấy có chút gì bất thường, thế mà y còn không nhận ra. Khi đó, tôi đã nói với y, nhưng y bảo dù sao cũng sắp tới sinh nhật cậu rồi, đến lúc đó chịu đòn nhận tội, cái gì cũng dễ nói. Tôi cũng nghĩ thế, chỉ cần hai người yêu nhau, hiểu lầm cái gì đều dễ giải quyết, cho rằng chút mây đen nho nhỏ này rất nhanh sẽ tiêu trừ. Ai biết, sau khi y trở về một chút tin tức cũng không có. Gần nhất, bạn y gọi điện cho tôi, nói nửa tháng nay y như là trúng tà, công tác thất thần, khiến đối thủ tìm ra nhược điểm, đối với tương lai y cực kỳ có hại. Tôi cảm thấy rất kì lạ, vì vậy liên lạc với y, y cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói thì ra y là đứa ngốc nhất thiên hạ, bất quá chỉ là thế thân của người khác, bị lừa đến vậy, bản thân còn vui mừng hớn hở, thực sự là buồn cười đến cực điểm. Tôi khuyên y nói rõ với cậu, nhưng y lại cố chấp không muốn, nói là không muốn làm trò cười thêm nữa.”
Nói đến đây, Chân Mạch bừng tỉnh đại ngộ, vào ngày sinh nhật, Tiết Minh tới, Tiết Minh Dương nhất định cũng tới. Hắn cúi đầu, trong mắt có một tia ôn nhu.
Lương Hân cười, lời nói rất lý trí, rất nhân tính: “Tiểu Chân, riêng tôi thì tôi nghĩ, tình cảm luôn đáng giá tôn trọng, cho nên đồng tính mến nhau, chỉ cần là thật tình, cũng tốt đẹp, không có gì đáng ghê tởm. Minh Dương yêu cậu, tôi không thấy có gì = kỳ lạ, cậu cũng là thanh niên tốt. Mỗi người đều có quá khứ, tôi nghĩ mọi người nên ngồi lại, nói rõ với nhau, dù sao cũng chỉ là quá khứ, sao lại không đối mặt với tương lai chứ? Cậu xem đúng không? Nếu như một chút cơ hội cậu cũng không cho y, thế thì khác gì cậu không cho chính cậu cơ hội, hai người cứ như vậy bỏ qua nhau, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”
Chân Mạch ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẫn không hé răng.
Lương Hân cười lắc đầu: “Hai người đó, đều còn trẻ con cả. Tôi nghĩ cả một đời người có thể có được tình yêu chân chính là rất khó khăn, cho nên cần phải quý trọng.”
Rốt cục Chân Mạch gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lương đại tỷ, chị yên tâm, tôi sẽ nói rõ với anh ấy.”
“Tốt.” Lương Hân cười rất vui vẻ. “Kỳ thực, 32 năm qua, con đường đi của Minh Dương đều rất thông thuận, chịu chút ngăn trở nho nhỏ mới có lợi cho y. Bất quá, cậu cũng nên kiềm chế chút, khó khăn quá lớn, y chịu không nổi đâu.”
Chân Mạch nghe ra được, khi cô nhắc tới Tiết Minh Dương, khẩu khí giống hệt như một vị đại tỷ tỷ, lúc này cũng triệt để yên lòng, rộng rãi cười nói với cô: “Đại tỷ, chị yên tâm, tôi biết nói sao mà.”
“Ừ, cậu nhỏ hơn Minh Dương nhiều như vậy mà so với y hiểu chuyện hơn nhiều. Tôi tin tưởng cậu.” Lương Hân cười cười nói, rồi lập tức đứng dậy. “Vậy tôi đi đây. Lần này tôi tới là vì công việc, ngày mai đã đi rồi.”
Chân Mạch tiễn cô ra tận cửa lớn, bỗng nhiên kêu một tiếng: “Đại tỷ.”
Lương Hân quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Chân Mạch suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng mà hỏi: “Vậy tương lai chị thì sao, cứ tiếp tục như vậy?”
“Đúng vậy.” Lương Hân thanh thoát gật đầu. “Tôi cũng đã tìm được người yêu của tôi rồi, đó chính là công tác. Ha ha, Tiểu Chân, Ngô Nghi (1) là thần tượng của tôi.”
Chân Mạch kính phục: “Tôi tin chị cũng sẽ làm được như bà ấy.”
Lương Hân cười vang: “Tôi nhất định nỗ lực hết sức.”
Chân Mạch nhìn cô đi ra bãi xe, lái xe ra, trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười.
_____________
(1)
Ngô Nghi(Tiếng Trung: 吴仪 hay 吳儀, sinh tháng 11 năm 1938 tại Vũ Hán) là một trong bốn phó thủ tướng của Quốc Vụ Viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa do Chu Dung Cơ làm Thủ tướng (từ 15 tháng 3 năm 2003 đến 2 tháng 6 năm 2007). Năm 2006, tạp chí Forbes đã xếp bà ở hạng 3 trong tốp 100 người phụ nữ quyền lực nhất thế giới (sau Angela Merkel và Condoleezza Rice). Trước đó vào năm 2004 và 2005 bà cũng đứng thứ 2 trong danh sách này.