- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
- Chương 12
Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
Chương 12
Kim Thần plaza vẫn lảo đảo vận hành trong những cuộc tranh chấp.
Cứ như làm việc đã trở thành một phần của sinh mệnh, nên những chuyện khác chỉ là vụn vặt, thời gian quý hiếm không đáng để dùng quan tâm mấy chuyện tranh chấp đó, nên từ sáng mọi người đã bắt đầu dậy sớm đi làm. May là thời gian plaza mở cửa luôn luôn chậm hơn các cửa hàng khác, cho nên cũng không hoảng sợ gì, trái lại mọi người rất thong dong.
Plaza quả thực là thiên hạ của phái nữ, ngoại trừ Bộ phát triển là nửa nam nửa nữ, các bộ khác cơ bản đều là nữ viên chức. Sáng sớm, vừa đến văn phòng, xoát thẻ chấm lương xong, dọn vệ sinh một chút, sau đó là pha trà ngon, ôm ly, cùng nhau tám xem hiện tại phổ biến trào lưu gì, hay chiến tích chơi mạt chược tối hôm qua, hoặc giờ trong thành phố đang có tin đồn nào, hay tin tức nội bộ plaza cùng ban giám đốc,…, nói xong, tâm tình mọi người đều như tốt hơn, sau mới bắt đầu công tác.
Sáng sớm, Chân Mạch thừa dịp Thư Tiệp cùng Vân Lộ Lộ không ở văn phòng, đưa thư từ chức cho Thẩm Trường Xuân.
Thẩm Trường Xuân rất bất ngờ. Ngày hôm qua anh còn nghĩ hắn muốn từ chức tìm một công việc khác còn phải mất một ít thời gian, đầu tiên là lựa chọn công tác thích hợp, sau đó ghi danh, phỏng vấn, cuối cùng mới có thể nói tới vấn đề mướn người. Hơn nữa, công tác cũng không phải dễ tìm, để Chân Mạch ra ngoài nếm mùi thất bại cũng tốt. Cho dù vạn nhất, có chỗ mướn hắn thiệt, thì cũng phải mất hai, ba tháng sau mới có. Đến lúc đó, bọn họ đã bàn xong với ban giám đốc, tự nhiên lưu lại Chân Mạch. Thế nhưng không nghĩ tới hắn đưa đơn nhanh như vậy, nói đi là đi.
Thẩm Trường Xuân cầm thư từ chức nhìn một chút, thư viết rất đơn giản, chỉ nói thân thể bản thân không khỏe, không thể đảm nhiệm được công tác hiện nay, cho nên yêu cầu từ chức. Anh ta suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Cậu tìm được chỗ làm mới rồi sao?”
Chân Mạch gật đầu.
“Ở đâu?”
Chân Mạch cũng không giấu diếm: “Bất động sản Minh Châu.”
Thẩm Trường Xuân có chút giật mình: “Đến bên kia làm cái gì?”
Chân Mạch cũng lão lão thật thật mà đáp: “Trợ lý chủ tịch.”
“Thế sao? Nhanh như vậy?” Thẩm Trường Xuân nói theo bản năng. “Bên kia có thể có dụng ý khác không?”
Chân Mạch nở nụ cười, vì sao mọi người đều đem chuyện tốt nghĩ theo hướng cong cong méo méo như vậy chứ? “Không có.” Hắn nói rất khẳng định.
Ngữ khí hắn rất có sức thuyết phục, Thẩm Trường Xuân liền tin ngay. “Đãi ngộ bọn họ đưa cho cậu thế nào?” Anh hiếu kỳ hỏi.
“Rất tốt.” Chân Mạch trầm tĩnh nói. “Bọn họ theo hợp đồng lao động chuẩn.”
Bỗng nhiên, Thẩm Trường Xuân cười rộ lên, rất thành khẩn nói: “Quên đi, Tiểu Chân, hãy ở lại đây đi. Chúng ta hợp tác rất vui vẻ mà, mọi người đều là bạn bè cả, cậu thế nào có thể đi chứ? Đúng không nào?”
Chân Mạch mỉm cười: “Thẩm ca, tôi cũng xem anh như bạn rồi, vốn cũng không muốn đi. Thế nhưng, tân tân khổ khổ làm việc như vậy, dù sao cũng phải cơm no áo ấm chứ? Tôi cũng có năng lực mà.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Thẩm Trường Xuân vội vã gật đầu. “Như vậy đi, cậu chờ một chút, tôi đi tìm lão Đồng, để y đưa lệnh bổ nhiệm xuống.”
Chân Mạch ngẩn ra, lập tức hiểu được. Hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, liền không nói cái gì nữa.
Thẩm Trường Xuân gấp gáp chạy ra ngoài.
Chân Mạch ngồi ở một chỗ, ôm cánh tay cân nhắc lại. Nếu như điều kiện bên này không có gì trở ngại, hắn tình nguyện ở tại chỗ này. Bất động sản Minh Châu tuy rằng tốt, thế nhưng quá nhiều chuyện cần suy nghĩ. Tuy rằng lo lắng ban đầu không còn tồn tại, Cao Kiến Quân thật sự rất yêu Thẩm An Ninh. Thế nhưng hiện tại biết phu nhân của anh ta cũng là đại cổ đông trong tập đoàn, chuyện khó xử vẫn có thể xảy ra. Mặc dù có văn bản quy định rõ ràng, hình thức đầu tư công ty cổ phần, thân thuộc của nhân viên quản lý cao cấp không được công tác ở bên trong, thế nhưng thân tín phu nhân Cao Kiến Quân hẳn không ít. Hiện tại, Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh xem ra sẽ bên nhau mãi mãi, chí ít sẽ quyết tâm không trở về với phu nhân, mà y như tính cách kiêu căng bá đạo của phu nhân anh ta, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, bắt họ chia tay. Lúc ấy, hắn lại vào bất động sản Minh Châu, vậy chẳng phải đưa mình vào nơi đầu sóng ngọn gió sao? Tốt nhất tránh được thì nên tránh. Nghĩ thế, miệng hắn cong lên một nụ cười khổ não, trong lòng lại một mảnh mờ mịt.
Thế giới hiện tại rốt cuộc là làm sao vậy? Bất luận là lĩnh vực gì, vô luận sự nghiệp hay tình cảm, tất cả đều tràn ngập tranh đấu máu chảy đầm đìa.
Vì sao phải như vậy?
“Tiểu Chân.” Có người nhẹ nhàng gọi hắn.
Hắn ngoảnh lại nhìn, là Thư Tiệp. Cô gái bình thường hỉ hỉ hả hả, tấm lòng rộng rãi này giờ sắc mặt lại nghiêm trọng. Hắn tập trung tinh thần, cười rộ lên, hỏi: ” Có chuyện gì sao?”
Thư Tiệp quan tâm hỏi: “Tôi phát hiện mỗi lần anh yên tĩnh thì ánh mắt có vẻ đặc biệt ưu thương. Anh có tâm sự gì sao?”
“Tôi sao?” Chân Mạch không nghĩ tới trong lúc vô tình hai mắt của mình lại bán đứng bản thân như thế. Hắn tận lực dẹp bỏ sự ưu thương mà cười. “Không có mà, tôi thật sự không có gì, là cô quá nhạy cảm rồi.”
Thư Tiệp nhìn hắn một hồi, ngồi vào bên cạnh hắn, thở dài một hơi: “Không có là tốt rồi. Tiểu Chân, kỳ thực tôi vẫn nghĩ cuộc đời anh so với chúng tôi nhấp nhô hơn rất nhiều, hiểu biết cũng rộng. Có nhiều việc, tôi còn muốn học tập anh.”
Chân Mạch gật đầu: “Được, cùng học tập lẫn nhau vậy.”
Thư Tiệp liền nở nụ cười.
Lúc này, Thẩm Trường Xuân gấp gấp đi vào, đưa một tờ giấy ra cho Chân Mạch: “Tiểu Chân, cậu đánh máy cái này đi, sau đó chia cho các bộ.”
Thư Tiệp liếc mắt một cái, vội vội vàng vàng nhìn thấy đề mục trên cùng: “Bổ nhiệm trợ lý tổng giám đốc cùng quản lý Bộ hành chính.”
Chân Mạch bất động thanh sắc cầm lấy đi tới bên máy vi tính.
Thẩm Trường Xuân nhìn Thư Tiệp một chút, mấy ngày nay dường như đều nhớ không nổi hẳn là nên kêu hai cô gái này làm cái gì, mà hai cô thì càng chẳng tự động hỏi bao giờ, tựa như hạt châu trên bàn tính, ai gãy bàn tính thì hạt châu mới chuyển động, không động thì hạt châu cứ ỳ ra một chỗ. Suy nghĩ nửa ngày, anh nói: “Tiểu Thư, cô lật lại báo mà xem, tìm các loại quảng cáo hàng hoá, nhất là quảng cáo các cửa hàng, plaza khác, nhìn xem trong ngành bách hóa có hướng đi gì mới, tùy thời báo cáo.”
Thư Tiệp lập tức nói “Dạ”, đứng dậy đi lấy báo.
Chân Mạch nhanh chóng gõ gõ bàn phím, đánh ra bản thư bổ nhiệm của Đồng Thiên Phú viết: “Bổ nhiệm Chân Mạch làm quản lý Bộ hành chính, chủ quản toàn bộ công tác hồ sơ, nhân sự, quảng cáo, quan hệ xã hội, chế độ điều lệ, lao động kỷ luật, vệ sinh, phòng cháy chữa cháy, an toàn, thiết bị tự động của plaza, có quyền thuê mướn hoặc cho thôi việc nhân sự.”
Giờ khắc này, hắn đã quyết định lưu lại.
Thư bổ nhiệm đóng dấu xong, Vân Lộ Lộ mua đồ trở về, đem chi phiếu cho Thẩm Trường Xuân: “Thẩm ca.”
Thẩm Trường Xuân nói: “Đưa cho Tiểu Chân đi, từ hôm nay trở đi, cậu ta là quản lý Bộ hành chính rồi.”
Vân Lộ Lộ giật mình, liền cười cười đưa cho Chân Mạch, có chút trêu chọc kêu: “Chân quản lý.”
Chân Mạch cũng cười, tiếp nhận chi phiếu rồi ký tên mình lên. Trong nháy mắt, hắn phát hiện sắc mặt Thư Tiệp rất mất tự nhiên, vừa trắng vừa hồng, hắn có chút ngạc nhiên.
Thẩm Trường Xuân vẫn ở chỗ này cười nói: “Tiểu Vân, sau này các cô còn phải học tập nhiều với Chân quản lý đó, tranh thủ làm việc cho tốt đi.”
Vân Lộ Lộ nghe lời, gật đầu: “Nhất định, nhất định mà.”
Vừa nhìn lại thì Thư Tiệp đã đi mất.
Thẩm Trường Xuân nói với Chân Mạch: “Tiểu Chân, sau này Bộ hành chính do cậu quản lý hết, mặt khác cậu cũng cần giúp Bộ thị trường một chút. Về phần phương châm kinh doanh cùng sách lược tiêu thụ của plaza sau này, cậu cần cân nhắc kỹ, tranh thủ cuối tuần làm.”
“Được.” Chân Mạch gật đầu. Trầm ngâm một hồi, hắn nghĩ hẳn là hỏi rõ ràng, liền quay đầu nhìn Thẩm Trường Xuân. “Thẩm ca, Tiết tổng của khu thương mại Thiên Đô có phải là bạn thân của 3 lão tổng ban giám đốc hay không?”
Thẩm Trường Xuân không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Phải, bọn họ là bạn học thời đại học, sau đó cùng nhau lên rừng, xuống biển, hầu như phất lên chung với nhau.”
Chân Mạch nghiêm túc nói: “Khu thương mại Thiên Đô hiện nay hẳn là đối thủ lớn nhất của chúng ta, tôi muốn làm sách lược, tất nhiên đầu tiên là nhằm vào nó, ban giám đốc có thể chấp nhận không?”
“Không có việc gì, cậu cứ làm tự nhiên.” Thẩm Trường Xuân lập tức cổ vũ hắn. “Bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn. Nếu như là bạn bè thì không cạnh tranh, vậy dân buôn bán chẳng cần buôn bán làm gì rồi.”
“Tốt.” Chân Mạch thâm trầm đáp lại, trong mắt xẹt qua một tia tiếu ý cổ quái.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá
- Chương 12