Chương 2: Uy phong lẫm liệt

Thật lâu về sau, khi Trần Thính nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Bùi Dĩ Nghiêu, cậu vẫn cảm thấy đỏ mặt, vô cùng xấu hổ. Hơn nữa càng là chuyện xấu hổ, càng khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Vì thế cậu càng cảm thấy Bùi Dĩ Nghiêu là một người tốt. Bởi vì trên mặt Bùi Dĩ Nghiêu không có chút vẻ mặt khác thường nào, cứ như người mặc áo phông của hắn lộ ra hai cái chân tồng ngồng kia chỉ là một tiêu bản trong phòng thí nghiệm, giúp Trần Thính bớt xấu hổ hơn.

Lúc này, rốt cuộc Nguyễn Tâm cũng chạy tới.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn lướt qua … chân Trần Thính, ngay sau đó bình tĩnh rời khỏi phòng, không quên đóng cửa. Trần Thính nghe được tiếng nói chuyện của hai người, chắc lúc Bùi Dĩ Nghiêu về nhà chưa gặp mẹ hắn, cho nên không biết sự tồn tại của Trần Thính.

Trần Thính nhân cơ hội này nhanh chóng mặc quần vào, chỉ là quần rộng quá, làm cậu không thể không xách quần lên.

Cửa phòng lần thứ hai mở ra, người vào vẫn là Bùi Dĩ Nghiêu.

Khuôn mặt Trần Thính đỏ rực, cậu gượng cười hai tiếng: “Cái kia, cảm ơn quần áo của cậu. Nghe nói cậu cũng học ở đại học N? Tôi trở về giặt sạch rồi sẽ trả cậu….”

Bản edit chỉ có tại truyenhdt.com Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com.

Bùi Dĩ Nghiêu không trả lời, mặt không biểu cảm liếc cậu một cái, ngay sau đó xoay người đi về hướng tủ quần áo.

Trần Thính bị ngó lơ, cho rằng hắn tức giận, cậu không biết nên nói gì, liền thấy Bùi Dĩ Nghiêu mở ngăn tủ bên trong cùng, lấy ra một bộ đồ thể thao màu xanh lam.

“Đổi bộ này.” Hắn đưa cho Trần Thính.

“Hả?” Trần Thính ngẩn người, có chút hoang mang.

Bùi Dĩ Nghiêu không nói gì, quay người đi ra ngoài.

Trần Thính cẩn thận đánh giá bộ đồ thể thao trong tay, quần áo tuy hơi cũ, nhưng chất liệu rất tốt, sờ thật mềm mại. Cậu giũ áo ra, phát hiện trên áo còn thêu một hàng chữ nhỏ — King Edward’s School.

Nghĩ đến đối phương từ nước ngoài về, Trần Thính biết ngay đây là quần áo của Bùi Dĩ Nghiêu hồi cấp 3, vừa vặn với dáng người 1m73 của cậu.

Không, cõ lẽ không phải cấp 3, là cấp 2. Bùi Dĩ Nghiêu nhìn ít nhất cũng cao 1m85 trở lên, có lẽ từ hồi lớp 9 hắn đã rất cao.

Trần Thính không còn gì để nói, nhiệt độ trên mặt cũng bởi vậy giảm đi không ít. Chờ cậu thay quần áo xuống nhà, Bùi Dĩ Nghiêu đã đi rồi. Hắn có vẻ chỉ chạy về lấy đồ, cũng không về trường ngay.

Nguyễn Tâm càm ràm đứa con trai vừa về đã đi, tiếp đó nhìn thấy Trần Thính, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Bộ này hợp với Thính Thính nhà chúng ta ghê.”

Trần Thính mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam, trông càng nhỏ hơn. Lần này không phải vấn đề về chiều cao mà là về tuổi tác, hơn nữa mặt cậu còn chưa hết đỏ, cực kỳ đáng yêu.

Nếu Bùi Dĩ Nghiêu mặc bộ đồ này giống như một khối băng màu xanh lam, thì Trần Thính chính là một bát đá bào dâu tây.

Trần Thính có thể cảm giác được Nguyên Tâm nhiệt tình với mình thêm vài phần, đến chú chó tên Mì Thịt Bò cũng chạy quanh cậu ngửi không ngừng. Nguyễn Tâm nói, chú chó này mang về từ nước ngoài, là loại chó cao cấp được ngồi máy bay.

Không hổ là chó cao cấp, chảnh cún như nữ vương. Nó ngửi nửa ngày xác nhận Trần Thính vô hại, liền ngồi xuống bên cạnh Trần Thính, quay cái mông to như bát mì về phía cậu, sau đó ưu nhã ngoái đầu lại nhìn.

Trần Thính do dự vài giây, giơ tay sờ mông nó, xúc cảm cực kỳ tuyệt vời.

“Gâu!” Mông Mì Thịt Bò run lên, chạy như bay đến phía sau Nguyễn Tâm, chỉ thò cái đầu ra, giống như một chú chó nhà lành bị sàm sỡ.

Nguyễn Tâm dở khóc dở cười: “Đúng là lắm trò.”

Đối với việc Bùi Dĩ Nghiêu rời đi quá sớm, không thể cùng Trần Thính nói chuyện, xây dựng tình anh em cây khế, Nguyễn Tâm vô cùng tiếc nuối. Bà giữ Trần Thính lại ăn cơm chiều, rồi lái xe đưa cậu về trường.

“Thằng nhóc A Nghiêu này, chỉ biết đọc sách và đọc sách, quá nhàm chán, cũng chẳng biết nó giống ai. Thính Thính con sang tìm nó chơi nhiều chút, lần sau cùng nó về nhà, dì lại làm sườn xào chua ngọt cho con ăn.”

Phút cuối, Nguyên Tâm không quên nhờ Trần Thính chăm sóc Bùi Dĩ Nghiêu, Trần Thính tuy rằng cảm thấy cái người cao hơn 1m85 này không cần cậu chăm sóc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.

Khi trở lại kí túc xã đã là 7 rưỡi tối.

Suốt đường đi, Trần Thính nghẫm lại xem mình đến tột cùng đã gặp qua Bùi Dĩ Nghiêu ở đâu, cũng chẳng phát hiện Dương Thụ Lâm đang đứng trước mặt.

Dương Thụ Lâm giơ tay quơ quơ trước mặt cậu: “Này, bé Thính Thính?”

Trần Thính lúc này mới khôi phục tinh thần, thấy phòng ký túc vắng vẻ, liền hỏi: “Hai đứa kia lại đến phòng thí nghiệm à? Sao có mỗi mày trong phòng?”

Dương Thụ Lâm thuộc đội phóng viên trường, là một người không hề nhàn rỗi, bảo cậu ta ở một mình sao, gϊếŧ chết cậu ta còn dễ hơn.

“Tao đợi mày đấy!” Dương Thụ Lâm vội vàng kéo Trần Thính ngồi xuống, giọng nói có chút tức giận: “Mày không biết lần này có bao nhiêu xuất sắc đâu, tao xem mọi người đều nhàn rỗi đến điên rồi, có sức tưởng tượng như này sao không vào giới giải trí luôn đi?”

“Nếu tao vào giới giải trí, chắc cao nhất cũng chỉ leo lên được tuyến 3.” Trần Thính cân nhắc.

“Sao có thể!”

“Sao lại không, hình tượng của tao cũng chỉ có thể diễn vai em trai nhà hàng xóm với lốp dự phòng vạn năm thôi.” Trần Thình cẩn thận nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc nói: “Có lẽ còn có thể diễn vai sát nhân biếи ŧɦái, tương phản càng lớn càng hấp dẫn. Mày biết bộ phim trinh thám tao đề cử cho mày lần trước không, cuối cùng Boss lớn nhất chính là cái người hay cười trong sáng á….”

“Đừng đừng đừng, tao xin mày đừng nói nữa….” Dương Thụ Lầm nhìn mắt Trần Thính lập lòe ánh sáng hưng phấn, cảm thấy mình không nên cùng Trần Thính thảo luận đề tài này.

Cuối cùng, cậu chàng lại nghĩ đến cái gì đó: “Tô Lạc nhờ người tới tìm mày, chẳng qua không phải tìm trực tiếp, mà bảo tao chuyển lời cho mày, muốn hẹn mày gặp mặt.”

Trần Thính dừng một chút, nói: “Mày nói cô ấy nhờ người tìm mày, bảo mày chuyển lời cho tao, muốn hẹn tao gặp mặt?”

Dương Thụ Lâm gật gật đầu.

Trần Thính nghiêm túc đánh giá: “Nếu cô ấy không phải cố ý muốn lôi kéo tao xây dựng quan hệ, lấy thủ đoạn kia của cô nàng, vào bộ trinh thám tao vừa nói sống không quá ba phút.”

Dương Thụ Lâm: “….. Vậy mày định trả lời thế nào?”

“Tao không đi đâu.”

“Không để ý tới cô ta à? Không muốn nghe xem cô ta nói gì à?”

“Thính Thính không muốn nghe.”

“Cũng được, để ý cô ta làm gì. Hơn nữa cẩn thận nghĩ lại, mày là người bị hại, nói thế nào cũng không thiệt …. Đúng, chuyến này không thiệt!”

Chỉ nói mấy câu, Dương Thụ Lầm đã bị Trần Thính làm lạc chủ đề. Mà Trần Thính cũng không muốn xía vào chuyện này nữa, nếu có người nào hỏi cậu, cậu đều chỉ trả lời lại ba chữ

— Tôi cũng chịu.

Cái từ “cũng” này rất quan trọng, không có thì thể hiện rất lạnh lùng, có thì thể hiện rằng Trần Thính cũng rất kinh ngạc và bất đắc dĩ.

Dương Thụ Lâm lúc này mới chú ý Trần Thính thay bộ quần áo khác, còn tưởng rằng cậu thông suốt, bắt đầu chú trọng ăn mặc.

Trần Thính kể ngắn gọn chuyện cậu bị nước trái cây đổ lên người cho cậu chàng nghe, cũng không nhắc tới tên Bùi Dĩ Nghiêu, chỉ nói quần áo này là của em trai khóa dưới. Bời vì vừa nhớ tới Bùi Dĩ Nghiêu, cậu liền không nhịn được nhớ tới cảnh tượng xấu hổ kia, cho dù là lúc này, dường như cậu vẫn còn cảm nhận được làn gió từ ngoài cửa sổ thổi qua hai chân trống hoác của cậu.

Lạnh lẽo.

Huống hồ, tính cách của Bùi Dĩ Nghiêu lạnh như băng, Trần Thính cảm thấy cho dù bọn họ học cùng trường, cũng sẽ chẳng gặp nhau mấy.

Dương Thụ Lâm không hứng thú em trai khóa dưới là ai, vì thế cũng chẳng hỏi nhiều nữa, tiếp tục hứng thú bừng bừng kể drama với Trần Thính.

Nhưng Trần Thính không ngờ rằng, chỉ sau một buổi tối, cái tên Bùi Dĩ Nghiêu này, đã xâm nhập vào tầm mắt cậu với tư thái cực kì bá đạo.

“Trần Thính! Dậy dậy, có tin lớn!”

9 giờ rưỡi sáng, còn chưa đến giờ rời giường cuối tuần của Trần Thính, Dương Thụ Lâm như loa phường đánh thức Trần Thính dậy. Trần Thính mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa ngồi dậy, di động đã được đưa tới trước mặt cậu.

“Mày xem đi, hết tin này đến tin khác, đúng là lên lên xuống xuống….”

Trần Thính dứt khoát bất động, mắt đảo qua màn hình điện thoại, nhìn đến topic mới nhất là — giáo thảo đổi người? Chu Trình bị người kéo xuống lưng ngựa?

Từ từ, tên này sao quen vậy?

Bùi Dĩ Nghiêu!?

Trần Thính lập tức ngồi dậy, khiến Dương Thụ Lâm bất ngờ: “Làm sao vậy làm sao vậy?”

Trần Thính không thèm nói, lấy điện thoại cẩn thận đọc nội dung, lúc này mới rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Thì ra đêm qua topic về Bùi Dĩ Nghiêu trên diễn đàn bỗng vọt lên trên, đẩy chuyện tình tay ba xuống dưới.

Trong một đêm, danh hiệu giáo thảo đổi người mới, cường thế mà lả lướt, như bẻ gãy cành khô.

Nhưng Chu Trình giữ danh hiệu giáo thảo hai năm liền, nhân khí cũng không thể coi thường, thế là diễn đoàn loạn lên.

Cũng chính lúc này, Trần Thính rốt cuộc nhớ lại là khi nào gặp qua Bùi Dĩ Nghiêu. Đó là tuần cuối cùng của tháng chín, thời điểm tân sinh viên đi tập quân sự, mấy tấm ảnh chụp trên diễn đàn điên cuồng phát tán.

Nhân vật chính của ảnh chụp, Bùi Dĩ Nghiêu.

Trần Thính vừa nhớ ra, ngón tay trên màn hình quẹt qua, liền thấy topic mới được đẩy lên, tiêu đề là —



Chủ topic thật sự kích động, tất cả lời muốn nói đều cô đọng ở tiêu đề, mở đầu cái là điên cuồng đăng hình ngay. Dáng người cao lớn mặc quân phục hoặc đứng hoặc ngồi, một tay cầm súng, nằm xuống, nhắm bắn, đổi băng đạn, một loạt hình ảnh nối liền nhau giống như sống lại trong trí nhớ.

Trần Thính nhớ rõ lúc mình thấy bộ ảnh này, quả thật kinh diễm. Bởi vì con trai hoặc nhiều hoặc ít đều có tình cảm với quân nhân, mà Bùi Dĩ Nghiêu đủ đẹp trai, đủ ngầu, ngũ quan đoan chính tuấn lãng, tuy hơi lạnh lùng, nhưng đặt trong hoàn cảnh nào, dù là ánh mắt kiên nghị khi ngắm bắn hay mồ hôi nhỏ xuống từ cơ cằm căng chặt đều gợi cảm vô cùng.

Đừng nói đến đôi chân dài không lọt hết được vào ảnh chụp.

Trần Thính hơi ghen tị, đương nhiên, đây là nhân chi thường tình.

*Nhân chi thường tình: Thói thường của con người.

Dương Thụ Lâm giải thích sinh động, đánh gãy suy nghĩ Trần Thính: “Tao nghe đứa bạn trong đoàn nói, tối qua tầm mười giờ hơn, Bùi Dĩ Nghiêu đi xe phân khối lớn về trường, thằng nhóc kia khá thật, phong cách phết. Thân xe kim loại, thiết kế hình giọt nước, trông vô cùng cuồng dã, so với xe thể thao còn ngầu hơn! Tiếng động cơ xe người làng trên xóm dưới đều nghe được! Cái khác không nói, người ta cao cái là khác ngay, cậu ta ngồi trên xe còn có thể chống chân xuống đất được, bị bảo vệ ở cửa chặn lại, lúc cởi mũ bảo hiểm ra, ôi trời cha mẹ ơi…. Nếu có một ngày tao đẹp trai như vậy thì tốt rồi, còn lo không tìm được bạn gái sao! Xếp hàng từ đây đến 1912 nhá!”

*1912: Tên phố quán bar, thuộc thành phố Hợp Phì, Trung Quốc.

Bản edit chỉ có tại truyenhdt.com Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com.

Trần Thính ban đầu định nói khoa trương đến vậy sao, nhưng nghe được câu “ngồi trên xe mà chân còn chống đất” liền câm miệng.

Dương Thụ Lâm tổng kết: “Đây mới chính là ngầu lòi! Chu Trình là cái thá gì á? Một con gà dẹo dặt!”

Trần Thính mỉm cười, trong lòng vô cùng cảm ơn Bùi Dĩ Nghiêu. Có hắn chặn ngang một chân, ngày mai đi học, số người đuổi theo cậu hóng chuyện sẽ giảm đi nhiều. Cậu thật sự không để ý những lời đồn này, cảm thấy lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời.

Nói chung, Bùi Dĩ Nghiêu đúng là người tốt.

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêu ca: Có đẹp trai không? Có cool ngầu không?

Thính Thính: Cậu đúng là người tốt.

Nghiêu ca: ……..

Thính Thính: Cảm ơn cậu.