Trong một cái trướng bồng (liều vải), một thiếu nữ áo vàng dung mạo xinh đẹp thoát tục ngồi ở đằng sau cái bàn, không quan tâm tới bên ngoài mà gảy đàn cổ. Một vị trung niên nam tử ngồi ở trước mặt nàng cách đó không xa không nhịn được nhíu mày nói: "Dụ nhi, Vệ Quân Mạch bất quá chỉ là con riêng, sinh phụ không rõ, ai cũng biết vị trí Tĩnh Giang Quận Vương vô luận như thế nào đều không tới phiên hắn đấy, ngươi hà tất phải để tâm đến hắn như thế?"
Thiếu nữ giương mắt, nhìn về phía trung niên nam tử thản nhiên cười yếu ớt nói: "Phụ thân, ngươi không tin ánh mắt của nữ nhi sao? Ngươi tin tưởng ta, Vệ Quân Mạch người này... Tuyệt đối không phải là vật trong ao. Huống chi, hắn có hai vị thân cữu cữu là Yến Vương cùng Tề Vương làm chỗ dựa, mấy tên phế vật trong phủ Tĩnh Giang Quận Vương kia thật là đối thủ của hắn sao?"
Trung niên nam tử nói: "Mặc dù là như thế, hôm nay hoàng thượng đã chỉ hôn hắn với đại tiểu thư Nam Cung gia rồi. Chúng ta không thể trêu vào Sở quốc công phủ." Nghĩ đến đây, trung niên kia cũng có chút oán giận. Hoàng thượng đến cùng vẫn là chỉ tin tưởng vào những người đi theo hắn vào sinh ra tử, bọn hắn Chu gia coi như là vì hoàng thượng tan hết gia tài, cuối cùng vẫn là kém hơn Sở quốc công, Ngạc quốc công đều là những tướng lãnh trên chiến trường. Sau khi Khai quốc, trên triều đình càng là không có chuyện cho Chu gia bọn hắn. Nếu không phải hoàng thượng còn nghĩ đến năm đó bọn hắn cống hiến toàn bộ tài sản kếch xù của mình thì làm sao sẽ có tước vị Cao Nghĩa Bá, nếu vậy chỉ sợ Chu gia còn không có lấy nửa điểm quan hệ cùng thập đại danh môn trong Kim Lăng.
Thiếu nữ cũng không nóng nảy, chẳng qua là mỉm cười nói: "Phụ thân còn muốn cái gì, chúng ta làm sao lại chọc vào phủ Sở quốc công? Nữ nhi cùng Nhị tiểu thư phủ Sở quốc công còn là bạn tốt đây."
"Tóm lại ngươi chính là nhìn trúngVệ Quân Mạch..." Trung niên nam tử ngừng lại một chút, cuối cùng là không thể đem toàn bộ lời nói khó nghe phun ra.
Thiếu nữ quay đầu suy tư một lát, nhẹ nhàng cười nói: "Phụ thân cũng giống như những tục nhân bình thường kia chướng mắt thân phận Vệ thế tử sao? Kỳ thật... Mặc kệ sinh phụ của hắn là ai, chỉ cần hắn có thể lấy được vị trí Tĩnh Giang quận vương, thậm chí là tiến thêm một bước... Mấy người kia thì có thể làm được gì? Ai dám xem thường hắn? Đã nhiều năm như vậy... Trong thành Kim Lăng coi như là lưu truyền nhiều lời khó hơn nữa, Tĩnh Giang quận vương dám phế đi vị trí thế tử của hắn sao? Chỉ cần có Yến Vương cùng Tề vương, ai cũng không đánh đổ được Vệ Quân Mạch."
“Tiến thêm một bước?" Trong lòng trung niên nam tử khẽ động, từ vị trí Quận Vương mà tiến thêm một bước nữa, chỉ có thể là thân vương. Mặc dù Vệ Quân Mạch là thân ngoại sanh của hoàng thượng nhưng mà rốt cuộc vẫn là người khác họ, quận vương đã là cực hạn, vị trí thân vương chỉ sợ không có vị công thần quyền quý nào đạt được. Lắc đầu, trung niên nam tử nói: "Ngươi chớ có nói những lời này lừa gạt ta, nói như vậy, chẳng phải Hoàng trưởng tôn càng thêm hiếm quý?" Bản thân Hoàng trưởng tôn chính là quận vương, tương lai sẽ là thái tử, thậm chí là hoàng thượng. Dù là Vệ Quân Mạch thật sự có thể trở thành thân vương, so với hoàng thượng tương lai vẫn là cách biệt một trời một vực.
Đáy mắt thiếu nữ hiện lên một tia khinh thường, "Phụ thân, Chính phi của Hoàng trưởng tôn là nữ nhi củaNgạc quốc công, mấy vị trắc phi trong phủ cũng đồng dạng xuất từ danh môn. Lại càng không cần phải nói... Chỉ sợ năm nay Nhị tiểu thư phủ Sở quốc công cũng sẽ gả vào phủ Hoàng trưởng tôn, nữ nhi coi như là thật sự vào đó, lấy cái gì cùng mấy vị cô nương quyền quý kia tranh giành? Chỉ sợ cuối cùng gia sản Chu gia chúng ta sẽ tan tành hết, tước vị hiện giờ cũng chỉ là một cái chức suông."
"Cái này..." Nam tử có chút do dự, bọn hắn đúng là đang bị đương kim hoàng thượng lừa dối.
"Chỉ cần ta có thể gả vào phủ Tĩnh Giang Quận Vương, Yến Vương cùng Tề Vương điện hạ vì mặt mũi của Vệ thế tử nhất định sẽ an bài sính lễ cho nhà chúng ta thật tốt. Đặc biệt là Yến Vương điện hạ, trấn giữ U Châu, chỉ cần ca ca có thể ở trong quân trại của Yến Vương điện hạ lập công, tương lai Chu gia tiến vào triều đình chính là việc danh chính ngôn thuận. Nhưng nếu là Hoàng trưởng tôn... Phụ thân, Hoàng trưởng tôn cùng thái tử điện hạ có nhà mẹ đẻ của thái tử phi, phủ Sở quốc công, phủ Ngạc quốc công ủng hộ, bọn hắn không thiếu quyền lực, chỉ là thiếu tiền. Ngươi nói xem, Chu gia chỉ có tiền mà không có quyền lực thì sẽ thuận tiện cho bọn hắn lấy tiền nhưng nếu là có quyền lực thì sẽ thuận tiện để bọn hắn lấy tiền hay sao?"
Nghe vậy, trung niên nam tử tinh tế suy nghĩ một chút, lập tức bị dọa xuất hiện một đống mồ hôi lạnh. Năm đó Chu gia vì điều gì mà đem hết gia tài giúp đỡ đương kim hoàng thượng? Thật sự là vì đại nghĩa? Bất quá là Chu gia có tiền nhưng không biết làm thế nào mà thôi. Tiền tài của Chu gia gấp mười lần Tạ gia, nhưng mà cuối cùng Tạ gia được phong hầu tước, còn bọn hắn chỉ được phong là bá tước. Tạ gia là danh môn đệ nhất Kim Lăng, Chu gia thì đứng cuối cùng trong thập đại danh môn. Vì cái gì? Bởi vì Tạ gia so với Chu gia có quyền lực, nguồn gốc gia thế Tạ gia tên khắp thiên hạ, coi như là hoàng thượng cũng không thể nói chèn ép là có thể tùy tiện chèn ép đấy.
Chứng kiến nét mặt của phụ thân, thiếu nữ biết hắn đã hiểu ra. Đôi môi duyên dáng hơi hơi cong lên, nói khẽ: "Sau ngày hôm nay liền xác định, nếu đã muốn vào triều làm quan, ngoại trừ khoa cử cũng chỉ có thể tòng quân. Chu gia chúng ta căn cơ quá nhỏ bé, mấy người đọc sách kia chỉ biết xem thường chúng ta, mà tòng quân... Ngoại trừ Yến Vương điện hạ tọa trấn U Châu lúc nào cũng phải cùng Bắc Nguyên giao chiến, còn chỗ nào trong thiên hạ có thể lập chiến công?"
Thật lâu, trung niên nam tử thở dài nói: "Nếu là ca ca và đệ đệ ngươi có một nửa thông minh như ngươi, vi phụ cũng liền không lo rồi."
Thiếu nữ nhẹ nhàng cười, nói: "Phụ thân, nữ nhi là người của Chu gia, chỉ khi Chu gia mạnh lên nữ nhi mới có thể tốt. Nữ nhi làm sao sẽ hại Chu gia."
"Mà thôi, cứ làm theo như lời ngươi nói a. Nhưng mà nhớ lấy, ngàn lần không được quá mức đắc tội với phủ Sở quốc công cùng đại tiểu thư Nam Cung gia. Cùng lắm thì... Chúng ta chịu ủy khuất một chút..."
Tròng mắt thiếu nữ thản nhiên nói: "Nữ nhi biết rõ." Lông mi nồng đậm hơi vểnh lên che lại một tia ngạo ý trong đáy mắt. Lui một bước? Phụ thân có ý tứ là muốn nàng làm thϊếp sao? Nàng... Sao lại có thể làm thϊếp đây? Đại tiểu thư Nam Cung gia sao, danh môn thục nữ cuối cùng của Mạnh gia, thật là có chút phiền toái đây. Nếu là nàng có thân phận như Nam Cung Mặc, sẽ không bị động như thế?
"Bá gia, tiểu thư!" Bên ngoài màn, nha hoàn cung kính nói.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Trúc nhi sao, vào đi."
Rèm bị xốc lên, nha hoàn gọi là Trúc nhi đi đến cung kính khẽ chào. Nam tử có chút không kiên nhẫn mà khua tay nói: "Không cần đa lễ, Vệ thế tử nói như thế nào?"
Trúc nhi nhìn qua nam tử lại nhìn tiểu thư nhà mình, nói: "Vệ thế tử... Vệ thế tử nói có việc, không rảnh đến đây dự tiệc."
Thiếu nữ ngưng lông mày, thản nhiên nói: "Là Vệ thế tử chính miệng nói?"
Thiếu nữ cuối cùng không dám giấu giếm chủ tử nhà mình, đem đầu đuôi gốc ngọn khai báo. Nghe nàng bẩm báo xong, đôi mi thanh tú của thiếu nữ nhíu chặt hơn một chút, thấp giọng nói: "Nam Cung Mặc... Nam Cung Mặc đối với việc hôn sự này không có ý kiến gì sao?"
Trúc nhi nói: "Vệ thế tử cùng Nam Cung đại tiểu thư thoạt nhìn... Chung đυ.ng tựa hồ rất là vui vẻ."
Thiếu nữ trùng mắt, trầm tư hồi lâu mới nói: "Vui vẻ? Đó là bởi vì Nam Cung Mặc còn chưa có tự mình nghe thấy những lời đồn đãi kia trong thành Kim Lăng. Từ nhỏ sống ở hương dã, chỉ sợ cũng chưa từng thấy qua công tử danh môn a? Dung mạo Vệ thế tử... Xác thực cũng được coi là nhất nhì." Những khuê tú trong thành Kim Lăng kia thật sự là bởi vì Vệ Quân Mạch khác hẳn với con mắt thường nhân mà e ngại sao? Không phải, chính thức đối mặt với Vệ Quân Mạch thì có được mấy người? Các nàng e ngại chính là do đôi mắt như vậy biểu thị ý nghĩa —— ngoại tộc, không văn minh, tàn bạo, đê tiện...
Sắc mặt dẫn ra một tia bình tĩnh, thiếu nữ cười nói: "Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi. Việc này tạm gác lại."
"Ân, tiểu thư."