Thành Đan Dương.
Đan Dương vốn là một cái huyện thành nhỏ không được chú ý, thế nhưng nơi đây lại chính là quê hương của hoàng đế Đại Hạ hoàng triều khai quốc vậy nên danh tiếng từ đó vang xa trở thành Đại Hạ Long Hưng Chi địa. Tuy rằng sau khi hoàng đế chọn Ứng Thiên làm nơi định đô, nhưng Đan Dương vẫn xây dựng Đế Vương cung. Hàng năm, hoàng tử Long Tôn tự mình đến đây tế tổ.
Thôn Tây Phong ở thành Đan Dương cũng chỉ là một cái làng nhỏ tầm thường, thế nhưng trong thôn này từng ra một nhân vật ghê gớm. Đại Hạ khai quốc danh tướng Sở quốc công - Nam Cung Hoài.
Tuy rằng người trong gia tộc Nam Cung đều dồn dập theo Nam Cung Hoài dời đi Hoàng thành, thế nhưng chỗ ở cũ tại thôn Tây Phong vẫn được giữ như cũ. Dân chúng nơi đây đều tự hào vì thôn của mình lại có một vị đại nhân vật, lại vừa kính nể Nam Cung gia quyền thế. Đại Hạ vừa mới khai quốc được một năm mà đã quyên tiền quyên vật cho Nam Cung gia sửa chữa nơi ở cũ. Huống chi hiện nay hoàng đế lại đem thôn Tây Phong cùng với tất cả đất đai lân cận ban cho sở công quốc, có thể nói, toàn bộ thôn Tây Phong đều là của Nam Cung gia.
Ngoài thôn, sông Thủy Tĩnh chảy xuôi, cuốn đi phì nhiêu của đất, quanh co, uốn lượn chảy về phương xa. Trên bờ sông, một thiếu nữ lam y xinh đẹp thản nhiên ngồi ở bờ sông, bên cạnh mình còn có một cái giỏ trúc tinh xảo đựng các loại dược liệu lạ lùng.
"Vèo!" Một hòn đá nhỏ từ đâu bắn ra, thiếu nữ ngồi dưới đất vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở căn bản cùng không nghe thấy. Đến khi hòn đá kia bay đến ngay trước mặt thì mới nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh. Đồng thời vừa xoay người, vài ngân châm cũng từ đó mà bắn ra.
"Ôi!" Một lão già bố y râu tóc bạc trắng từ phía sau bụi cây đi ra, bàn tay ôm lấy bả vai, các nơi trên huyệt đạo đều ghim một cái ngân châm sáng loáng. Thiếu nữ cũng không có ý hại người, vì vậy mà ngân châm kia không hề đâm trúng huyệt đạo của lão, nhưng đau nhức lại là điều không thể tránh khỏi.
"Ngươi... Là cái đồ đệ chẳng ra gì!" Lão giả thở phì phò kêu lên: "Ngươi như thế nào lại dám đối với sư phụ như vậy? Không biết lớn nhỏ!"
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu, nụ cười như gió xuân nhè nhẹ, nhưng lời nói ra đủ để tức chết người: "Sư phụ, ta đã sớm nói qua cho người, đừng hy vọng nữa, người căn bản không được thiên phú luyện võ."
Lão già khí nghẹn, thu được một cái đồ đệ quá mức thông minh nhưng cũng dễ làm tức chết người. Đặc biệt ở ngay trước mắt bây giờ, chỉ là một cái học võ 3 năm nhưng lại có thể bỏ xa sư phụ tám phần! Lão nhân gia không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, điều hắn chuyên tâm chính là về y thuật không phải về võ công. Hắn là thần y, không phải là cao thủ võ lâm.
"Đồ nhi…" Con ngươi đảo một vòng, nguyên bản ban nãy còn nổi giận đùng đùng nhưng bây giờ lại nhanh chóng kéo ra mấy phần hảo hảo điệu bộ.
Thiếu nữ đôi mi thanh tú khẽ nhếch: "Sư phụ, người lại muốn làm gì?"
"Cái này …" Lão già có chút nhăn nhó nhìn đồ nhi, cười làm lành nói: "Cái này… Đồ nhi hình như là muốn vào thành? Không bằng giúp sư phụ mang một con vịt nướng ở Trạng Nguyên lâu trong thành trở về?"
"Vịt nướng?" Thiếu nữ nháy mắt một cái, đôi tay duỗi ra không hề có chút e thẹn nào, nói: "Đưa tiền đây."
"Tiền…" Lão già mặt nhất thời xụ xuống, đầu ngón tay chỉ vào thiếu nữ run rẩy không ngừng, "Ngươi, cái đồ nhi bất hiếu, phóng ngân châm vào sư phụ ta đã không truy cứu, vậy mà chỉ có một con vịt nướng ngươi còn muốn hỏi ta đòi tiền?"
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng nói: "Nơi này đến bên trong thành bất quá mất mười mấy dặm đường, sư phụ là đem tiền đi uống rượu uống hết sạch, còn có thể thiếu nợ người ta cũng nên, vì vậy mà bây giờ mới không dám vào thành?"
Lão già trên mặt nhất thời càng nhiều hơn mấy phần xấu hổ, lắp bắp mà nhìn tiểu đồ nhi: "Mặc nhi, hảo đồ nhi. Ngươi hãy giúp sư phụ đi… Sư phụ sai rồi vẫn không được sao?" Lão nhân gia cả đời không còn ước mong gì khác, chỉ muốn được uống một ngụm rượu, "Đây là ai bảo ngươi cất Nhưỡng tửu không cho sư phụ uống?"
Thiếu nữ thở dài, không nhịn được xoa trán nói: "Năm nay Đào Hoa tửu đều cho người uống hết, còn lại hai bình là để cho sư thúc. Nếu như sư thúc trở về phát hiện hết sạch. Sư phụ, người muốn giải thích với sư thúc thế nào?!" Nói xong lời cuối cùng thực sự là đang nghiến răng nghiến lợi.
Lão già một mặt dại ra, nói tới bên trong cái môn phái này của bọn họ thì nhân số quả thực ít ỏi. Lão nhân gia là người có tuổi tác xem như là lớn nhất, thế nhưng địa vị lại là thấp nhất. Mặt trên có một cái sư đệ đè lên, phía dưới này còn có một cái đồ nhi trông coi. Thời gian này thật quá… Khổ a.
Ngẩng đầu liếc đồ nhi một cái, mặt vẻ giận dỗi, lão già trong lòng hơi động vội vàng nói: "Nhắc đến ta mới nhớ, hôm qua sư phụ ở trong thành nghe được một tin. Với ngươi là có liên quan nha."
"Tin tức gì?" Thiếu nữ nhíu mày nói.
Lão già đắc ý nhìn đồ nhi, trong cặp mắt hiện lên vài cái ý cười to "Xin ta đi, xin ta đi".
"Sư phụ!" Thiếu nữ cắn răng, chỉ theo dõi lặng lẽ, không nói gì.
"Được rồi, được rồi. Ta nghe nói a, hiện nay bệ hạ đang tứ hôn cho Tĩnh Giang Quận Vương thế tử." Lão già cười híp mắt nói.
Thiếu nữ mặt không thay đổi theo dõi hắn: "Này liên quan gì tới ta?"
"Cái này sao… Đương nhiên là có, nghe người ta nói đối tượng tứ hôn chính là Nam Cung Khuynh, phải hay không có liên quan đây?" Lão già nhìn thiếu nữ cười tà mị nói.
"Nam Cung Khuynh…" Thiếu nữ sắc mặt hơi thay đổi, nhàn nhạt nhìn lão già trước mắt chằm chằm. Lão già lại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, thật nhanh xoay người nhanh chóng bỏ chạy. Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không giống như lão nhân đã qua tuổi lục tuần. Một bên chạy còn một bên không quên quay đầu lại cười nói: "Mặc nhi ngoan, những năm qua ngươi ở chỗ này, không phải đã quên ngươi còn có phụ thân tên gọi Nam Cung Hoài chứ?"
Nhìn bóng lưng sư phụ chạy trốn, đáy mắt thiếu nữ xẹt qua một tia sắc bén, rất nhanh rồi lại biến mất. Nhìn giỏ trúc đặt ở trước mặt một chút, không khỏi cười khổ, "Không phải như vậy sao, nếu không phải sư phụ nhắc đến, ta còn nghĩ đã quên hết rồi. Bất quá… Ta không phải Nam Cung Khuynh a, ta là… Nam Cung Mặc."
Từ năm ấy, lúc sư phụ cùng sư thúc gặp phải nàng, Nam Cung Khuynh thật sự… Cũng đã rời đi thế giới này rồi. Nàng là Nam Cung Mặc, một linh hồn ở thế giới khác nhập vào mà thôi. Sư phụ cùng sư thúc cưu mang nàng, năm ngoái cũng là lúc sư thúc tặng chữ cho nàng, gọi là Vô Hà.
Nàng là Nam Cung Mặc, tên chữ Vô Hà.
Vốn cho là Nam Cung gia hẳn là sẽ không ai nhớ lại cái trưởng nữ này, mà nàng cũng chưa từng cùng Nam Cung gia có bất kỳ liên hệ nào. Nếu như bọn họ không tìm nàng thì cũng thôi đi, nếu là khi dễ nàng thì đừng trách nàng hạ thủ vô tình rồi. Đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng loé ra một tia sát khí, Nam Cung Mặc lạnh lùng nghĩ. Cho dù nói là không hề có sai sót, nhưng nàng cũng không phải là thiếu nữ ngu ngốc hồi trước. Nam Cung Khuynh đã chết, thế nhưng… tất cả kí ức Nam Cung Khuynh, nàng đều nhớ hết.
Hảo, cũng là nên về rồi.