Cái phiền toái này lại bị đẩy vào trong tay Nam Cung Hoài. Thế nhưng Nam Cung Hoài nếu đã có thể tung hoành sa trường, đứng vững trên triều đình mấy chục năm, há lại sẽ bị một tiểu tử dễ dàng làm khó? Lại cười nói: "Tất nhiên phải là do hoàng trưởng tôn làm chủ rồi."
Tiêu Thiên Dạ ánh mắt lóe lên, nhàn nhạt nói: "Nể mặt Trường Bình cô cô, phạt ba mươi trượng để răn đe. Nhưng phải nhớ kỹ, sau khi trở về thành, còn tái phạm sẽ phạt nặng." Tuy rằng thứ tử Vệ gia cùng mẫu tử công chúa Trường Bình quan hệ ác liệt, nhưng là luật lệ đã quy định, mấy người con thứ trong Vệ gia bắt buộc phải gọi công chúa Trường Bình một tiếng mẹ cả, vì lẽ đó Tiêu Thiên Dạ nói rằng nể mặt công chúa Trường Bình là đúng, hai vị thứ tử Vệ gia liên thanh bái tạ, chuyện này phảng phất cứ như đã giải quyết xong, chỉ là mấy người này không để ý đến con ngươi đột nhiên lạnh lẽo của Vệ Quân Mạch.
Kỳ thực Tiêu Thiên Dạ dù thiên vị Vệ Quân Trạch cũng là không thể làm được gì, người tinh tường đều biết cơ hội Vệ Quân Mạch có thể kế thừa Tĩnh Giang Quận Vương phủ không tới hai phần mười, tương lai Tĩnh Giang Quận Vương phủ có tám phần mười cơ hội đều sẽ rơi vào trên người thứ tử Vệ Quân Bách. Huống chi, Tĩnh Giang Quận Vương bây giờ còn chưa đầy năm mươi, phủ thái tử muốn lôi kéo Tĩnh Giang Quận Vương phủ nhất định phải tiếp cận hai người con thứ của Tĩnh Giang Quận Vương. Về phần Yến vương cùng Chu vương... Yến vương mặc dù là chống đỡ cho phụ vương hắn, thế nhưng cũng không chắc được Yến vương liền sẽ chống đỡ Tiêu Thiên Dạ. Hoàng gia tranh đấu không chỉ là các hoàng tử cùng nhau minh tranh ám đấu, hoàng tử trong phủ hoàng tôn cùng các nhóm hoàng tôn khác cũng ở giữa tranh tài, chưa từng dừng lại.
Nam Cung Hoài tuy rằng không cao hứng khi hai huynh đệ Vệ gia không bị phạt nặng, nhưng cũng sẽ không làm cho hoàng trưởng tôn mất mặt. Lập tức cũng không truy cứu nữa, người ở đây đều dồn dập thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Nam Cung Mặc, ánh mắt cũng nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu chi ý, hiển nhiên, vị Nam Cung gia Đại tiểu thư này dù tại hương dã lớn lên nhưng cũng không dễ trêu. Tiêu Thiên Dạ liếc mắt cảnh cáo huynh đệ Vệ gia, lúc này mới nhìn về phía Nam Cung Mặc lại cười nói: "Nam Cung tiểu thư, lần đầu gặp mặt quả thực phong thái bất phàm, Sở quốc công thật có phúc lớn."
"Hoàng trưởng tôn quá khen rồi, nha đầu này thực ra cực kỳ hồ đồ." Nam Cung Hoài cười nói.
Tiêu Thiên Dạ cũng không để ý, nói: "Biểu đệ, Nam Cung tiểu thư, Lận công tử, mời ngồi."
"Đa tạ Việt Quận Vương." Nam Cung Mặc cùng Lận Trường Phong đồng thanh nói, Vệ Quân Mạch vẫn như cũ, một mực duy trì vẻ lạnh lùng ít lời, người đây hiển nhiên cũng là thấy quen nên cũng không để ý lắm.
Lận Trường Phong tựa ghế bên dưới Vệ Quân Mạch, thản nhiên hỏi: "Việt Quận Vương làm sao lại tới nơi này?"
Tiêu Thiên Dạ cười nói: "Tây Phong thôn là quê cũ của Sở quốc công, có thể xuất ra một Sở quốc công tài giỏi, lớn mạnh như vậy, tự nhiên là địa linh nhân kiệt, tiểu Vương trong lúc rảnh rỗi nên ra tới đây đi dạo thôi, đúng là không nghĩ tới, Quân Mạch cùng Trường Phong cũng ở đây." Lận Trường Phong cười nhạt, cúi đầu liếc nhìn Vệ Quân Mạch đang nhàn nhã thưởng trà một cái, nói: "Cái này à? Bệ hạ không phải đã hạ chỉ tứ hôn Quân Mạch cùng Nam Cung gia Đại tiểu thư sao. Chúng ta ở đây có cái gì kỳ quái?" Đại Hạ tuy rằng không phá vỡ nề nếp như tiền triều, thế nhưng so với lễ giáo trước kia cũng không quá nghiêm khắc. Dù sao vương triều vừa lập, bách tính no đủ, đối với danh tiếng của nữ tử cực kỳ coi trọng, thế nhưng nếu đã có hôn ước thì nam nữ vẫn có thể gặp nhau, chỉ cần không phải là lén lút hẹn hò là được. Như vậy cũng giảm bớt việc nam nữ hai bên dù đã thành hôn nhưng vẫn còn thấy xa lạ, lúng túng cùng không ổn.
Ý tứ Lận Trường Phong đó là: Vệ Quân Mạch ở đây là vì Nam Cung Mặc là vị hôn thê của hắn, nhưng hoàng trưởng tôn lại ở đây là vì cái gì?
Ánh mắt tựa như cười mà không phải cười liếc nhìn Nam Cung Thù kiều diễm đang ngồi ở bên cạnh Trịnh thị xấu hổ, trong lòng đối với vị hoàng trưởng tôn, Tiêu Thiên Dạ này khá là đồng tình.
Nói như vậy thôi chứ, hắn mới không tin Tiêu Thiên Dạ thật sự không biết đối tượng nguyên bản mà bệ hạ tứ hôn cho Vệ Quân Mạch là Nam Cung Thù. Đương nhiên cũng không thể nói Tiêu Thiên Dạ là người thứ ba chen chân, dù sao lúc mà hắn và Nam Cung Thù có tình ý thì bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ. Thế nhưng điều này cũng không chứng tỏ được mấy hành vi mờ ám trong Nam Cung gia mà hắn lại không biết. Vào lúc này còn tại trước mặt Vệ Quân Mạch bày ra một bộ mặt vô tội cùng thân thiết dáng dấp, cõi đời này ai mới thật là người khờ đây?
Nghe xong lời nói của Lận Trường Phong, Nam Cung Thù có chút tha thiết mà nhìn về hoàng trưởng tôn, đáng tiếc Tiêu Thiên Dạ lại làm cho nàng thất vọng. Phảng phất căn bản không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lận Trường Phong, nụ cười Tiêu Thiên Dạ vẫn hiền lành lịch sự như trước, "Chúc mừng Quân Mạch tìm được nương tử tốt."
Vệ Quân Mạch lạnh nhạt, khẽ gật đầu, "Đa tạ."
Biết Nam Cung Mặc vẫn sẽ ở lại nhà dân bên cạnh như cũ, thế nhưng cả Vệ Quân Mạch cùng Lận Trường Phong thậm chí cũng ở nhờ một căn nhà trong thôn, Nam Cung Hoài lại là một trận mất mặt, chỉ có thể đem vị quản sự mới nhậm chức tàn nhẫn mà đánh cho một trận. Kỳ thực quản sự cũng rất oan uổng, hắn là người của phu nhân không sai, phu nhân trước khi đi cũng đã phân phó hắn rằng nếu như Đại tiểu thư trở về, nhất định phải tiếp đón nàng cẩn thận. Thế nhưng hắn căn bản không hề làm gì cả a, Đại tiểu thư liền ngay cả cửa Nam Cung gia cũng không có tiến vào.
Nghe quản sự biện giải, Nam Cung Huy đứng bên cạnh lúc này cũng đem hắn ra đánh cho một trận: Đại tiểu thư không đến, ngươi không biết đường đi mời sao?
Tối đến, hai người kia cùng Nam Cung Mặc vẫn là chuyển về Nam Cung gia tổ trạch. Trước đó cũng không phải là do Nam Cung Mặc lập dị, chỉ là biết rõ người của Trịnh thị sẽ làm khó nàng nên nàng cũng không có tâm trạng đến cửa để người ta chú ý sắc mặt. Huống hồ trước khi rời đi nàng còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, làm ở trong phòng của chính mình tương đối dễ dàng. Dĩ nhiên nàng cũng đã quyết định đi Kim Lăng rồi, nhưng chỉ là hơi luyến tiếc nơi này thôi.
"Thiên Dạ..."
Mông lung dưới ánh trăng, bóng hoa cỏ thưa thớt, thời điểm mà nam nữ hay hẹn hò cũng chính là lúc này: Hoa tiền nguyệt hạ (Bên hoa dưới trăng). Dưới ánh trăng, Nam Cung Thù một bộ áo lưới trắng toát, đôi môi nhàn nhạt, son phấn hơi tái, càng tôn lên vẻ nhu nhược, yếu đuối. Có chút u oán mà nhìn nam tử ôn nhã dưới ánh trăng, Nam Cung Thù sâu xa nói: "Thiên Dạ, chàng... Chàng chán ghét Thù nhi rồi phải không?" Tiêu Thiên Dạ ánh mắt ôn nhu nhìn Nam Cung Thù, dịu dàng nói: "Sao lại có thể như vậy được?"
"Nhưng là..." Nam Cung Thù khẽ cắn đôi môi, do dự nói.
Tựa hồ rõ ràng nàng muốn nói điều gì, Tiêu Thiên Dạ tiến lên một bước nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng nói: "Cô nương ngốc, nàng không hiểu sao? Ta tới đây chính là muốn cho Sở quốc công thấy được tâm ý của ta. Chắc hẳn, Sở quốc công cũng đã rõ ràng. Thù nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đón nàng xuất giá."
Nam Cung Thù mừng rỡ, nhưng lại như cũ mang theo vài phần nghi hoặc, "Vậy vì sao chàng... Ta không thích cứ phải trốn trốn tránh tránh như vậy, ta hy vọng có thể cùng Thiên Dạ quang minh chánh đại đứng chung một chỗ."
Tiêu Thiên Dạ khẽ thở dài một tiếng, nói: "Hoàng tổ phụ dù sao vừa mới hạ chỉ, người biết được sự tình của Nam Cung gia cũng không ít. Tuy rằng hoàng tổ phụ cũng không muốn bận tâm đến Quân Mạch, thế nhưng còn phải chú ý đến mặt mũi của Yến vương thúc, Chu vương thúc cùng với Trường Bình cô cô. Vì lẽ đó, Thù nhi, chuyện của chúng ta nhất định phải bàn bạc kỹ càng. Chí ít... Phải chờ sau khi Nam Cung Đại tiểu thư cùng Quân Mạch thành hôn mới tính tiếp."
Nam Cung Thù bị Tiêu Thiên Dạ thuyết phục, ưm một tiếng áp vào lòng Tiêu Thiên Dạ, "Ta còn cho rằng... Chàng không cần ta nữa."
"Sao lại như vậy được chứ? Ta làm sao lại có thể không cần nàng." Tiêu Thiên Dạ ôn nhu nói, "Chỉ là muốn chậm một chút, miễn cho hoàng tổ phụ cùng phụ vương đối với nàng có ý kiến. Còn một điều nữa, danh phận trên có thể làm nàng thấy oan ức một chút." Tiêu Thiên Dạ năm nay mới hai mươi hai tuổi, năm năm trước đã cưới tiểu nữ của Ngạc quốc công, Nguyên thị làm chánh phi, Nam Cung Thù gả đi nhiều nhất cũng chỉ có thể là trắc phi.
Nam Cung Thù ánh mắt hơi sẫm, Tiêu Thiên Dạ đang ôm nàng nên không có thấy gì. Nam Cung Thù nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể ở bên điện hạ, Thù nhi không cảm thấy oan ức."
"Thù nhi, ta Tiêu Thiên Dạ nhất định sẽ không phụ lòng nàng."
"Ta tin tưởng điện hạ."