Đợi đến khi đám người Nam Cung Hoài cùng Nam Cung Tự được hạ nhân thông báo, Nam Cung Mặc đã cùng Tĩnh Giang Quận Vương thế Tử Vệ Quân Mạch rồi đi rồi. Nam Cung Hoài tức giận, đem nghiên mực Đoan Khê trên án thư đập xuống, nàng cho rằng Nam Cung gia là nhà trọ sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?!
Kỳ thực Nam Cung Hoài nghĩ sai rồi, trong lòng Nam Cung Mặc thì Nam Cung gia vẫn đúng là không bằng nhà trọ. Chí ít nhà trọ còn phải dùng tiền mới có thể ở, nhất là không có nhiều người cùng một số việc chướng mắt như vậy.
Một mặt thản nhiên theo sát Vệ Quân Mạch đi trên đường, hai người tuy rằng dung mạo xuất chúng, thế nhưng những người biết đến danh tính bọn họ là không nhiều. Mà mấy ngày này trong thành Đan Dương quý nhân nhiều như mây, người đi ngang qua đường cũng chỉ là nhìn thêm hai mắt tưởng rằng công tử tiểu thư nhà ai đi dạo phố thôi. Đi ở bên người Vệ Quân Mạch, Nam Cung Mặc rõ ràng cảm giác được Vệ Quân Mạch cả người buông lỏng rất nhiều. Tựa hồ... Đi dạo ở đây rất thoải mái, hơn là đi dạo trong Kim Lăng hoàng thành.
Nam Cung Mặc hiểu rõ, Vệ Quân Mạch làm cho người khác lên án ngoại trừ thân thế chính là cặp mắt khác hẳn với thường nhân kia. Ở bên ngoài tự nhiên không có ai biết thân thế của hắn, mà cặp mắt kia... Chủ yếu hắn không cùng người khác đối diện, cũng không có nhiều người lại cố ý đến xem con mắt của hắn. Thế nhưng người trong Kim Lăng hoàng thành, sớm đã đem Vệ Quân Mạch thân thế truyền ra như phong tựa ma. Mặc kệ dung mạo bất luận đẹp xấu, chỉ nghe cái tên Vệ Quân Mạch này liền khiến người ta căm ghét, xem thường, sợ hãi.
Chẳng trách Vệ Quân Mạch một gương mặt tê liệt như vậy. Nam Cung Mặc hầu như có chút đồng tình cho hắn, đây chính là sinh sai niên đại rồi, nếu là sống ở niên đại kiếp trước của nàng, chỉ bằng tướng mạo này, tùy tiện móc ngoéo cũng không biết bao nhiêu mỹ nữ liền sẵn sàng săn đón a.
Vệ Quân Mạch có chút quái dị mà nhìn thiếu nữ không biết đang nghĩ đến cái gì mà ôm một mặt đồng tình nhìn mình.
Từ lúc mới bắt đầu hắn liền không đoán được rõ ý định của thiếu nữ này, rõ ràng thân là Nam Cung gia đích trưởng nữ, tuổi mới mười một đã bị Nam Cung Hoài đưa đến nông thôn một thân một mình sinh sống năm năm. Thế nhưng thiếu nữ này lại không có giống như thiếu nữ nông thôn bình thường khϊếp nhược, cũng không có lòng tràn đầy oán hận tức giận. Tuy rằng nàng không hề che giấu quan hệ lạnh lùng với người trong Nam Cung gia, thế nhưng là biết lựa thời cơ mà tỏ thái độ. Vừa chán ghét, muốn chọc giận Nam Cung Hoài, lại biết tự tìm đường lui cho bản thân mình. Ở trước mặt người ngoài càng là dịu dàng hào phóng, tiến lùi có chừng mực, liền ngay cả người nghiêm nghị như cữu cữu cũng đối với nàng rất có hảo cảm. Vệ Quân Mạch cũng không có quên thời điểm mà Nam Cung Mặc nhìn thấy ánh mắt của hắn, mặc dù chỉ là một cái thoáng mà qua nhưng cũng đầy đủ khiến hắn thấy giật mình. Đó là sự kinh diễm, ước ao, tiếc nuối, còn có cả niềm khát vọng bá đạo.
Nàng đối với Vệ Quân Mạch không có hứng thú, thế nhưng nàng muốn con mắt của hắn. Trong nháy mắt đó, cho dù bình tĩnh như Vệ Quân Mạch đều cảm thấy mí mắt mát lạnh. Tưởng như nếu lúc đó chỉ có hai người bọn họ, nàng liền thật sự sẽ đưa tay đào đi đôi mắt của hắn ngay tức khắc.
"Đào móc ra chẳng mấy chốc sẽ hư mất." Vệ Quân Mạch nhàn nhạt nói.
"Không sao... Có thể ngâm ở trong nước thuốc..." Nam Cung Mặc lẩm bẩm nói. Nàng yêu thích rất nhiều thứ, nhưng là không nghĩ đến mình đối với đôi mắt màu tím kia sẽ mê muội như thế. Từ trước nàng cũng không phải chưa từng thấy người mắt tím a. Nhưng khi đối diện với đôi mắt này liền có chút nhịn không được. Thật giống như... Tại trước mặt một mỹ nữ mà bày ra đồ trang sức trân bảo, hiếm thấy để dụ người phạm tội.
"..." Vệ Quân Mạch nhíu mày.
"Ây... ha ha, ta là nói ta có nước thuốc giữ tươi, Vệ thế tử có đồ vật gì đó cần bảo tồn sao? Bán cho ngươi chỉ cần năm mươi lượng." Nam Cung Mặc hiếm thấy lúc cười được nịnh nọt, "Bất quá, lại nói Vệ thế tử đến cùng nói cái gì mà đào lên sẽ hư mất?"
Vệ Quân Mạch nhàn nhạt nhìn nàng một chút, xoay người đi.
Phía sau, Nam Cung Mặc âm thầm lau mồ hôi. Nam nhân này quá nguy hiểm, vẫn là mau chóng rời đi mới là thượng sách.
"Đi đâu?" Nam Cung Mặc vừa mới xoay người muốn đi, phía sau liền truyền đến thanh âm bình tĩnh của người nào đó.
Nam Cung Mặc quay đầu, cười nói: "Ta đã ra ngoài rồi, không phiền Vệ thế tử nữa, tự ta về nhà là được."
"Trước tiên cùng ta đến Yến vương phủ một chút."
"Ta tại sao phải đi?" Nam Cung Mặc không rõ. Vệ Quân Mạch cười lạnh, nhướng mày, "Thu 50 vạn của ta rồi bỏ lại một đơn thuốc là coi như xong? Ta làm sao biết thứ ngươi cho là thật hay giả? Đây chính là cách hành nghề y của Nam Cung gia Đại tiểu thư sao?"
"..." Ngươi biết ăn nói như thế liệu công chúa Trường Bình đã biết chưa? Ai dám bảo ngươi lạnh lùng ít lời đây?
Thu tiền tài của người là để trừ tai hoạ cho người, xét thấy Vệ Quân Mạch là đại tài chủ mà tài chủ biểu thị nếu như nàng không chịu trách nhiệm việc hắn muốn trả lại hàng, Nam Cung Mặc không thể không đi đến Yến vương phủ một chuyến.
Các biệt viện quyền quý đều xây ở sâu trong hành cung, chỉ là trùng hợp Nam Cung gia cùng Yến vương phủ vừa lúc ở hai góc đối. Liền bẩm báo cũng không cần, theo Vệ Quân Mạch trực tiếp tiến vào đại sảnh của Yến vương phủ. Yến vương cùng Yến vương phi đang ngồi ở trong nói chuyện, nhìn thấy Vệ Quân Mạch đi vào Yến vương mặt nghiêm túc trên mặt cũng nhiều hơn mấy phần ấm áp, "Quân Mạch, Nam Cung tiểu thư cũng tới, ngồi xuống đi."
"Cữu cữu, cữu mẫu."
"Gặp Yến vương điện hạ, gặp Yến vương phi."
Yến vương phi dáng dấp mới ngoài ba mươi, dung mạo cũng không quá mỹ miều nhưng lại làm cho người nhìn thấy dễ thân. Dung nhan mang theo ý cười nhàn nhạt, hướng Nam Cung Mặc gật đầu nói: "Đây chính là Nam Cung gia Đại tiểu thư sao? Quả nhiên là cô nương ngoan, nhanh miễn lễ."
"Đa tạ Yến vương phi."
Tuy rằng vị Yến vương phi này chỉ là Yến vương kế phi, thế nhưng nàng cũng là xuất thân danh môn. Đương triều khai quốc công tướng quân Lam Đức chính là phụ thân của nàng, Yến vương phi trước kia là bị bệnh mà chết sau đó bệ hạ tứ hôn Lam thị nữ với Yến vương làm phi kế. Gả cho Yến vương xong, Yến vương phi sinh ra ba vị con trai trưởng, trưởng tử bây giờ đã mười tám tuổi rồi. Yến vương phi hiền thục rộng lượng. Xem như là người con dâu được hoàng hậu khi còn tại thế thích nhất, cũng rất được Yến vương kính trọng.
Yến vương phi kéo Nam Cung Mặc ngồi xuống cạnh mình, cười nói: "Thực sự là cô nương ngoan, năm đó ta cũng từng gặp Nam Cung phu nhân hai lần, nàng mới thật là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, Nam Cung cô nương đúng là có bảy tám phần giống với Nam Cung phu nhân. Ta bên dưới cũng có hai tiểu cô nương, đáng tiếc họ phải ở lại U Châu không thể tới đây."
"Vương Phi quá khen rồi." Nam Cung Mặc cười yếu ớt nói.
Yến vương phi vỗ nhẹ lên lưng của nàng, hiển nhiên đối với thiếu nữ trước mắt hết sức hài lòng. Vương gia đối với Quân Mạch coi trọng, nàng thân là thê tử tự nhiên là rõ ràng, bởi vậy Quân Mạch có thể cưới được một vị thê tử tốt làm Vương gia cao hứng, đương nhiên nàng cũng sẽ cao hứng.
"Quân Mạch thật có phúc lớn." Yến vương phi che miệng cười nói.
"..." Nam Cung Mặc nụ cười cứng ngắc.
"Đa tạ cữu mẫu." Vệ Quân Mạch bình tĩnh mà cám ơn.
"Cữu cữu, đây là phương thuốc. Vô Hà cố ý viết ra, kiên trì dùng mấy tháng, tất có kỳ hiệu." Vệ Quân Mạch lấy ra phương thuốc, đưa đến trước mặt Yến vương.
Yến vương ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận. Nam Cung Mặc cũng là ngẩn ra, Vệ Quân Mạch lời này hiển nhiên là không tính toán tiết lộ chuyện nàng thu tiền hắn, hơn nữa lời nói cũng không có ám chỉ cái gì, nếu như sau ba tháng mà chưa khỏi hẳn vẫn có thể cứu vãn được.
"..." Ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?
Tiếp thu được ánh mắt của nàng, Vệ Quân Mạch con ngươi bình tĩnh mà nhìn lướt qua... Hà bao bên hông nàng. Có gan gạt hắn 50 vạn lượng, nàng đã sẵn sàng đón nhận kết cục từ hắn?
Thật là chán ghét gương mặt co quắp trước mặt!
"Nam Cung cô nương biết y thuật?" Yến vương phi kinh hỉ, vết thương cũ của Vương gia đã hành hạ hắn bao nhiêu năm, bọn họ không phải là không đi tìm kiếm danh y chỉ là kết quả đều là không mấy khả quan.
"Ta có biết một chút."
Yến vương phi ánh mắt hơi tối, hiển nhiên là có chút thất vọng.
Vệ Quân Mạch đứng dậy, kéo Nam Cung Mặc sang bên cạnh nói: "Cữu cữu, cữu mẫu, chúng ta còn có việc đi trước. Cữu cữu, thuốc nhất định phải uống."
Yến vương gật đầu, liếc mắt nhìn Nam Cung Mặc nói: "Nam Cung cô nương rảnh rỗi đến Vương phủ chơi."
"Ân, đa tạ vương gia, vương phi. Nam Cung Mặc xin cáo lui."
Yến vương phi đứng dậy, tự mình tiễn bọn họ ra ngoài, không quên dặn Nam Cung Mặc thường xuyên đến thăm nàng. Nam Cung Mặc đành phải mỉm cười đồng ý.