Nói chuyện phiếm xong, Vệ Quân Mạch xoay người định rời đi. Nam Cung Mặc suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Chờ đã."
Vệ Quân Mạch quay đầu lại, mày kiếm hơi nhíu. Nam Cung Mặc nét mặt tươi cười như hoa, "Ta muốn ra ngoài, không bằng mời Thế tử đưa ta đoạn đường?"
"Đi đâu?"
"Về nhà." Không sai, đối với Nam Cung Mặc ngôi nhà dân nho nhỏ mà sư phụ cùng sư thúc nàng ẩn cư ở trên núi cạnh Tây Phong thôn mới là nhà của nàng. Vệ Quân Mạch hiển nhiên cũng không để ý vấn đề này, nghiêng người làm tư thế mời đi. Nam Cung Mặc đôi mi thanh tú khẽ giương lên, bất kể nói thế nào, có được nam nhân tuấn mỹ như thế mời chào, đều là sẽ làm nữ nhân trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Nam sắc như vậy trước mặt, những nữ nhân trong thành Kim Lăng kia rốt cuộc là làm sao nhịn được? Lẽ nào cũng bởi vì đôi mắt khác hẳn với thường nhân con mắt?
"Tiểu thư." Hai người mới bước ra ngoài, nha đầu đứng ở ngoài cửa liền theo tới.
Nam Cung Mặc nhàn nhạt nhìn lướt qua, nói: "Các ngươi ở lại, trông coi viện."
Mấy nha đầu nhìn nhau một cái, đến cùng không dám vi phạm Nam Cung Mặc ý tứ, khẽ quỳ gối thi lễ, "Ân, tiểu thư." Đại tiểu thư nhưng là đối với công gia cùng phu nhân cũng không sợ, các nàng tự nhiên là không dám ngỗ nghịch. Không thể không nói, những nha đầu canh giữ biệt viện này đến cùng đều không có kiến thức gì, cũng càng càng thành thật một ít. Nếu là Trịnh thị phái tới mấy tiểu nha đầu kia tới, chắc chắn sẽ không nghe lời như vậy.
Hai người ra khỏi cửa lớn Trúc Viện, liền thấy Trịnh thị cùng Nam Cung Thù đang uyển chuyển đi tới. Nhìn thấy Vệ Quân Mạch Trịnh thị cùng Nam Cung Thù nụ cười trên mặt cũng không khỏi cứng đờ, vẫn là Trịnh thị nhanh chóng phản ứng lại tiến lên quỳ gối hành lễ, "Gặp Thế tử." Vệ Quân Mạch cụp mắt, vẻ mặt lãnh đạm, đến cả bố thí cho hai mẫu tử này một ánh mắt đều không có. Chuyện tình trong Nam Cung gia làm sao giấu được hắn? Cho dù hắn không hiếu kỳ, thì Lận Trường Phong cũng đã sớm ba ba mà đem những chuyện này điều tra rõ ràng nói cho hắn. Đương nhiên, trong đó còn bao gồm sự tình của Nam Cung Thù cùng Tiêu Thiên Dạ. Nghĩ đến bệ hạ nguyên ý là đem Nam Cung Thù chỉ hôn cho mình, Vệ Quân Mạch liền cảm thấy một trận chán ghét. Bất quá, Nam Cung Hoài cũng cũng đã làm điều vừa mắt. Nếu là hắn kiên trì đem Nam Cung Thù kia gả cho hắn, hắn nên cưới hay là gϊếŧ? (Gϊếŧ!!!!! *đập bàn *)
"Gặp Thế tử." Nam Cung Thù tiến lên, hướng về Vệ Quân Mạch nhẹ nhàng cúi đầu.
Liền Nam Cung Mặc cũng phải thừa nhận Vệ Quân Mạch là một nam tử tuấn mỹ. Chỉ cần Nam Cung Thù con mắt không mù tự nhiên cũng sẽ cảm thấy Vệ Quân Mạch dung mạo đẹp đẽ. Chính là Nam Cung Thù bản thân cũng rõ ràng, luận dung mạo, hoàng trưởng tôn Tiêu Thiên Dạ đúng là không bằng được Vệ Quân Mạch, bởi vì dòng dõi hoàng đế hiện nay chính mình cũng không được tuấn tú cho lắm. Yến vương cùng công chúa Trường Bình dung mạo tương đối xuất chúng là bởi vì mẫu phi họ khi còn sống chính là mang khuôn mặt đẹp, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh. Trên thực tế, tướng mạo Chu vương mới là Đại Hạ hoàng triều hoàng thất có dung mạo tạm được.
Đáng tiếc, Vệ Quân Mạch không có một xuất thân tốt, vẫn là do đôi mắt kì lạ bị người đời lên án. Dân chúng Đại Hạ hoàng triều không ngừng giãy giụa bên trong các gia tộc thống trị, thói đời căn bản là như vậy, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Năm đó ngoại tộc thống trị Trung Nguyên, dân chúng bị kỳ thị, bây giờ tại Trung Nguyên, Vệ Quân Mạch bị dân chúng kỳ thị. Một đứa con riêng, hơn nữa còn có thể là thấp hèn ngoại tôn, thân phận như vậy đừng nói là thế tử, coi như là hoàng tử cũng là bị người ta khinh thường rồi.
Vệ Quân Mạch sở dĩ vẫn có thể duy trì thân phận Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, có thể làm cho bệ hạ tự mình tứ hôn, đều phải quy công cho hai vị cữu cữu ruột là Tam hoàng tử Yến vương cùng Lục hoàng tử Tề vương. Nhất là hoàng hậu khi còn tại thế, người được sủng ái nhất chính là công chúa Trường Bình, lại là Vệ Quân Mạch bản thân đã từng có cứu giá công lao. Chính là bởi vì có người chống lưng, nên Tĩnh Giang Quận Vương dù cho buồn nôn cũng phải cắn răng nhẫn nhịn để một nhi tử mà hắn căn bản không thừa nhận mà làm Vương Phủ Thế tử.
Nữ nhân trời sinh thì có một loại hư vinh, nàng có thể không thích nam nhân này, thế nhưng càng là không thể chấp nhận một nam nhân khác không đem chính mình nhìn ở trong mắt. Càng là nữ nhân xinh đẹp càng là như vậy, Nam Cung Thù tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng ta không muốn gả cho Vệ Quân Mạch, thế nhưng là hi vọng Vệ Quân Mạch vì chính mình mê muội. Vì lẽ đó, nàng ta ở trước mặt Vệ Quân Mạch mà bày ra bộ dáng xinh đẹp, yếu đuối, mềm mỏng cùng nhu nhược.
Nam Cung Mặc ở trong lòng âm thầm suy đoán dự tính trong đầu của Nam Cung Thù: Nàng ta thật sự cho rằng nam nhân trước mặt này là mặc nàng nhào nặn như trái hồng sao? Nếu quả như thật trêu chọc tới... Chỉ sợ không thể dễ dàng thoát thân. Đương nhiên, Nam Cung Thù bản thân nguyện ý tìm đường chết, nàng vẫn là tấu nhạc mừng ủng hộ.
Vệ Quân Mạch trầm mặc không nói, Nam Cung Thù vẫn phải tiếp tục nửa ngồi nửa quỳ.
Nam Cung Mặc nhìn trời, nhẹ nhàng nhìn ngắm miếng ngọc bội vừa mới tới tay, chính là không thèm để ý đến sắc mặt càng ngày càng cứng ngắc của mẫu tử Trịnh thị.
"Đi thôi, không phải nói muốn ra khỏi nhà sao?" Đợi đến khi Vệ Quân Mạch ngẩng đầu lên, Nam Cung Thù vội vã mỉm cười nhu nhược, nhưng không nghĩ nam nhân trước mắt căn bản không thèm liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp chuyển hướng nhìn Nam Cung Mặc đang đứng ở một bên xem trò vui. Nam Cung Mặc đôi mi thanh tú khẽ hất, nụ cười yếu ớt, "Này không phải là không muốn quấy rối Vệ thế tử thưởng thức mỹ nhân sao?"
"Vô Hà đang ghen sao? Ta sẽ không nhìn nữ nhân khác." Vệ quân mạch nghiêm túc nói.
Nam Cung Mặc nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc, trừng mắt nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt gần như phát điên. Thiên a! Ngươi dùng một bộ mặt tê liệt như vậy để nói câu "Ta sẽ không nhìn nữ nhân khác" như thế này rốt cuộc là tại sao?! Thông đồng với bản cô nương cũng không thể biểu hiện ra nửa điểm thành ý sao? Dù cho khuôn mặt ngươi quá mức thiếu thiện ý, bổn cô nương cũng tốt miễn cưỡng lừa mình gạt người rằng ngươi thật sự đối với ta có ý tứ a.
Khẽ hừ một tiếng, Nam Cung Mặc xoay người bỏ đi. Đối mặt với một tên có vẻ ngoài yêu nghiệt, khuôn mặt tê liệt, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm giả dối kia nhưng nàng chắc chắn hắn tuyệt đối không phải là một nam nhân lương thiện, bởi vì hắn khiến Nam Cung Mặc bị tức giận đến phát hoả rồi.
Ở sau lưng nàng, nam tử tuấn mỹ đôi mắt tím thâm thúy xẹt qua một nụ cười. Nhưng sắc mặt lại không có nửa điểm thay đổi, chỉ là chầm chậm đi theo.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, mẫu tử Trịnh thị ngơ ngác mà nhìn hai bóng người đi khuất dần, đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại. Nam Cung Thù tức giận phát run, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, "Mẫu thân..." Đáng chết Nam Cung Mặc, lại dám... Lại dám...
Trịnh thị cắn răng, uỷ khuất nói: "Ta ngược lại muốn xem xem nha đầu này có thể hung hăng tới nhường nào! Đợi đến khi trở về Kim Lăng sẽ không để cho nàng ta dễ chịu. Nàng ta mới vừa trở về phụ thân ngươi tự nhiên là sủng ái nàng, mấy ngày nay trước tiên đừng trêu chọc nàng, dù sao nha đầu này đã nói là sẽ làm!"
Nam Cung Thù gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Nương, Vệ Quân Mạch phải hay không chưa hề biết, vẫn là Nam Cung Mặc nói xấu chúng ta với hắn?"
Trịnh thị có chút bất đắc dĩ nhìn nữ nhi một chút, nói: "Vệ Quân Mạch cũng không phải người mù người điếc, ngươi cho rằng chuyện lần này hắn thật sự cái gì cũng không biết? Làm sao sẽ đối với ngươi thái độ tốt? Nghe mẫu thân, chớ trêu chọc hắn, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là hoàng trưởng tôn." Nói đến hoàng trưởng tôn, Nam Cung Thù trên mặt lướt qua một tia ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Thù nhi hiểu rồi, ngày mai nữ nhi sẽ đi thăm hoàng trưởng tôn."
"Đây mới đúng, đợi đến lúc ngươi làm hoàng trưởng tôn phi, Vệ Quân Mạch cùng Nam Cung Mặc có gì phải sợ?"
"Mẫu thân nói đúng lắm."