Sở quốc công phủ của Nam Cung gia ở trong hoàng thành Kim Lăng mặc dù không phải là nơi to lớn gì, nhưng so với nhà cũ ở Tây Phong thôn thì lớn hơn rất nhiều. Từ sau khi trong thành xây hành cung xong, đám người quyền quý trong Kim Lăng hoàng thành cũng bắt chước theo mà xây dựng biệt viện, dần dần cũng thành phong trào. Tuy rằng những biệt viện này kỳ thực trong một tháng hay dài hơn là một năm rất ít khi có người ở, thế nhưng thân là thần tử tự nhiên là lấy ham muốn của hoàng đế bệ hạ mà ham muốn theo. Mà may mắn Nam Cung Hoài lại cùng hoàng đế bệ hạ là đồng hương, tự nhiên càng không thể hạ thấp người xuống, Nam Cung gia biệt viện bất kể là không lớn nhưng quy mô vẫn là một trong đám biệt viện kiệt xuất.
Thay Nam Cung Mặc chuẩn bị biệt viện tự nhiên không kém, bất kể là hai huynh đệ Nam Cung Tự đối với Nam Cung Mặc tâm hổ thẹn, áy náy, hay Trịnh thị muốn tại trước mặt Nam Cung Hoài diễn trò, đều chắc chắn sẽ không đối với chuyện như thế này mà bạc đãi Nam Cung Mặc. Đặc biệt Trịnh thị lại phát hiện Nam Cung Mặc tính khí căn bản không giống như trước kia mà chính nàng ta vốn cho là vô hại, càng là thập phần hào phóng mà đem toàn bộ biệt viện tốt nhất cho Nam Cung Mặc lựa chọn, ngoại trừ nơi ở của Nam Cung Hoài.
"Mặc nhi, muội xem Trúc Viện một chút này? Hạ nhân sớm đã dọn dẹp xong, còn chưa có ai ở qua." Nam Cung Huy một mặt tràn đầy phấn khởi mà nói.
Nam Cung Mặc đương nhiên biết, ngôi biệt viện này là sáu năm trước xây nên, sau khi dựng thành xong Nam Cung gia đều chuyển đi, căn bản cũng không có trở lại. Từ hướng này nói, Nam Cung Hoài vẫn đúng là không bằng bệ hạ hiện tại. Chí ít hoàng đế bệ hạ hàng năm còn phái tử tôn trở về tế tổ.
"Rất tốt, làm phiền." Nam Cung Mặc gật đầu, lời này tuyệt đối là thật lòng, viện tử này quả nhiên là rất tốt. Bất kể là bố cục hay phong cách đều thập phần được nàng yêu thích. Nam Cung Huy có chút ảm đạm, thở dài nói: "Nhất định phải khách khí với nhị ca như vậy sao?" Nhìn hắn vẻ mặt lờ mờ, Nam Cung Mặc trầm mặc. Nàng cảm giác được, Nam Cung Huy đang rất cố gắng đối tốt với nàng. Phần này, so với Nam Cung Hoài cùng Nam Cung Tự cũng càng thêm nhiệt liệt một ít. Thế nhưng... Này thì có ích lợi gì đây? Nam Cung Khuynh thật sự... Đã không còn a.
Nàng kế thừa thân thể của Nam Cung Khuynh, ký ức của Nam Cung Khuynh, thậm chí là thân phận của Nam Cung Khuynh, nhưng chỉ không có kế thừa tình cảm của Nam Cung Khuynh. Ngoại trừ cái cảm giác bi thương cùng u oán lúc sắp chết kia. Chính là Nam Cung Khuynh trước kia đối với huynh trưởng của mình cùng phụ thân có cảm tình sâu đậm, không phải thế nàng sẽ không bi thương như vậy. Một thiếu nữ 11 tuổi, sau khi mẫu thân nàng tạ thế thì liền bị phụ thân cùng huynh trưởng của mình từ bỏ.
Nếu là Nam Cung Mặc, hắn sẽ không oán hận Nam Cung Huy. Bởi vì năm đó Nam Cung Huy kỳ thực cũng chỉ là một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi. Bọn họ từ nhỏ thậm chí không phải cùng nhau lớn lên, thế nhưng... Ngươi tới đã muộn, đã muộn năm năm.
"Được rồi, chúng ta trước tiên không nói cái này, Mặc nhi ngày hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt đi." Nam Cung Huy rất nhanh thu lại vẻ ảm đạm trên khuôn mặt, lộ ra một nụ cười rộng rãi, "Đợi ngày mai rảnh rỗi, nhị ca dẫn ngươi đi du ngoạn khắp thành."
Nam Cung Mặc nhíu mày, "Huynh không cần đến thăm Uyển phu nhân sao?"
Nghe được danh xưng Uyển phu nhân này, Nam Cung Huy giật giật khóe miệng. Tiến lên một bước kéo nàng vào trong lòng giơ tay xoa xoa mái tóc của nàng cười nói: "Đại ca sẽ giải quyết. Tiểu nha đầu không nên nghĩ nhiều làm gì."
Gật đầu, Nam Cung Mặc từ trong l*иg ngực của hắn lui ra, nói: "Ta đi nghỉ ngơi."
"Chờ đã." Nam Cung Huy kéo nàng, "Đợi người đến!"
"Gặp nhị công tử, gặp đại tiểu thư."
Một người đàn ông trung niên dẫn mấy tiểu nha đầu cùng bà tử đi tới, hướng hai người cung kính mà thỉnh an.
Nam Cung Huy cười nói: "Những người này sẽ là người hầu hạ của muội, Mặc nhi nhìn có ưng hay không, không ưng thì ta sẽ đổi lại. Nếu như cảm thấy quen dùng, cũng có thể mang về Kim Lăng. Những thứ này đều là nha đầu trong biệt viện."
Nam Cung Mặc hiểu ý của hắn, bởi vì mấy nha đầu này nguyên bản quanh năm ở khác viện, vì lẽ đó người của Trịnh thị tỷ lệ liền từ nhiều xuống ít. Nếu như tương lai mang đến Kim Lăng như lời nói, thì có lẽ sẽ trung thành hơn là mấy nha đầu khi hồi Sở quốc công phủ mới tuyển chọn. Đối với điều này, Nam Cung Mặc cũng không hề lo lắng. Cõi đời này, người có khả năng dễ phản bội lại nhất đều là người được tín nhiệm, hơn nữa, nàng cũng sẽ làm cho những người phản bội nàng biết kết cục là như thế nào.
Cho là nàng không muốn tuyển, Nam Cung Huy kiên nhẫn khuyên nhủ: "Trước đây một mình ngươi không có ai chiếu cố, đợi đến khi về nhà, Quốc Công thiên kim phô trương tuyệt đối không thể thiếu. Chính là mấy ngày nay, tránh không được những người muốn giao du, Mặc nhi vẫn là xem một chút đi."
Kỳ thực Nam Cung Huy quá lo lắng rồi, Nam Cung Mặc mặc dù không phải là người thời đại này, nhưng nàng vẫn có ký ức của Nam Cung Khuynh, làm sao lại không biết đạo lý trong đó? Huống chi, bản thân nàng cũng không phải là người tốt gì, tự nhiên cũng không tồn tại cái gì mà chúng sinh bình đẳng, dùng nha đầu phải chú ý nhân quyền. Nàng là sát thủ, cho dù không đến nỗi coi mạng người như cỏ rác, thế nhưng mạng người ở trong mắt nàng thật sự không đáng giá. Trước đó có nha đầu vô dụng là vì không được dùng tới, thế nhưng hiện tại đã có nơi này cần, như vậy dù cho chỉ là dùng để làm bài trí cũng phải đặt tại nơi này.
"Không cần chọn, tùy tiện chọn ra mấy người là được rồi." Nam Cung Mặc nói.
Nam Cung Huy suy nghĩ một chút, nói: "Theo quy củ trong viện của muội chỉ cần có bốn đại nha đầu, sáu nhị đẳng nha đầu cùng mười hai tiểu nha đầu cùng với hai bà tử quản sự. Ngươi, ngươi... Hai ngươi, trước tiên theo hầu hạ tiểu thư. Còn lại, Vương tổng quản, ngươi xem mà chọn đi. Cuối cùng... Đừng quên Lý quản sự bị giáo huấn như thế nào." Nam Cung Huy nhàn nhạt nói.
Vương tổng quản trong lòng rét lạnh, Lý quản sự chính là trông coi tổ trạch của Nam Cung gia, trông coi toàn bộ tá điền của Nam Cung gia tại Đan Dương. Vốn là người hâm mộ công việc béo bở, chỉ tiếc nghe nói bởi vì chậm trễ Đại tiểu thư, bị công gia tàn nhẫn mà đánh cho một trận đuổi ra khỏi Sở quốc công phủ. Sở quốc công phủ đuổi hạ nhân ra ngoài, chí ít tại huyện ngoài là không người nào dám dùng.
"Ân, nhị công tử. Mấy người các ngươi còn không cảm tạ nhị công tử cùng đại tiểu thư."
"Đa tạ nhị công tử, chúng nô tỳ gặp đại tiểu thư!" Được Nam Cung Huy chọn, mấy tiểu nha đầu mừng rỡ. Các nàng đều là những nha đầu canh giữ ở Nam Cung gia biệt viện, mặc dù nói là công việc thập phần nhẹ nhàng, thế nhưng quanh năm suốt tháng không được thấy mặt chủ nhân tự nhiên cũng không có được ban thưởng cái gì, càng là không có tiền đồ. Không nghĩ tới hôm nay nháy mắt đã trở thành đại nha đầu hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư. Huống hồ, Nhị công tử còn nói nếu như hầu hạ tốt, còn có thể dẫn các nàng hồi Kim Lăng nữa. Đây chính là kinh đô Đế Vương a, trong lúc nhất thời bốn tiểu nha đầu cũng thu được không ít ánh mắt ước ao cùng ghen tị.
Nam Cung Mặc gật đầu, nhìn Nam Cung Huy nói: "Muội đi nghỉ trước."
Nam Cung Huy gật đầu, "Mặc nhi mau đi đi, còn lại nhị ca sẽ xử lý."
Nam Cung Mặc xoay người trực tiếp rời đi, bốn tiểu nha đầu vừa mới nhậm chức hai mặt nhìn nhau. Đại tiểu thư liền tên của các nàng cũng không hỏi, thậm chí ngay cả nhìn các nàng một chút cũng không có, lạnh nhạt như vậy làm cho các nàng nhất thời không biết làm sao. Đại tiểu thư không hài lòng các nàng sao?
"Còn không đuổi theo!" Nam Cung Huy không vui cau mày, những nha đầu này thật quá chất phác, để các nàng bên cạnh Mặc nhi thật sự ổn sao? Thế nhưng... Nhớ tới Trịnh thị trước đó thay Mặc nhi chuẩn bị hai tiểu nha đầu kia, Nam Cung Huy lắc lắc đầu, còn không bằng mấy tiểu nha đầu chất phác này. Cũng được, nếu thật sự không thích hợp thì đổi lại là được rồi.