Bên trong góc hai người cùng ngẩng đầu song song, Lận Trường Phong khóe môi đột nhiên kéo ra một tia cười gượng, thực sự là xảo a.
Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy sóng vai đi vào, liếc mắt liền thấy muội muội đang ngồi ở trong góc ăn đồ ăn. Đương nhiên, vừa lúc cũng nhìn thấy Lận Trường Phong đang ngồi bên cạnh Nam Cung Mặc, trong lòng không khỏi chìm xuống. Lận Trường Phong bọn họ đương nhiên biết, Kim Lăng Lận gia thứ tử, đồng thời cũng là trưởng tử. Quan trọng nhất là, Lận Trường Phong là người hết sức cổ quái, toàn bộ người trong hoàng thành đối với Vệ Quân Mạch cho dù bề ngoài là nhượng bộ lui binh, nhưng phần lớn trong lòng ám tồn khinh bỉ, chỉ có cái tên Lận Trường Phong này, từ lần đầu tiên gặp mặt đã một mực kề cận Vệ Quân Mạch. Nếu như hỏi toàn bộ người trong thành Kim Lăng có ai là bạn của Vệ Quân Mạch không, khoảng chừng cũng chỉ có cái tên Lận Trường Phong này rồi.
Bây giờ, Lận Trường Phong lại xuất hiện bên cạnh Khuynh nhi... Là trùng hợp hay là cố ý?
"Lận công tử?" Nam Cung Tự nhìn nụ cười đáng yêu của Lận Trường Phong trước mắt mà nhíu mày.
Lận Trường Phong nhướng mày, chầm chậm nói: "Đây không phải hai vị công tử của Nam Cung gia sao? Mặc cô nương, ngươi biết?" Lận Trường Phong đương nhiên biết Nam Cung Tự chướng mắt hắn, nhưng mà không đáng kể, công tử hắn cũng thấy Nam Cung Tự kia chướng mắt. Đường đường là trưởng tử đích tôn của Nam Cung gia, mẫu thân ruột đã qua đời nhưng không đi chăm sóc cho tiểu muội muội ruột, lại đối với Nam Cung Thù và người phụ nữ kia so với mẫu thân ruột còn thân hơn. Không biết, còn tưởng rằng Nam Cung Đại tiểu thư là người ngoài sinh đây? Điều này thực khiến Lận Trường Phong khó chịu.
Nam Cung Mặc bình tĩnh mà nhìn ba nam nhân trước mắt, nhàn nhạt nói: "Ngày hôm qua mới biết."
Xì! Lận Trường Phong nhất thời cười nứt ra miệng, hướng về hai người kia lộ ra một nụ cười khuếch đại giả tạo, "Ai? Liền so với bổn công tử sớm một chút sao? Vậy mà làm như rất quen. Mặc cô nương lúc này ngươi hiểu chưa, bổn công tử như vậy mới là chính nhân quân tử."
"Lận Trường Phong!" Nam Cung Tự giận tái mặt, nhìn chằm chằm cảnh cáo Lận Trường Phong. Lận Trường Phong đương nhiên cũng rõ ràng cái thứ gọi là có chừng có mực, khẽ hừ một tiếng ngồi ở một bên không tiếp tục nói nữa, thế nhưng là cũng không chịu rời đi.
"Khuynh nhi." Nam Cung Huy ở trong lòng thở dài, nhìn muội muội nói: "Khuynh nhi, ngươi đừng oán giận Đại ca, cả buổi tối ngày hôm qua ngươi không trở về, đại ca chính là thập phần lo lắng."
Nam Cung Mặc khẽ gật đầu, xem như là đã nghe được Nam Cung Huy giải thích, hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Nam Cung Huy nói: "Tối hôm qua biết trong thành xảy ra vấn đề, nên sáng sớm hôm nay phụ thân cùng chúng ta liền đồng thời vào thành. Khuynh nhi ngươi còn chưa từng thấy phụ thân, hiện tại liền theo chúng ta đi vấn an được không?" Nam Cung Huy không trực tiếp yêu cầu Nam Cung Mặc đi gặp Nam Cung Hoài, mà là uyển chuyển trưng cầu ý kiến của nàng. Tuy rằng tiểu muội này chỉ kém hơn một tuổi, thế nhưng Nam Cung Huy cũng nhận ra được, Khuynh nhi đối với phụ thân và bọn họ là thật sự có ác cảm rất lớn, nàng căn bản là không để ý Sở quốc công phủ.
Nam Cung Mặc nhìn lướt qua Lận Trường Phong đang ngồi ở một bên xem trò vui, vẫn gật đầu một cái. Nguyên bản không thể trốn tránh mãi mà không gặp, nàng cũng không muốn trốn tránh Nam Cung Hoài. Ngày hôm qua tránh đi không gặp bất quá là bởi vì trong lòng một mực quanh quẩn một luồng oán giận không phải của nàng (ý là của chủ thân thể cũ). Nếu không phải thuộc về tâm tình của nàng, trải qua một buổi tối lắng đọng cũng không tồn đọng gì nhiều.
Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy đều ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là bởi vì hổ thẹn, quay về gặp tiểu muội này bọn họ đều là không tự chủ có một loại cảm giác không được tự nhiên.
Lận Trường Phong cười híp mắt nói: "Mặc cô nương thật không có suy nghĩ, nguyên lai là Nam Cung gia Đại tiểu thư a. Đáng tiếc,..."
"Lận công tử, chúng ta còn có việc. Trước tiên không tiếp đón." Nam Cung Tự không khách khí chút nào quyết định lời của hắn. Nam Cung Mặc hơi nghi hoặc một chút nhìn thoáng qua người nào đó đang nháy mắt ra hiệu với nàng, trong lòng cũng là mấy phần hiểu rõ. Lận Trường Phong cũng thức thời, mỉm cười đứng lên nói: "Nếu ba vị có việc, bổn công tử sẽ không quấy rầy. Mặc cô nương, đã nói sẽ làm người dẫn đường cho ta, không được nuốt lời?! A, Sở quốc công là ở trong hành cung chứ? Chúng ta sẽ có lúc nào đó lại gặp mặt đây."
"Không tiễn." Nam Cung Tự nhàn nhạt nói, hiển nhiên một chút cũng không muốn nhìn tới Lận Trường Phong.
Đưa Lận Trường Phong đi, Nam Cung Tự mới thở dài, nhìn Nam Cung Mặc đang tiếp tục dùng bữa không nhanh không chậm nói: "Khuynh nhi dùng cơm xong chúng ta sẽ đi." Nam Cung Mặc cũng không muốn để hai người đàn ông nhìn mình ăn đồ ăn, nàng sẽ căng thẳng, "Nhà trọ này đồ ăn sáng rất ngon, các ngươi muốn dùng bữa không?"
Nam Cung Tự muốn cự tuyệt, còn chưa nói ra miệng đã bị Nam Cung Huy cười hì hì giấu đi, "Khuynh nhi thường ở tại Đan Dương, ngươi nói ăn ngon khẳng định ăn ngon, vừa vặn ta cùng đại ca còn chưa dùng bữa đây. Đại ca, ngồi xuống cùng nhau ăn đi."
Ngoài nhà trọ, Lận Trường Phong quay đầu liếc nhà trọ sau lưng một cái, tâm tình sung sướиɠ nhón chân nhẹ nhàng bay vào một trà lâu đối diện. Quả nhiên lên lầu hai liền thấy người nào đó đang ngồi ở cửa sổ uống trà, nhíu mày cười nói: "Ta thật không rõ ngươi tại thẹn thùng cái gì? Mặc cô nương rõ ràng là một cô nương dịu dàng, hào phóng, mỹ lệ thông minh nha."
Vệ Quân Mạch vẻ mặt hờ hững, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: "Nói nhăng gì đó."
"Xì!" Lận Trường Phong khinh thường xì khẽ, "Ta đã nói với ngươi, người nhà Mặc cô nương cũng không có coi trọng ngươi. Ngươi nếu như không muốn cưới nữ nhân ngu xuẩn Nam Cung Thù kia. Tốt nhất vẫn là mau mau cùng Mặc cô nương trước mặt tạo một ít hảo cảm."
Vệ Quân Mạch nhíu mày, giống như không tức giận. Lận Trường Phong tiếp tục nói: "Ngược lại, ta muốn nói là nếu Nam Cung Hoài phát hiện đích trưởng nữ này thực sự xuất sắc, thì tuyệt đối sẽ không suy nghĩ gì mà quyết định gả cái nữ nhân ngu xuẩn kia đi. So với danh tiếng xấu xa của Nam Cung Thù và một nữ nhi chịu tang mẫu thân giữ đạo hiếu, danh tiếng rất tốt, cử chỉ thông minh, hào phóng đích trưởng nữ càng thêm hữu dụng chứ? Bất kể là gả cho hoàng tử hay hoàng tôn nào, đều là danh chính ngôn thuận, hoàn toàn không cần phải tính toán."
Nếu như đã nhận thấy Nam Cung Mặc và Nam Cung Thù quá khác biệt, Nam Cung Hoài còn muốn đem đích trưởng nữ đại gả, đây tuyệt đối là đầu óc ngu ngốc không biết hãm hại. Đương nhiên, bọn họ thật ra là hi vọng Nam Cung Hoài đầu óc tiếp tục có như vậy. Nếu là thật cưới nữ nhân Nam Cung Thù ngu xuẩn kia... Lận Trường Phong không thể không hoài nghi người nào đó sẽ thuê hắn đi làm một chút việc, làm cho tân lang thuận lợi thành người không vợ.
Vệ Quân Mạch dòng họ này xưa nay là mặt lãnh tâm hắc, muốn hắn nuốt giận vào bụng mà mang nón xanh quả thực là nằm mơ.
"Này, ta nói nhiều như vậy ngươi đúng là nên thốt một tiếng cảm ơn a." Lận Trường Phong không vui nói. Rốt cuộc là ai muốn cưới vợ vậy?
"Ừm." Vệ Quân Mạch cụp mắt, nhìn chén trà trước mắt nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Có ý gì?"
Vệ Quân Mạch đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Ta biết rồi, ngươi từ từ uống, nhớ trả tiền."
"Khốn nạn! Ngươi lại muốn đi chỗ nào nữa?!" Lận Trường Phong lên cơn giận dữ.
"Hành cung." Nhẹ nhàng để lại hai chữ, thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đã biến mất ở cửa lầu.
"Hừ! Biểu hiện bình tĩnh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không sốt ruột đây." Lận Trường Phong phục hồi tinh thần lại, đối với người nào đó nín nhịn khịt mũi. Còn không phải nghe được lời của hắn, còn tưởng rằng hắn thật sự có thể bình tĩnh tất cả tùy duyên đây.
Nếu như lúc này Vệ Quân Mạch biết suy nghĩ của người nào đó trong lòng, nhất định sẽ nói hắn là: Hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Đứng ở dưới lầu, Vệ Quân Mạch giương mắt nhìn trời. Giơ tay che đôi mắt tím khỏi ánh mặt trời, tránh thu hút sự chú ý của người khác, so với Nam Cung Thù, Nam Cung Mặc đúng là sự lựa chọn tốt hơn. Thế nhưng... Chuyện sau này ai biết được? So với gương mặt nhàn rỗi dài ra của Nam Cung Thù, Nam Cung Mặc chỉ sợ càng thêm khó đối phó. Nếu như... Nàng không muốn gả vào Tĩnh Giang Quận Vương phủ như lời nói...
Ai sẽ nguyện ý đây? Lắc đầu một cái, lãnh ngạo nam tử giữa hai lông mày xẹt qua một tia nhàn nhạt khinh trào.