Chương 41

Xiêm y hôm nay của Phượng Minh

thật

sự

rất quỷ dị. Ít nhất

thì

theo thẩm mỹ của A Nguyên, là tuyệt đối

không

tiếp thụ được.

Đồ của Phượng Minh luôn luôn làm từ các loại vải thông thường, thế nhưng hôm nay lại mặc

một

bộ cẩm bào hồng rực,

không

chỉ như thế, cẩm bào kia còn được thêu tám hoa mẫu đơn lớn

đang

hừng hực khí thế nở rộ

trên

xiêm y. Xiêm y này vốn dĩ người cha mĩ nhân của A Nguyên Túc vương cũng có

một

bộ. Vốn là nam tử tuấn mỹ trắng nõn nên màu hồng rực lại làm nổi bật được mi mắt tựa họa, phong lưu thoải mái, làm A Nguyên xem qua

một

lần liền nhớ mãi

không

quên. Bất quá

hiện

nay, người mặc có chút cường tráng còn có chút đen làm A Nguyên nháy

một

cái,

không

đành lòng nhìn thẳng.

Quá thảm!

Phượng Minh lần đầu tiên tới gặp trực tiếp người trong lòng, lúc này

đang

thấp thỏmkhông

yên, thấy mình

đã

bị muội muội phát

hiện, vội vàng cúi đầu sửa sang lại xiêm y mô phỏng Túc vương thúc, rồi mới cố lấy dũng khí

đi

ra,

trên

mặt có vài phần đỏ thắm bước nhanh đến trước mặt mọi người

đang

bị xiêm y của

hắn

làm cả kinh tới

nóikhông

ra lời, thấp giọng ho

một

tiếng, khẩn trương liếc Tề Thiện đứng sau lưng ở A Nguyên, rồi gập ghềnh

nói, "Ta,ta

đã

đến."

Tam công chúa hơi ngừng lại, tới cùng mình cũng là chủ nhân nên làm như

không

thấy Phượng Minh phát bệnh, chỉ cười

nói, "Tam hoàng đệ tới đúng lúc." Thấy Phượng Minh khẩn trương cười, nàng biết chút ít tâm tư của đệ đệ, ánh mắt dừng

trên

người tỷ muội Tề gia

một

cái chớp mắt, thấy hai tỷ muội Tề Nhã Tề Thiện nghiêng người cúi đầu, trong lòng thở dài chỉ cười

nói, "Đều là người thân cận, sao lại đa lễ như vậy?" trong ánh mắt nhiệt tình của Phượng nàng chỉ vào hai tỷ muội cười

nói

"Đây là hai tiểu thư của

anh

quốc công, ngày thường hay tiến cung, chỉ là nhân duyên trùng hợp, các ngươi vẫn chưa từng thấy qua."

"Thỉnh an điện hạ." Tề Nhã

đã

đính thân cho Phượng Đường, lúc này hào phóng hơn chút, Tề Thiện lại tuân thủ nghiêm ngặt quy củ,

không

vì Phượng Minh có thân phận cao quý mà tiến lên, chỉ cúi đầu thỉnh an Phượng Minh xong lui lại phía sau Tam công chúa, hiển nhiên đối với danh hiệu hoàng tử

không

có hứng thú. Nhưng như vậy nàng lại

không

thấy Phượng Minh giương mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần si ý, thấy bộ dáng của nàng, vẻ mặt thất vọng

nói, "Ngươi cũng an.”

A Nguyên nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của tứ hoàng huynh, thở dài

không

thôi.

Ngốc như vậy,

thật

sự

có thể lấy được tức phụ sao?

"Hoàng huynh tới chậm,

nói

chúng ta nên phạt ngươi như thế nào đây?" Quyết định chế tạo

một

cơ hội cho Phượng Minh, A Nguyên ưỡn cái bụng nhỏ

đi

đến trước mặt Phượng Minh, ngửa đầu hỏi.

"không

bằng, ta mời mọi người

đi

xem ca múa uống rượu?" Phượng Minh thấy đường muội rút dao tương trợ, vội vàng tươi cười hòa khí.

A Nguyên lấy tay bịt mặt, cảm thấy đường huynh hoàn toàn

không

thể cứu.

Tề Thiện

đã

sớm nghe

anh

quốc công

nói

với nàng, Hoàng thượng có

một

người con trai bộc trực hàm hậu,

nói

xác thực là có chút ngốc, nàng lúc đầu

không

cho là đúng, chung quy có thể ở an toàn sống ở trong cung, sao có thể là ngốc tử? Nhưng mà hôm nay nghe vị hoàng tử này

nói

vài vài câu, hơn nửa đều bừa bãi, trong lòng cảm thấy hơn phân nửa là

sự

thật. Nàng ngẩng đầu nghiêm túc xem vị Thành vương điện hạ trong truyền thuyết, chính diện

một

mảnh hồng rực khóe miệng hơi hơi cứng ngắc, lần nữa dùng sức nhìn Phượng Minh, cũng

không

biết nên dùng biểu tình gì, lại e ngại hoàng tử tức giận, cúi đầu

thật

nhanh che miệng mỉm cười.

Phượng Minh đúng là thiếu niên

anh

tuấn, nhưng lại

không

giống Túc vương trắng nõn tuyệt đẹp, bởi vậy

không

thích hợp ăn mặt như vầy.

Nhưng mà lúc này Phượng Minh

đang

rất vui vẻ, thấy ánh mắt Tề Thiện dừng

trênngười mình liền cảm thấy xiêm y hôm nay phá lệ tốt đẹp.

Đây

đã

là lần thứ hai người trong lòng nhìn

hắn

.

Trong lòng Phượng Minh mỹ mãn, thấy A Nguyên giương cái miệng

nhỏ

nhìn mình, ánh mắt rơi vào miệng nàng đột nhiên kêu lên, " Răng cửa của ngươi đâu?!" Đường muội đáng

yêu

của

hắn

vậy mà biến thành

một

nha đầu

không

răng nha?!

A Nguyên đắm chìm trong ánh mắt kinh ngạc của các tỷ tỷ, sắp té xỉu, trong lòng

âmthầm ghi nợ đường huynh

một

lần.

Chọc vết sẹo, mà còn là ở trước mắt bao nhiêu người chọc sẹo, hoàng huynh tuyệt đối là cố ý!

Đối mặt với ánh mắt ghi hận của đường muội, Phượng Minh chậm lụt gãi đầu

một

cái.

Đằng trước cục thịt nhỏđang xấu hổ và giận dữ vô cùng, phía sau thiếu niên

nhẹnhàng mỹ lệ, chạm trán mỉm cười

nói

gì đó, thấy ánh mắt Phượng khanh lặng lẽ rơi vào

trên

tay A Dung, đưa bàn tay thon dài của mình ra,ôn thanh

nói, "Cho ta

đi?"

"Cái gì?" A Dung cười giống như mây núi mờ ảo, chỉ là mở miệng ra

nói

lại

không

có chút tiên khí gì" Là của ta, tại sao phải đưa cho ngươi?" Vợ

nhỏ

của

hắn

sao có thể ở trong vòng tay người khác? Đại ca cũng

không

được!

"Đó là muội muội của ta." Phượng khanh cường điệu chữ "Ta"

một

chút, nghĩ tới mấy ngày trước Túc vương tiến cung, sau khi trở về lại lật bàn, bị Hoàng thượng dương dương đắc ý giơ ra cái răng sữa đầu tiên của A Nguyên khoe khoang tới tức giận đến suýt hộc máu, lắc đầu thở dài "Ngày sau mới là của ngươi, nay..."

"Vẫn luôn

sẽ

là của ta." A Dung nhướn mày, đem răng sữa của A Nguyên

trên

tay thu vào hà bao, ánh mắt ôn hòa

nói, "Nàng hết thảy, đều có ta làm bạn." ( đoạn này ý là Phượng khanh thấy A dung cầm răng mới rụng của A Nguyên, muốn đem về mà AD k chịu, hzai………sau này mà

gái

mình rụng cái răng sữa đầu tiên cũng đem đóng lọ cất)

Mới

nói

tới đây

đã

thấy cục thịt mập ào ào chạy tới ôm đùi bản thân nghiến răng

nhỏgiọng

nói, "Tứ hoàng huynh là trứng thối! để

hắn

muộn

thật

muộn mới cưới được nàngđi, hừ!" trong lòng A Dung khẽ nhúc nhích, sờ sờ chân tóc mềm mại của A Nguyên,nhỏ

giọng

nói

"Nếu ngươi giận

hắn, vậy nghĩ cách làm

hắn

không

vui

một

chút là được."

"Nhìn ta hồi cung, khi dễ

hắn

như thế nào!" A Nguyên tươi cười "Tà ác",

trên

khuôn mặt mập

nhỏ

nhắn đều là ý nghĩ xấu xa, làm A Dung nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, thấy người đằng trước đều

đang

nói

chuyện với Phượng Minh, cúi người túm móng vuốt

nhỏ

của A Nguyên cắn

một

ngụm, thấy cục thịt

nhỏ

tử trợn tròn mắt, cười ha hả mỡ

nói, "không

phải muốn xem ca múa sao? Đừng để ý người khác, bản thân hảo hảo nhi chơi đùa, tới lúc hồi cung cũng

không

buồn bã đúng

không?"

Trong cung, nơi nào sống dễ dàng? Dù là A Nguyên được sủng ái, nhưng là ở trong cung sủng ái càng nhiều lại càng thêm câu thúc, A Nguyên nhìn như hoạt bát, làm việckhông

kiêng nể gì, nhưng là từ trong miệng Phượng khanh vẫn có thể nghe được, kỳthật

đứa

nhỏ

này làm việc đều giữ nghiêm điểm mấu chốt, tuyệt

không

đυ.ng vào nghịch lânn của Hoàng thượng hoặc Thái Hậu, còn phải lấy lòng trưởng bối,

không

biết hao phí bao nhiêu tâm huyết. Trong mắt người bên ngoài là vinh sủng, A Dung lại cảm thấy đứa

nhỏ

này thực

sự

rất lỗ.

"Mau lớn lên

đi." A Dung khẽ giọng

nói.

Trưởng thành, gả cho

hắn,

hắn

có thể làm cho nàng chân chính tùy tâm sở dục.

"Ngươi có chủ ý xấu xa gì?" A Nguyên híp mắt nhìn A Dung, rồi lắc lắc thân thể

nhỏliền chạy

đi, tự mình đẩy Phượng Minh kêu lên, "Tứ hoàng huynh

đi

uống rượu cùng các ca ca

đi." Rồi vội vàng ngồi xổm xuống

nhỏ

giọng

nói

bên tai Phượng Minh "Chỗ Tam hoàng tỷ để cho huynh, vừa lúc thấy được trung tâm đình đó, hoàng huynh cao hứng lắm

không?" Thấy vẻ mặt Phượng Minh kinh hỉ, nàng che miệng cười trộm

nói"Hoàng huynh phải hảo hảo xem nha." Trong đình đều treo lụa mỏng, Phượng Minh gặp quỷ mới có thể nhìn thấy người bên trong, làm cho

hắn

nhìn

không

thấy ăn

khôngđược, ha ha ha ……..

Công chúa điện hạ cảm thấy mình là

một

hảo hài tử

không

mang thù,

một

khi có thù nàng liền báo tại chỗ.

"A Nguyên, ngươi

thật

là hảo muội muội của ta." Phượng Minh cảm động

không

nhẹ, thấy Ngũ công chúa còn

đang

hi hi ha ha mói chuyện với Tứ công chúa,

một

chút cũngkhông

nhận thấy tâm ý của huynh trưởng đại nhân,

hắn

liền ghé vào bên tai A Nguyênnói, "Ta có được mấy vò rượu nho ngon từ thương nhân Tây Vực, ngọt và hương, đều cho A Nguyên!" Thấy A Nguyên thèm

nhỏ

dãi, cảm thấy lần này xem như vỗ mông ngựa đúng chỗ, thập phần đắc ý

không

khỏi vò đầu cười ngây ngô.

Cái này... A Nguyên thấy đường huynh mặc

một

thân xiêm y phong lưu lại lộ ra cái loại ngây ngô cười này, vẻ mặt vặn vẹo

nói, "Ai kêu hoàng huynh mặc xiêm y này?" Quá thất đức

đi! Đây

không

phải là

đang

khi dễ người sao!

"Vương thúc a, làm sao?" Phượng Minh nghi ngờ hỏi.

"Phụ vương ta?" A Nguyên trừng mắt hỏi, đích thực nghĩ

không

ra phụ thân nhà mình hư hỏng như vậy!

"Vương thúc

nói, màu này nhìn đẹp nhất " ánh mắt Phượng Minh hướng Tề Thiện ngượng ngùng

nói, "Huống gì ta thấy vương thúc mặc vào dẹp lắm, nghĩ chắc

sẽkhông

sai…. " lại tràn đầy hi vọng đối với vẻ mặt đồng tình của A Nguyên hỏi, "Tốt hơn trước đây nhìn có phải

không?"

hắn

đỏ mặt

nhỏ

giọng

nói, "Nàng vừa rồi nhìn ta."

Tình huống như vậy, A Nguyên có thể

nói

cái gì?

Đương nhiên, nếu Túc vương biết Phượng Minh dám hủy hình tượng của

hắn

trước mặt khuê nữ, nhất định

sẽ

hộc máu 3 lần. Ai biết cháu trai chạy tới hỏi xiêm y đẹp đẽ là để mình mặc đâu? Có chút thẩm mỹ nào

không?!

Chỉ là A Nguyên

không

có hứng thú gì với duyên cớ của chuyện này, chỉ túm vạt áo Phượng Minh nghĩ kế

nói, "Hôm nay

không

thích hợp quá gấp, bằng

không

chính là thứ đăng đồ tử. Hoàng huynh chỉ cần giống như chính nhân quân tử cùng các ca ca

điuống rượu là được." Thấy Phượng Minh lưu luyến

không

rời, hiển nhiên luyến tiếc buông tha cơ hội thân cận cùng Tề Thiện, nàng cảm thấy hoàng gia có thể cho ra thiếu niên ngây thơ như vậy

thật

kỳ ba,

không

khỏi đồng tình lại mang theo giận dữnói, "Còn có, ngàn vạn lần đừng

nói

chuyện, đường huynh mới vừa rồi ngươi còn nhớrõ

mình

nói

cái gì sao?!"

Phượng Minh nghe A Nguyên

nói

như vậy, liền cảm thấy có chút

không

ổn. Tinh tế hồi tưởng lại

một

chút mới choáng váng đầu óc, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn A Nguyên giống như gặp quỷ, nước mắt kém chút nữa lăn ra nhưng

hắn

chỉ mạnh bạo giấu trong lòng rồi xoay người lảo đảo

đi

ra ngoài,

không

nghe thấy A Nguyên kêu to,hắn

chỉ muốn tìm

một

chỗ

không

có người khóc lớn

một

trận, chạy chạy

đi

lại vấp chân, nghe Tề Thiện thét

một

tiếng kinh hãi,

hắn

nhịn

không

được bi thương quay đầu, thấy người trong lòng mặt đầy lo âu nhìn mình, cảm thấy tâm hồn tổn thương được trấn an.

"Ai nha!" Phượng Minh cảm thấy

trên

đầu đau xót, là đυ.ng vào

trên

cây, trong kia ánh mắt khϊếp sợ của Tề Thiện, cảm thấy mình quá mức dọa người, che cục u to

trên

đầuthật

nhanh chạy.

"Tứ hoàng đệ." Phượng Minh đích thực quá mức mất mặt, Tam công chúa muốn

nóitốt gì đó lại nhất thời

không

biết nên

nói

cái gì, thấy vẻ mặt Tề Thiện khϊếp sợ, hiển nhiên chưa từng thấy qua thiếu niên như vậy, khó khăn cười cười, ôn thanh

nói, "Ngày thường,

hắn

vẫn

thật

thông minh."

nói

xong nàng cảm thấy chính mình cũng

khôngthể tin tưởng, chỉ có thể nhìn đường muội xưa nay tinh quái, thấy ánh mắt A Nguyên loạn chuyển, cười

nói, "Chỉ là hôm nay cũng là có duyên."

"Tam hoàng tỷ

không

biết, " A Nguyên cười hì hì

nói, "Tứ hoàng huynh là người cứng đầu, ngây ngốc." Thấy Tam công chúa khóe mắt căng thẳng nàng liền nhào tới ôm tay Tề Thiện oán giận

nói, "Ở trong cung, hoàng tử nào

không

có thị thϊếp? Nhưng tứ hoàng huynh,

nói

cái gì chỉ cần

một

người mình thích là đủ rồi, nay còn chưa có cung nữ ấm giường đâu." Thấy

trên

mặt Tề Thiện ôn hòa rất nhiều, biết biểu tỷ đối với nam tử giữ mình trong sạch coi trọng hơn chút, lại cười hì hì

nói, "Tứ hoàng huynh nhiều ngốc nha, lại

nói

chỉ cưới

một

vương phi, người khác ai cũng

không

cần!"

"Tứ hoàng đệ quả

thật

nói

như vậy." Tam công chúa rất thông minh, thấy A Nguyênnói

lời như vậy liền làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ

nói, "Ngay cả phụ hoàng cũng

không

có cách nào, chỉ để chính

hắn

làm chủ."

A Nguyên cũng biết, tính tình Tề Thiện có chút nghiêm cẩn,

không

phải nghe thấy có trai hiền liền động tâm, quả nhiên thấy trong mắt biểu tỷ có tán thưởng nhưng lại hết sức bình tĩnh, biết đây

không

phải là chuyện

một

sớm

một

chiều, e ngại làm Tề Thiện cảnh giác, chỉ

nói

cười chuyển hướng sang việc khác,

nói

chút điển cố trong cung làm mọi người

yêu

thích, Tam công chúa vốn là cười híp mắt lắng nghe, nhưng khi nghe được Vương quý nhân có thai, Tứ công chúa và tam công chúa sắc mặt liền cương cứng, hồi lâu mới cố cười

nói, "Đó là việc vui."

"Chẳng trách, hôm kia Vương gia vậy mà có người đến nhà, chắc là khoe ra." Tứ công chúa và Tam công chúa giống nhau, đều là vài năm chưa có thai, trong lòng

khôngđược tự nhiên, nghe xong lòng dạ trống trải đều cảm thấy

không

vui vẻ, Tam công chúa cười lạnh, "Chẳng qua là cái thai, là nam hay là nữ còn chưa biết,

đã

ngông cuồng như vậy, còn dám tới nhà ta làm thân thích, nếu

không

phải lão thái thái khoan dung, ta

đã

đem bọn người

không

biết phân biệt cấp bậc lễ nghĩa đánh ra ngoài!" Thấy A Nguyên giật mình lộ ra vài phần

không

được tự nhiên, nghĩ tới A Nguyên cómột

vị biểu tỷ gả đến nhà này, trong lòng hối hận khi

nói

lỡ, nắm tay A Nguyên cườinói, "Chẳng qua là nhà

hắn

còn có

một



vợ

nhỏ

rất quy củ khả ái, ta gặp thích." Người này là vị biểu tỷ kia của A Nguyên.

"Ngay cả vị phần cũng

không

có, có cái gì để bừa bãi." A Nguyên cười lạnh "Chẳng qua là thai này

đã

lâu mới có nên hiếm lạ, mới vừa cho chút mặt mũi

đã

có ngườikhông

biết xấu hổ." Nghĩ tới biểu tỷ bản tính ôn nhunay lại mặt dày tới quý phủ người khác,

không

chừng quẫn bách đến thế nào, A Nguyên càng thêm bực bội, thấy tỷ muội Tề gia ccũng cau mày, đều là biểu tỷ muội ruột thịt,

nói

chuyện cũng

không

khách, " Mẫu thân ta

nói, nhị dì trở về kinh thấy biểu tỷ như vậy, còn

không

biết

sẽ

thương tâm đến thế nào."

"Ở trong nhà là kim tôn ngọc quý, lại phải ở nhà nghèo cửa

nhỏ

Vương gia chịu ủy khuất sao?" khóe mắt Tề Thiện giật

một

cái, lạnh nhạt

nói, "Thoạt nhìn, nên gọi phụ thân và các đệ đệ

đi

một

chuyến!"

"Bằng

không,

thật

cho rằng

anh

quốc công phủ

không

còn người nào sao!" Tề Nhã cũng dậm chân cười lạnh "Mới là

một

quý nhân

đã

dám bừa bãi ở trong kinh như vậy,không

đặt huân quý vào mắt suy tàn

đang

ở trước mắt,

không

bằng đưa biểu tỷ trở ra, miễn cho ngày sau còn mất mặt như vậy!" Quả thực làm người ta chê cười!

A Dung ở bên cạnh Phượng khanh lặng lẽ nhìn A Nguyên tức giận cảm thấy trong lòngkhông

vui vẻ, lặng lẽ nhớ trong lòng Vương gia

một

khoản nợ chờ thanh toán

mộtphen, cũng làm A Nguyên sau này bớt giận vì đám tiểu nhân.

Vốn là việc vui trong cung lại làm mấy nữ hài nhi ai nấy đều

không

vui, A Nguyên cảm thấy Vương phủ

thật

đúng là sao chổi xui xẻo, nghĩ tới người này được Hoàng Hậu cho phép

không

cần thỉnh an liền

thật

sự

dám đóng cửa ở trong cung của mình

không

tới gặp Thái Hậu Hoàng Hậu, khóe mắt

âm

trầm

nói, "Là lỗi của A Nguyên làm các tỷ tỷ nghe được chuyện

không

vui, A Nguyên xin bồi tội!"

nói

xong thở dài túm tay Tam công chúa cười

nói, "sau này lại xử trí tiếp, hôm nay tỷ muội đều tới đây

không

thể làm mất hưng trí nha?"

"Tốt hư gì cũng đều là ngươi." Tam công chúa kéo dài thanh

âm, gọi người dẫn Phượng khanh và A Dung

đi

hướng khác còn mình nắm tay A Nguyên cười

nói, "Trong chốc lát nếu là ngươi

không

vui, tỷ tỷ

sẽ

không

để ngươi

đi

." Thấy A Nguyên che miệng

nhỏ

không

biết là

đang

cười cái gì, cúi người hỏi, "Thay răng có đau lắmkhông?" Thấy A Nguyên lắc đầu, nàng lại

nói, "Hôm nay

không

cho ngươi ăn quá nhiều điểm tâm, khỏi bị hư răng của ngươi." Thấy bé mập rầm rì ủng vào người mình, nàng cười

nói

với Tứ công chúa, "A Nguyên tham ăn, lại nhiều mưu mẹo, hoàng muội chớ bị nàng lừa."

"Hoàng tỷ yên tâm." Trước mặt các tỷ muội, Tứ công chúa thấy cảm giác tức giận tới thở

không

được trước mặt bà bà

đã

biến mất,

không

những vậy còn khôi phục lại tính tình thiếu nữ, khi A Nguyên

đang

sầu mi khổ kiểm, nàng cười duyên

nói

"Tất nhiênkhông

để A Nguyên toại nguyện." Thấy nàng ngao ngao nhào về phía mình, Tứ công chúa giơ tay ôm lấy A Nguyên, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Trời đất phù hộ, để nàng có thể sinh cho phò mã

một

hài tử, cho dù là nữ nhi, phải chết nàng cũng nguyện ý.

A Nguyên làm bộ như

không

nhìn thấy Tứ công chúa ảm đạm, cố gắng làm nũng bán manh, dùng sức làm đường tỷ cười rồi mới hài lòng lui ra

nói

chuyện với Ngũ công chúa "Ngươi nghe thấy điều gì?"

"Lý quốc công phu nhân muốn tứ tỷ phu thu thông phòng, tứ tỷ phu

không

nguyện ý, " Ngũ công chúa

nói

về các lời đồn "Lý quốc công phu nhân cho tứ tỷ phu

một

bạt tai!" Thấy bộ dáng A Nguyên

không

thể tin được, Ngũ công chúa cũng là ở trong cung lớn lên, làm sao có thể

thật

sự

là thiên chân ngốc nghếch?

trên

mặt liền lộ ra sắc lạnh,nhỏ

giọng

nói, "Sau này ta mới biết, chẳng trách tại sao Lý quốc công phu nhân nhất định phải nháo cho phu thê tứ tỷ tỷ bất hoà, nguyên lai…. " nàng thấp giọng

nói, "Nàng

không

phải mẹ đẻ của tứ tỷ phu."

"Nhưng tứ tỷ phu là đích trưởng tôn!" A Nguyên nghe xong kinh ngạc

nói, "Trước nay chưa từng nghe

nói

a!" Huống gì nàng

đã

thấy Lý quốc công phu nhân

một

lần, có vài phần giống tứ phò mã, nàng tuổi còn

nhỏ

cũng

không

để bụng, tới giờ mới biết.

"Là thứ muội của mẹ đẻ

đã

mất của tứ tỷ phu." Ngũ công chúa khinh thường

nói

"Ta cũng hiểu, nay nàng cũng có con trai, nghe

nói

rất là trí tuệ, còn

không

phải mong chờ tước vị của tứ tỷ phu? Nếu

không

phải thái phu nhân còn tại, che chở cho tứ tỷ phu, cũng may còn có nàng vì nghe

nói

ngay cả quốc công cũng cảm thấy tứ tỷ phu

khôngthông minh bằng đệ đệ."

nói

tới đây, ngũ công chúa

đã

giận dữ "Đều

nói

có mẹ kế

sẽkhông

có cha, nay ta xem đúng là chuẩn xác cực kì. Cái gì đích trưởng, cũng là nhờ thái phu nhân coi trọng mà thôi."

Lý quốc công thái phu nhân là trưởng tỷ Thái Hậu, xưa nay là người hiểu chuyện, nguyện ý nghênh cưới Tứ công chúa,

một

là để Lý quốc công phủ từ nay về sau

sẽ

có huyết mạch hoàng gia,

một

chính là dùng thân phận của Tứ công chúa đến áp chế dã tâm của Lý quốc công phu nhân.

"Nàng cứ như vậy cho tứ tỷ phu

một

cái tát?" A Nguyên bất khả tư nghị hỏi "Lý quốc công cái gì cũng

không

nói?" dấu tay chói lọi ở

trên

mặt, còn

không

thể làm tội trạng? Phò mã, vậy cũng là người của hoàng tộc, sao có thể bị

một

kế mẫu đánh ở

trên

mặt?! Đây quả thực là tại đánh mặt của hoàng gia!

Nhưng là bây giờ hiếu đạo

thật

sự

rất nặng.

"Ngươi đừng

nói, vị quốc công gia kia cũng

thật

thú vị, nghe phu nhân

nói

xong chỉ

nóitứ tỷ phu bất hiếu, làm mẫu thân thương tâm thất vọng, sao có thể giương mắt vì tứ tỷ phu chứ?" Ngược lại còn làm Lý quốc công thái phu nhân giận tím mặt, đưa phu thê Lý quốc công đến trước mặt mình, tuyên bố phải hưu thê, bỏ kế mẫu

không

biết nhân từ này, Lý quốc công khóc rống thất thanh xong lại mắng tứ phò mã lòng dạ khó lường xúi giục trong nhà bất hoà,

không

còn mặt mũi làm thế tử Lý quốc công.

Các loại hành vi này làm Ngũ công chúa giận tới tận phế phủ, thấp giọng

nói, "Thế gian này, còn có phụ thân vô tình như vậy, phu quân bạc nghĩa tới thế." mẹ đẻ tứ phò mã gặp gỡ phu quân như vậy, coi như là xui xẻo. Nhi tử chính thống lại bị thứ muội sỉ nhục.

"Rồi sao?" A Nguyên tiếp tục hỏi, "Thái phu nhân

nói

như thế nào?"

"Đuổi Lý quốc công phu nhân

đi

thôn trang ở. " Ngũ công chúa kéo lỗ tai A Nguyênnhỏ

giọng

nói

"Chỉ là Lý quốc công

đang

làm ầm ĩ trong nhà,

nói

tứ tỷ phu bức kế mẫu rời

đi,

hắn

muốn

đi

cáo tứ tỷ phu ngỗ nghịch!"