Chương 37

Thấy thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần lần đầu mất

đi

tươi cười bình thường, giờ vẫn

đanglặng lẽ sờ khóe miệng của mình, A Nguyên cảm thấy như mình

đã

chiến thắng A Dungmột

lần, rất là vui sướиɠ, diễu võ dương oai ngửa cổ

nhỏ

kêu hai tiếng a a với A Dung, đợi

một

lát mà chỉ thấy A Dung cúi đầu nhíu mày, tựa hồ

đang

tự hỏi chuyện gì đó, nàng

không

có hảo ý tiến sát vào thiếu niên này, chuẩn bị lại cắn

hắn

một

ngụm, nhưng mà khi A Dung rũ đầu xuống, nàng nhìn thấy toàn bộ dung nhan như hoa như ngọc của thiếu niên này

thì

lại

một

lần nữa ngây dại chảy nước miếng nhìn A Dung ngẩn người.

Khuôn mặt mĩ nhân của A Dung vẫn luôn làm người ta choáng váng.

Lúc sau lại thấy thiếu niên này khẽ nhúc nhích, lại

một

lần nữa cười

một

tiếng, rồi quay đầu đưa ánh mắt hướng về A Nguyên, thấp giọng

nói

"Vừa rồi,

thật

thích phải

không?"

Quả

thật

rất ngọt.

Bị A Dung cười đến tình mê ý loạn, A Nguyên ngốc ngốc gật gật đầu, làm nụ cười

trênmặt A Dung càng thêm sâu.

"Như thế..." A Dung nhướn mày,trong ánh mắt thèm

nhỏ

dãi của A Nguyên lại

một

lần nữa bỏ vào trong miệng mình, vừa cắn điểm tâm vừa mỉm cười hỏi A Nguyên "Cho A Nguyên

một

ít, A Nguyên có muốn hay

không

?"

nói

xong, lại đặt A Nguyên vào lòng mình, bóp điểm tâm trong tay thành mảnh rất

nhỏ, thấp giọng

nói, "Ngươi còn

nhỏ,không

thể ăn nhiều đồ ngọt, chỉ cho ngươi thỏa mãn tâm nguyện thôi, có đượckhông?" Thấy A Nguyên lo lắng

không

yên ôm lấy tay mình há miệng cắn khối điểm tâm kia,

hắn

sờ ngấn thịt nhô ra từ người nàng, cười

nói

"không

nên gấp gáp."

hắn

bây giờ mới phát

hiện,

thì

ra xem bộ dáng hài lòng của hài nhi này, trong lòng cũng

thật

vui vẻ.

Tuy rằng điểm tâm

không

nhiều, nhưng A Nguyên cũng biết bây giờ mình tiêu hoá những thứ đó

không

tốt nên cũng

không

so đo chỉ lo ăn điểm tâm, khi hết rồi lại liếʍ sạch đường và bột dính

trên

đầu ngón tay của A Dung, trong ánh mắt ý vị thâm trường của A Dung, nàng thỏa mãn xao xoa cái bụng nhỏ của mình rồi lại rầm rì kêu lên, cầm tay A Dung hướng tới bụng

nhỏ

muốn

hắn

nhu nhu, xúc tiến tiêu hóa, để lát nữa còn có thể tiếp tục ăn.

Nhìn bộ dáng đương nhiên của đứa

nhỏ

này, A Dung bất đắc dĩ cười cười, thuần thục cho nàng xoa bụng làm A Nguyên thích ý híp mắt

nhỏ

giọng kêu rầm.

A Nguyên

đang

hưởng thụ mĩ nhân hầu hạ, lại nghĩ tới câu ngạn ngữ "Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mĩ nhân ", cảm thấy mình làm công chúa, còn

nhỏ

tuổi

đã

thựchiện

một

nửa mục tiêu chung của nhân sinh, rất là vừa lòng, nghe được bên ngoài cóâm

thanh truyền đến, lười biếng nghiêng đầu

thì

thấy Túc vương phi và Thành Dương bá phu nhân cùng tiến vào, thấy A Dung và A Nguyên thập phần hài hòa, Túc vương phi

trên

mặt liền lộ ra bộ dáng vui vẻ, cười

nói

với bạn thân "Bọn họ

thật

tốt, có… " gạt ra những câu

không

nên, Túc vương phi khó khăn nó, "Có tình cảm thanh mai trúc mã."

Thành Dương bá phu nhân chỉ biết nhìn nàng

một

cái rồi vuốt thái dương của mình, thấy A Dung còn

đang

ôm A Nguyên

không

buông tay, trong lòng chẳng biết tại sao cũng khẽ nhúc nhích, lại nghĩ

không

ra chỗ nào

không

đúng, chỉ cười cười quay về phía sau

nói, "Học tập huynh trưởng của các con, về sau ở cùng với công chúa..."

"Gọi A Nguyên." Túc vương phi ở

một

bên ồn ào.

"ở

một

chỗ với A Nguyên muội muội,

không

thể để cho người nào khi dễ nàng."

A Nguyên nghe được Thành Dương bá phu nhân

nói

liền biết đây chính là 2 nhi tử sau của nàng, trong lòng có chủ ý xấu xa, từ trong ngực A Dung xoay người lăn đến

trêngiường, nằm lỳ ở

trên

giường tha thiết về phía đối diện, trong lòng mĩ mãn nghĩ, Thành Dương bá phu nhân và A Dung đều là xinh đẹp như vậy, 2 tiểu đệ chắc

sẽ

tốt hơn

một

chút, nàng mang theo vô số mong đợi lại thấy 2 đứa

nhỏ

cao lớn lên tiếng từ phía sau Thành Dương bá phu nhân

đi

ra, nhìn ra còn cao hơn A Dung, A Nguyên nhất thời ngây dại.

"A Đồng và A Hoài, bây giờ càng thêm giống phụ thân rồi." Túc vương phi

không

có nhìn thấy A Nguyên cúi đầu, nàng quay cười

nói

” Trong 3 đứa

nhỏ, chỉ có A Dungkhông

giống phụ thân, lại cũng

không

giống ngươi. Ta thấy

hắn

có vài phần giống cậuhắn

hơn." Túc vương phi vẻ mặt bát quái

nói

"nói

đến cậu A Dung, ta nghe

nói

hai năm trước, tẩu tử của ngươi giương kiếm đuổi gϊếŧ

một

thứ nữ của quan gia, sau đó còn mang theo quân binh vây quanh phủ đệ kia, suýt nữa đốt nhà người ta?"

Tẩu tử của Thành Dương bá phu nhân chính là tôn thất nữ. Tuy lễ pháp có nhiều chỗ khắc nghiệt nhưng mà đối với nữ tử hoàng thất

thì

được khoan dung hơn nhiều, vây nên hành vi của quý nữ tôn thất cũng làm thế nhân ăn

không

tiêu, Túc vương phi vừanói

tới lại cảm thán

nói

"Ta lại hâm mộ tính tình như vậy, bằng

không

chỉ làm thê tử hiền lương để phu quân cưới tiểu lão bà dưỡng thứ tử thứ nữ, cuộc sống này làm sao có thể khoái hoạt đây?"

"Nghe nhầm đồn bậy mà thôi." Thành Dương bá phu nhân nghe xong tin đồn khoa trương như vậy, khẽ cau mày

nói, "Trong kinh ngày càng thêm nhiễu loạn. Chẳng qua khi đó là tới cửa la mắng vài câu, như thế nào lại thành tẩu tử ương ngạnh vây phủ vậy?" Thấy Túc vương phi khóe miệng hơi hơi nhảy lên, nàng cũng biết đứng ở cổng lớn nhà người ta chửi ầm lên cũng

thật

bưu hãn, chỉ bất đắc dĩ

nói, "Tẩu tử là quý nữ tôn thất, thân phận vốn là tôn quý, chẳng lẽ tới nhà ta là để chịu ủy khuất? Ta làkhông

gặp được thứ nữ kia..." Thành Dương bá phu nhân cười lạnh

một

tiếng, hiển nhiên là nổi giận

nói

"Tưởng leo lên ca ca ta để nâng đở nhà mẹ đẻ,

thật

giỏi tính toán,

không

cho nàng biết biết lợi hại, còn

thật

cho rằng tới nha môn đưa cơm vài lần cho ca ca, để người ta trông thấy, thanh danh hỏng rồi

sẽ

làm ca ca

không

thể

khôngnạp nàng sao?!"

nói

xong, mặt giận tái

đi.

A Nguyên chưa từng thấy qua em

gái

chồng đứng ở bên tẩu tử

nói

chuyện như vậy, càng thêm cảm thấy Thành Dương bá phu nhân hợp với tính tình của mình, vậy mới lần nữa nhìn nhìn 2 đứa

nhỏ

tuổi tác xấp xỉ

đang

đứng rất thẳng giống như binh sĩ,một

đứa tám tuổi,

một

đứa khác so với các huynh đệ còn

nhỏ

hơn

một

chút, tuy rằng tuổi còn

nhỏ

nhưng biểu tình nghiêm túc, cuối cùng nàng cũng

không

bỏ được hảo bà bà như vậy, liền quyết định đối hai nam hài này rộng lượng

một

chút, leo đến bên giường, đôi tròn xoe mắt loạn chuyển.

A Dung cúi đầu nhìn A Nguyên vẻ mặt xấu xa,

không

biết nàng muốn làm gì nên yên lặng theo dõi diễn biến.

A Nguyên híp mắt nhìn nhìn hai người này, rồi hướng về phía nam hài lớn tuổi hơn y y nha nha kêu

một

tiếng, đưa tay

nhỏ

của mình ra.

Nam hài này mờ mịt nhìn lại trong ánh mắt chờ đợi của A Nguyên.

Còn

không

mau đến hầu hạ công chúa điện hạ!

A Nguyên lần nữa kêu hai tiếng, thấy tiểu tử này ánh mắt càng thêm mê mang, đần độn, quyết định

không

cho gia hỏa kém may mắn chi này cơ hội thứ hai, trong lòng mặc niệm "Ngươi về sau nhất định

sẽ

hối hận!",

một

bên vừa quay đầu, đối với phía dưới kia càng hàm hậu chút nam hài nhi đổi qua tiểu cánh tay.

"Đại ca..." A Hoài vốn

không

quá sáu tuổi, chẳng qua là dáng người giống với phụ thân, nên nhìn có vẻ lớn tuổi chút, thấy A Nguyên thông minh cổ quái như vậy, cũngkhông

biết nên làm thế nào cho phải, luống cuống nhìn chung quanh

một

lần, thấy mẫu thân và vương phi nương nương đều

không

nói

gì chỉ mỉm cười nhìn qua, có ý xấu

không

lên tiếng

nói

với

hắn

đứa bé này muốn gì, nhất thời trong mắt gấp đến chảy ra nước mắt, vội vàng nhìn đại ca mình sùng bái nhất thỉnh cầu trợ giúp, thấy ánh mắt đại ca nhìn cục thịt

nhỏ

có chút dị sắc, liền ủy khuất

không

dám hỏi nhiều.

thì

ra, cục thịt

nhỏ

này đạp chân

trên

thuyền mình mà vẫn mong chờ đệ đệ của mình.

A Dung quả thực bị vật

nhỏ

này làm tức tới muốn cười, thấy cục thịt

nhỏ

còn

khôngnhịn được mà hướng về phía tam đệ A Hoài kêu to,

hắn

đưa tay chụp tới, đặt A Nguyên ở trong tay, cúi đầu dùng ánh mắt như thu thủy cười hỏi, "A Nguyên cảm thấy ta

không

tốt sao?" Thấy A Nguyên vẻ mặt tiếc hận nhìn 2 đệ đệ,

hắn

vươn tay ra gãi gãi

trên

cằm trắng nõn béo của A Nguyên vài cái, thấy A Nguyên lăn

một

vòng trong lòng mình mới vừa lòng, vừa cù cho nàng nhột vừa

không

có hảo ý

nói

"Sau này,không

thể tùy tiện gọi người ôm ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, để người nhìn thấysẽ

làm thanh danh của ngươi bất lợi."

Đúng là lời hay, A Nguyên cảm động nghĩ A Dung

đang

vì mình suy nghĩ, nên

khôngcó phản kháng.

Thành Dương bá phu nhân mang theo vài phần hứng thú nhìn A Dung, thấy thiếu niên đỏ mặt, cũng

không

nói

gì, chỉ ôn thanh

nói

"Nghe



chưa? Đùa giỡn với các tỷ muội, cần chú ý đúng mực."

nói

tới hai chữ đúng mực ánh mắt của nàng quét qua A Dung rồi rơi vào người Túc vương phi

đang

chột dạ lui đầu

không

nói

lời nào, nhìn hai người cười làm lành với mình, cuối cùng vẫn là mềm lòng, thở dài

nói

"Vẫn phải xem ý muốn của chính công chúa thôi." Trù tính như vậy, vốn là muốn cam đoan trong tương lai A Nguyên

sẽ

hạnh phúc, nhưng đối với Thành Dương bá phu nhân mà

nói, ý nguyện của A Nguyên khả ái lại quan trọng hơn

một

chút.

"Ta thấy, khuê nữ của ta

không

bay ra khỏi lòng bàn tay của4 A Dung đâu." Thấy A Nguyên được A Dung vuốt thuận mao, nhuyễn nhuyễn hồ hồ ghé vào trong ngực thiếu niên, yếu ớt chỉ vào cái đĩa điểm tâm, khi thiếu niên lắc đầu

nói

gì đó lại ôm lấy cánh tay của thiếu niên

không

buông, Túc vương phi

nhỏ

giọng thầm

thì

nói, "A Nguyên giống ta, sao có thể là đối thủ của A Dung chứ?" Thấy Thành Dương bá phu nhân mỉm cười lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng lại dựa vào người bạn thân

nhỏ

giọng

nói, "Nếu A Dung đối với A Nguyên giống như vương gia trân trọng ta, như thế mới gọi là ông trời tác hợp cho, đúng

không?"

Thành Dương bá phu nhân chỉ cười,

không

chịu

nói

gì.

A Dung lớn tuổi hơn A Nguyên nhiều như vậy, Túc vương phi vậy mà chịu nghĩ tới việc hôn nhân sau này, nàng tội gì dội nước lã vào lúc này chứ? Huống gì A Nguyên quảthật

không

giống đứa

nhỏ

bình thường, tuy rằng cổ quái nhưng

không

tranh cãi ầm ĩ làm cho người ta mất kiên nhẫn, Thành Dương bá phu nhân vẫn

thật

thích, cũng cảm thấy A Nguyên rất tốt. Chỉ là muốn đứa

nhỏ

này còn

không

biết thế

sự, trong lòng liền thở dài, chỉ muốn nếu là thương thiên phù hộ, ngày sau A Dung và A Nguyên

thật

sựcó kết quả tốt, vậy cũng

thật

tốt.

Phu quân của nàng

hiện

nay ở trong triều là người chạm tay có thể bỏng, lại có tước vị, tuy căn cơ

không

có thâm hậu như huân quý nhà khác nhưng vẫn có thể thể xứng đôi với công chúa.

Nghĩ đến đây, Thành Dương bá phu nhân

không

tiếp tục lo lắng, chỉ mỉm cười nhìn A Dung ôm A Nguyên đùa giỡn, lại nhìn 2 tiểu nhi tử

đang

ngốc ngốc nhìn ca ca,

khôngkhỏi bụm miệng lặng lẽ nghĩ, chẳng lẽ năm đó khi sinh dục A Dung nàng

đã

dùng hết toàn bộ trí thông minh của các nhi tử? làm sao mà lại cứ ngốc ngốc vậy chứ? Tự cảm thấy thú vị, Thành Dương bá phu nhân ngồi ở

một

bên mím môi cười. Nụ cười này giống như hoa xuân nở rộ, lại có

một

loại ý nhị qua nhiều năm mới có, làm A Nguyênđang

cò kè mặc cả, tranh thủ ăn thêm chút điểm tâm với A Dung, nhìn thoáng qua liền giật mình.

Bà bà

thật

là đẹp mắt, nhưng mà cũng làm con dâu áp lực rất lớn nha.

A Nguyên thấy A Hoài hàm hậu như vậy,

không

khỏi chà xát móng vuốt.

Nhìn

hắn

nghe lời A Dung như vậy, bận trước bận sau bưng trà cho A Dung, quả thực chính là

một

tiểu đệ hoàn mỹ, tuy rằng

không

thích hợp làm phu quân, nhưng về sau làm tùy tùng, làm lợi kiếm khi công chúa điện hạ khi dễ người cũng rất tốt. Lấy tay mập sờ sờ cằm mập, A Nguyên nhịn

không

được cười khanh khách hai tiếng, ba tầng thịt mỡ run lên

một

cái, trong lòng mĩ mãn

thật

sự,

không

hề hay biết bộ dáng này toàn bộ đều rơi vào mắt A Dung,

hắn

cười lên xinh đẹp tuyệt trần lại mang

trên

mặt vài phần ý tứ

không

rõ, A Nguyên

không

nhìn thấy nhưng A Đồng và A Hoài

đangđứng

một

bên giống như hộ vệ lại đồng thời run run thân thể.

Lần trước đại ca lộ ra nụ cười như thế, ba huynh đệ Võ Uy Hầu đắc tội bọn họ bị đại ca hại tới mức xém bị cha ruột thắt cổ đó.

A Nguyên dĩ nhiên

không

biết vị mỹ nhân

đang

ôm nàng trong lòng

đã

quyết định phải cho nàng biết chân đạp hai thuyền là loại hành vi cở nào

không

nên, nàng còn

đangôm lấy vạt áo của mỹ nhân mà ngây ngô cười. Ở chung như vậy

thật

có hương vị hòa thuận, thấy A Nguyên và A Dung vui đùa với nhau, Túc vương phi trong lòng vui vẻ liền tề mi lộng nhãn với Thành Dương bá phu nhân, nhìn thế nào cũng rất là cổ quái, các nha đầu đứng sau làm như

không

nhìn thấy nhưng lại nhịn cười tới phát run, Thành Dương bá phu nhân mỉm cười

nói, "Để người nhìn thấy, lại

nói

nương nươngkhông

ổn trọng."

nói

xong, lại đưa ra ngón út đu đưa ở

trên

mặt, lộ ra tính chút tính trẻ con.

Túc vương phi và Thành Dương bá phu nhân ở trước mặt người khác hoặc ôn nhu ân cần hoặc là ổn trọng hào phóng, nhưng ở trước mặt bạn thân lại lộ ra tính tình

thậtcủa mình.

"Phượng Khanh thế nào rồi?". Thành Dương bá phu nhân và Túc vương phi cười đùa trong chốc lát rồi nghi ngờ hỏi, "Trước khi ta hồi kinh, nghe

nói

bệnh của Phượng Khanh

đã

tốt hơn nhiều, vốn muốn tới thăm nhưng

không

nghĩ tới lại

không

ở trong phủ?"

"

đi

biệt viện tĩnh dưỡng cùng với Thư Vân rồi." Túc vương phi cười

nói, "Hai bên phủ bây giờ ồn ào như vậy, A Khanh thân thể vốn yếu đuối, sao có thể nghỉ ngơi tốt đây? Huống gì…. " nàng

nhỏ

giọng cười

nói

"Có Thư Vân ở đó, ta cũng thích cho 2 đứa

nhỏchung đυ.ng nhiều hơn."

Thành Dương bá phu nhân thấy nàng chân tâm chân ý đặt Phượng Khanh ở trong lòng, trong lòng thở dài nhưng

trên

mặt vẫn luôn tươi cười.

Nàng từ

nhỏ

băng tuyết thông minh, lại cùng Túc vương phi lớn lên, ngay cả thời điểm xuất giá cũng chênh lệch

không

nhiều. Năm đó lần đầu tiên có thai Túc vương phi, nàng

đã

từng

đi

thăm, lúc ấy

đã

nhận ra

không

đúng, lại còn chuyện của Hoàng thượng và nữ tử kia, nàng

đã

trùng hợp được nghe qua

một

lần, từ khi Phượng Khanh sinh ra, trong lòng nàng

đã

sợ đó

không

phải là con ruột của Túc vương phi, nhưng mà bởi vi Túc vương phi luôn

yêu

thương Phượng Khanh, lại liên lụy đến bí

sự

hoàng gia, nàng dĩ nhiên

sẽ

giả ngu làm như

không

biết, chỉ đối đãi với Phượng khanh như con ruột của Túc vương phi, cũng

không

ngăn trở Phượng Khanh thân cận với A Dung, chỉ là lòng người đều có điểm thiên vị, mấy năm nay nàng ở bên ngoài luôn lo lắng Hoàng thượng

sẽ

vì con ruột mà suy tính, đưa vị trí thế tử của Túc vương cho Phượng khanh, làm Phượng Đường thiệt thời.

"Bây giờ

thì

đại gia đều hoan hỉ." Thành Dương bá phu nhân thấp giọng

nói

trong ánh mắt mê hoặc của Túc vương phi.

"không

phải vậy sao, lục tỷ tỷ trước nay luôn lo lắng hôn

sự

của Thư Vân, e sợ Thư Vân bị ủy khuất, nay gả cho A Khanh, lục tỷ tỷ còn phải lo lắng gì đâu?" Túc vương phi vô tri vô giác cười

nói.

Thành Dương bá phu nhân ánh mắt ôn hòa nhìn bạn thân vẫn luôn hồn nhiên thiên chân, khóe miệng gợi lên tươi cười ôn nhu.

Năm đó, trong mấy nữ nhi cùng xuất giá ở

anh

quốc công phủ, Túc vương phi là người thiên chân vô tà nhất, tới giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.

"Sắp tới, tìm thời gian rãnh rỗi, chúng ta gặp nhau

đi?" Thành Dương bá phu nhân mỉm cười

nói.

Túc vương phi dĩ nhiên gật đầu, lôi kéo bạn thân

nói

nói

cười cười. Đến buổi tối, khi Túc vương và Thành Dương bá tiến vào, mọi người

nói

chuyện

một

lát rồi cùng dùng cơm, A Nguyên chảy nước miếng, ở

trên

giường kêu to. Bộ dáng cực kì đáng thương làm A Dung có chút

không

đành lòng, tiến lên ôm nàng vào lòng rồi ngồi trở lại bàn cơm, nhìn cục thịt

nhỏ

còn dám làm ra bộ dạng ngây thơ giả ngu tóm lấy thịt heo

trênbàn,

hắn

liền cầm lấy tay mập cười

nói

"Ăn cái này, cẩn thận bị bệnh."

không

cho ăn, ngươi ôm bản công chúa đến đây làm cái gì? Đại gia đều ăn thịt còn ta nhìn?!

A Nguyên lặng lẽ phẫn nộ.

Ngay khi nàng nghĩ khóc lóc lăn lộn để kiếm miếng thịt ăn đỡ thèm

thì

nghe thấy tiếng cười bên ngoài truyền vào, ngẩng đầu lên

thì

thấy Phượng khanh

trên

mặt mang theo vài phần hồng nhuận tiến vào cùng với Tưởng Thư Vân, thấy 2 nhân vật cực mĩ ở cùngmột

chỗ, rất có phong thái trích tiên, ánh mắt A Nuyên liền sáng người, làm sao còn quản tới A Dung và thịt heo? Liều mạng nhào lên, thò người về hướng Phượng Khanh cầu ôm ấp.

Phượng khanh thấy A Nguyên vội vàng,

trên

mặt liền lộ ra tươi cười

thật

lòng, chế nhạo liếc nhìn A Dung, rồi tự mình tới ôm A Nguyên, bất thình lình cảm thấy

trên

taythật

nặng, suýt nữa làm muội muội

đang

chảy nước miếng rớt xuống đất, Tưởng Thư Vân vôi vàng giúp Phượng Khanh ngồi xuống, xong

hắn

thấp giọng

nói, "Như thế nào như vậy..." Nhưng mà thấy muội muội

một

thân thịt mỡ mềm mềm cũng rất đáng

yêu, biết muội muội xưa nay thông minh, chỉ thích nghe khen, bèn cười

nói, "Đáng

yêu

như vậy chứ?"

nói

xong, lại tựa vào tường làm

nhẹ

bớt áp lực

trên

tay.

Muội muội mập như vậy làm huynh trưởng tay trói gà

không

chặt ôm

thật

gian nan a.

A Nguyên được khen ngợi, đắc ý dào dạt, dùng ánh mắt cao thâm quét qua mọi ngườitrên

bàn, trong lòng nghĩ vẫn là mĩ nhân đại ca có mắt a.

Quệt mồm cắn mĩ nhân đại ca

một

ngụm, lại y y nha nha vươn ra tay mập níu áo Tưởng Thư Vân du thủy, khi thấy bát sữa được đem ra nàng liền ngửa bụng lên trời há to miệng, nhắm mắt chờ đợi mĩ nhân đại ca cho ăn. Quả nhiên trong chốc lát liền cómột

muỗng sữa

nhỏ

rơi vào miệng, nàng nuốt xuống, rất hài lòng há mồm lần nữa. Khi thấy no rồi, A Nguyên lại lười biếng kêu hai tiếng, liền có người ôn nhu chùi miệng cho mình.

Cuộc sống như thế

thật

là hạnh phúc nha.

A Nguyên hớn hở mở mắt ra

thì

thấy A Dung

đang

mỉm cười đặt chén

nhỏ

trên

tay quamột

bên, rồi dùng tấm khăn mềm mại chùi cho mình, vội vàng quay đầu

thì

thấy Phượng khanh tuy ôm nàng nhưng chỉ là mỉm cười nhìn động tác của A Dung, nàng quệt mồm ủng vào ngực Phượng Khanh, thuận tiện chùi hết sữa còn lại vào vạt áo của đại ca, cả bàn ăn đều cười ồ lên, A Dung trở về bàn chỉ bình tĩnh khẽ cười, nửa điểm ngượng ngùng cũng

không

có.

"A Dung đối với A Nguyên

thật

tốt." Túc vương phi

nhỏ

giọng

nói.

"Vốn nên như vậy." Phượng Khanh cảm thấy A Dung rất có nhãn lực, vừa lòng cực kì nhưng lại cười nhạt

nói.

A Nguyên thấy ngay cả 2 tiểu tử ngốc A Đồng và A Hoài cũng

đang

nhìn mình, chỉ có riêng Thành Dương bá ai cũng

không

để ý, cúi đầu lặng lẽ lấy

một

con cua, cũngkhông

để nha đầu động thủ mà tự mình lấy thịt cua gạch cua đặt trong dĩa

nhỏ, thấy sắp thành ngọn núi

nhỏ

mới tưới thêm ít dấm chua, rồi im lặng đẩy đến trước mặt Thành Dương bá phu nhân, lại tiếp tục cúi đầu gắp

một

miếng cá cho Thành Dương bá phu nhân,còn thấp giọng

nói, "Dù sao cũng mang tính hàn, chớ ăn quá nhiều,

khôngtốt cho thân mình ngươi."

Túc vương thấy tiểu tử này cẩn thận như vậy lại cảm thấy tức muốn chết.

Tú ân ái ở nhà người khác là chuyện

thật

sự

quá đáng ghét! Thấy Túc vương phi cắn môi hâm mộ, Túc vương cắn răng nghiến lợi nghĩ, năm đó khi Thành Dương bá rời kinh thành còn

không

chân chó như vậy đâu, nay lại nâng cao

một

bước? Trong lòng phẫn hận, lại nhịn xuống mà gắp

một

con cua mập, trong lòng chửi má nó,

trên

tay lạikhông

ngừng lấy thịt cua, ân cần hỏi Túc vương phi "Có muốn uống rượu

không?" rồi liên thanh gọi nha đầu

đi

nấu 1 bình rượu ấm, lại khıêυ khí©h nhìn Thành Dương báđang

vững như Thái Sơn.

Đệ nhất trân trọng thê tử trong kinh, vĩnh viễn là Túc vương điện hạ!

Thành Dương bá trầm mặc nhìn Túc vương

đang

dương dương đắc ý, bất động thanh sắc, nhưng mà chiếc đũa lừa xương cá lại càng thêm nhanh nhẹn.

A Đồng và A Hoài bị phụ thân kẹp ở giữa, mờ mịt nhìn 2 trưởng bối,

không

hiểu xảy ra chuyện gì.

A Nguyên nhìn hai trưởng bối so ân cần trong lòng hâm mộ, nhưng mà ánh mắt rơi vào A Dung, người lúc nãy ân cần đút sữa rồi chùi mép cho nàng, chẳng biết tại sao, trong lòng sinh ra khoái hoạt.