- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thịnh Thế Vinh Sủng
- Chương 33-2
Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 33-2
Chỉ là lúc này ở chỗ Túc vương tình hình hơi tốt lên
thì
ở chỗ khác Tam hoàng tử nhìn Từ phi đầu quấn khăn khóc sướt mướt, trong mắt
hiện
ra
một
tia
âm
u, thấp giọngnói, "Thái Y viện,
một
cả
một
thái y cũngkhông có?"
"Vì ma ốm kia mà
hiện
nay trong Thái Y viện, trừ bỏ
một
người khám chuẩn cho Thái Hậu và Hoàng Hậu ra, tất cả đều ở chỗ Túc vương, nhưng thái y ở chỗ Thái Hậu ai dám gọi
đi
đây?" Từ phi lúc này dựa vào đầu giường rơi lệ
nói
"Hoàng thượng nhiều ngày nay
đã
không
đến cung của ta, trước đây còn nghỉ lại chỗ Đức phi, trừ lần đó ra còn lại chỉ là Hoàng Hậu Hoàng Hậu Hoàng Hậu!" Thấy đại cung nữ ở bên cạnh vẻ mặt kinh hoảng tiến vào muốn chận miệng mình lại, nàng liền trừng mắt quát mắng, "Lá gan
nhỏ
như vậy, ngươi tới hầu hạ ta hay là làm nô tài cho Hoàng Hậu?!"
Xong lại ai oán với Tam hoàng tử Phượng Đồng "Chẳng qua chỉ là
một
tôn thất vậy mà có thể lướt qua ta sao? Ngươi bị bệnh, phụ hoàng ngươi cũng
không
có khẩn trương như vậy, chuyển toàn bộ Thái Y viện qua đó! Thái Hậu cũng
không
biết phát điên cái gì, còn
nói
thái y cùng sống cùng chết với Phượng Khanh,
không
phải
nói
hắn
khôngđược sủng sao, sao lại thành ra như vậy?" Thấy Phượng Đồng nghiến răng nghiến lợi, nàng liền tiếp tục
nói, "một
nhà Túc vương nhận được ân điển cũng quá mức, ta nghenói
sớm hôm nay Phượng Minh
đang
nhanh nhanh chóng chóng chạy đến cung của Túc vương, nịnh bợ như vậy có thể thấy được
hắn
là
một
người thông minh!"
"Lại là
hắn!" Sờ khóe miệng ứ máu, trong mắt Phượng Đồng lóe qua
một
tia tàn khốc, cười lạnh
nói
"Lão tứ là cái thứ
không
đầu óc mà còn dám thừa nước đυ.c thả câu, muốn chết sớm vài ngày sao!"
"Nghe
nói
lần này ma ốm kia bệnh nặng có liên quan tới Nhị công chúa." Từ phi như có điều suy nghĩ
nói, "Hoàng thượng còn
không
biết ngọn nguồn trong đó
đã
giận dữ đuổi Nhị công chúa về kinh ngay trong đêm, lại quát lớn Đường phi
một
hồi, ta thấy hai người này là sắp bị thất sủng rồi."
nói
xong, liền chân mày nhiễm lên vẻ buồn rầu đạo, "Coi trọng đến mức độ này, chỉ sợ ngày sau ngươi còn
không
bằng
hắn
." Châm ngòi vài câu, thấy
trên
mặt Phượng Đồng nhiễm lên vẻ giận dữ mới hài lòng
nói"Ngươi là cháu ngoại ruột của ta, dì chẳng lẽ
sẽ
giương mắt nhìn ngươi thua thiệt lão tứ kia sao? Về sau khi Hoàng thượng ở lại trong cung của ta, ta
sẽ
thay ngươi
nói
vài lời hay."
"Đa tạ dì." Phượng Đồng cảm kích thi lễ rồi mới trầm mặt xuống
nói
"Dì là cung phi, bệnh thành như vậy lại
không
có người chiếu cố ta
không
thể nhìn được, lát nữa ta
sẽđi
tới chỗ vương thúc tìm thái y cho dì." Thấy
trên
mặt Từ phi lộ ra vẻ vui mừng,
hắnkhẽ vuốt càm giận dữ
đi
về hướng cung của Túc vương.
Chỗ Túc vương lại là
một
mảnh tiếng cười.
Thần y,
thật
sự
không
phải là thổi phồng. Trình Tĩnh châm mấy cây ngân châm, lại cho Phượng Khanh
một
chén dược, tuy rằng Phượng Khanh chưa tỉnh, nhưng mà ngay cả A Nguyên cũng có thể nhìn ra được
trên
mặt Phượng Khanh
đã
tốt hơn rất nhiều,không
hề trắng bệnh như lúc trước nữa ngay cả hô hấp đều có lực hơn hẳn, lúc này tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Trình Tĩnh vừa ngáp vừa
đi
ra trong
anh
mắt sung bái của
một
đám thái y, A Nguyên lăn đến bên người Phượng Khanh, thăm dò tay
hắnthấy
không
băng lãnh nữa, mặt mày liền hớn hở lên,
một
bên hàm hồ kêu aaa
mộtbên lăn loạn tới bên người Phượng Khanh.
Lăn được vài cái
đã
bị
một
đôi tay ôn nhuyễn ôm lên, A Nguyên tò mò ngẩng đầu nhìn lên liền bị khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Thư Vân làm cho tim đập mặt đỏ
một
phen, thời nay
thật
dễ dàng nhìn thấy mĩ nhân khiến người ta chảy nước miếng, A Nguyên sững sờ nhìn mỹ nhân tươi cười
một
cái như tuyết tan với mình, rất mắc cở chùi khóe miệng đầy nước miếng vào chăn
nhỏ, tựa hồ thấy mĩ nhân rất hòa khí,
một
móng vuốt dứt khoát đưa lên tay mỹ nhân, cười khúc khích sờ sờ.
"Đây là biểu muội của ngươi, " Túc vương phi sau việc này càng thêm thích nữ nhi này của tỷ tỷ, trong ánh mắt ngượng ngùng của Thư Vân
nói
"Ngươi gọi nàng là A Nguyênđi, nàng cũng thích như thế." Quả nhiên thấy A Nguyên hoan hoan hỉ hỉ kêu lên. Túc vương phi
yêu
thương sờ sờ hai mắt đỏ bừng của Tưởng Thư Vân, ôn thanh
nói, "Ngươi mấy ngày cũng
không
chợp mắt,
đi
nghỉ ngơi
một
lát
đi."
"Ta muốn nhìn
hắn
tỉnh." Tưởng Thư Vân
nhỏ
giọng cầu xin "Dì, đừng đuổi ta."
"Đứa
nhỏ
này." Túc vương phi chiếu cố Phượng Khanh lâu như vậy, bản thân cũng cảm thấy
không
chịu đựng được, huống chi là Tưởng Thư Vân, nghĩ tới đứa
nhỏ
này xưa nay cố chấp, đành phải
nói
với nàng "A Khanh
không
tỉnh nhanh như vậy, takhông
đuổi ngươi chỉ là sợ A Nguyên ở lâu trong phòng
không
tốt, ngươi mang nàng
đira ngoài
một
chút có được
không?" Thấy Tưởng Thư Vân hơi hơi do dự, cúi đầu nhìn ánh mắt chờ đợi của A Nguyên xong mới gật gật đầu,
trên
mặt Túc vương phi lộ ra tươi cười, thúc giục Tưởng Thư Vân nhanh ra bên ngoài, còn mình
thì
ngồi ở bên người Phượng Khanh, nhìn nhi tử
không
chớp mắt, chờ
hắn
tỉnh lại.
A Nguyên được Tưởng Thư Vân ôm,
thật
là thoải mái. Nàng dù sao cũng còn
nhỏ, muốn bồi Phượng Khanh nhưng lại
không
nhịn được buồn ngủ, nghĩ tới Tưởng Thư Vân ngày đêm
không
hợp mắt, tình thâm như thế, thậm chí
không
để ý việc đại ca của nàng là bệnh nhân, nàng liền thích biểu tỷ này cực. Thấy nàng làm đủ loại việc, hiển nhiên là có tình cảm đối với Phượng Khanh. Tuy rằng chưa từng nghe Phượng Khanh
nói
vài lời về vị biểu tỷ này, nhưng là danh dự của nữ tử rất trọng yếu, chỉ sợ ngay cả Phượng Khanh cũng e bệnh tật của mình
không
thọ làm Tưởng Thư Vân về sau
không
thể gả cho người khác, A Nguyên có thể hiểu. Làm nàng kinh ngạc là cỗ hương khí nhàn nhạt
trên
người Tưởng Thư Vân lại giống như đúc với mùi
trên
người Phượng Khanh, nàng giống như tìm ra
một
bí mật vĩ đại, hăng hái quơ tay múa chân.
Tưởng Thư Vân lại cảm thấy biểu muội dường như hoạt bát hơn rất nhiều so với hài nhi bình thường, có lẽ vì A Nguyên là biểu muội ruột của mình nên dù tính tình của Tưởng Thư Vân luôn điềm tĩnh cũng
không
có chán ghét A Nguyên hoạt bát như vậy, lúc này nàng ôm A Nguyên ngồi ở
một
chỗ cách cung của Túc vương
không
xa, nhìn các cung nữ dọn dẹp hoa hoa cỏ cỏ, đưa mặt mình dán
trên
mặt A Nguyên, thấp giọngnói, "hắn
có thể khỏi hẳn, ngày sau
không
bị tra tấn như vậy nữa, ta….., ta
thật
vui vẻ."
A Nguyên cũng
thật
vui vẻ.
A Nguyên cọ cọ gương mặt non mềm của mĩ nhân, cười
không
thấy mắt.
"Cả đời này, ta chỉ nguyện
hắn
được bình an khoẻ mạnh, an hưởng thái bình." Tưởng Thư Vân hồn nhiên
không
biết vật
nhỏ
trong ngực hiểu hết những gì mình
nói
, vô tư thổ lộ bí mật
nhỏ
của mình, hoàn toàn
không
biết A Nguyên
đã
bị biểu tỷ kiêm đại tẩu tương lai làm cho ngây dại, nàng lộ ra
một
nụ cười nhàn nhạt
nhỏ
giọng
nói, "Như vậy, có phải hứa hẹn
hắn
nói
năm đó,có thể thực
hiện
được
không?"
Cam kết gì? A Nguyên lo lắng.
"Chỉ cần
hắn
có thể sống qua 15 tuổi,
hắn
sẽ
cưới ta." Tưởng Thư Vân đỏ mặt lẩm bẩm
nói, "Kỳ
thật
hắn
không
biết, chỉ cần có thể ở cùng
một
chỗ với
hắn, chẳng sợ chỉ có 1 ngày, ta cũng
thật
vui vẻ." Sờ sờ mặt A Nguyên, nàng
nhẹ
giọng
nói
"hắn
nói
với ta, “nguyện tìm được người đồng tâm, bạch thủ bất tương ly.” Có lời thề như vậy, dù là
hắn
không
cần ta, ta làm có thể gả cho người khác đây?" Chiếm được tình nghĩa như vậy, Tưởng Thư Vân cảm thấy, chẳng sợ cả đời này
không
thể gả
đi, nàng có những hồi ức của người nàng âu yếm là đủ rồi.
"hắn
nói
chỉ cần
một
mình ta." Rốt cuộc là nữ hài nhi, Tưởng Thư Vân
nói
tới đây lại thập phần e lệ, ôm A Nguyên trầm thấp cười, nụ cười này phảng phất trong
khôngkhí, thanh nhã dịu ngọt làm đầu óc A Nguyên choáng váng, đồng thời cũng mê hoặc ánh mắt
một
thiếu niên khác,
hắn
kinh ngạc nhìn qua, chân
không
động đậy.
Tưởng Thư Vân cảm thấy
một
ánh mắt dừng
trên
người mình mang theo vài phần làm càn,
thật
không
thích, cau mày nhìn lại
thì
thấy
một
thiếu niên xa lạ lộ ra biểu tình kinh diễm với mình.
không
nghĩ tới trong hậu cung vậy mà có thể xuất
hiện
nam tử, Tưởng Thư Vân khẽ nhíu mày, mặt
không
thay đổi đứng dậy, ôm A Nguyên bước
đi, mới
đivài bước,
đã
bị thiếu niên chạy tới ngăn lại, cười
nói
với nàng "Ngươi là ai? Vì sao ở trong cung này?"
nói
xong, thấy Tưởng Thư Vân cúi đầu
không
nói, liền ôn thanh
nói"Ta là con trai thứ ba của Hoàng thương, tên Phượng Đồng, ngươi
không
cần phải sợ."
Tam hoàng tử
không
biết khi Tưởng Thư Vân nghe được đây là Tam hoàng tử, mày nhăn càng chặt.
Thấy đối phương trong mắt đen tối lại muốn làm ra vẻ hào phóng, nàng cảm thấy chán ghét nhưng
không
đặt cảm xúc
trên
mặt, thấp giọng
nói
"Thỉnh an điện hạ." sau đó chỉ im lặng đứng.
A Nguyên
đã
sớm nhận ra tiểu tử Phượng Đồng này, thấy
hắn
tựa hồ có tâm tư xấu đối với mĩ nhân biểu tỷ, thù mới hận cũ chồng lên nhau, liền giương nanh múa vuốt đối với Phượng Đồng. Thấy nhã con này được Thái Hậu
thật
sự
yêu
thích, Phượng Đồng trong lòng cắn răng, lại
không
đặt
một
hài nhi vào mắt, chỉ nhướn mày với Tưởng Thư Vân cười
nói, "Như thế nào, chẳng lẽ là hoàng thẩm cao quý hơn người ngay cả bổn điện hạ cũng
không
xứng biết tên của ngươi?" Nữ hài nhi có thể xuất
hiệnở chỗ Túc vương, dĩ nhiên chỉ có thể là nữ quyến nhà mẹ đẻ Túc vương phi, tuy rằng chưa từng thấy qua Tưởng Thư Vân nhưng ánh mắt là Phượng Đồng nhìn Tưởng Thư Vân lại mang theo vài phần nóng bỏng.
Mỹ nhân như thế, cũng coi như là khó gặp.
"Kính xin điện hạ tự trọng!" Thấy Phượng Đồng thế muốn lôi kéo tay áo của bản thân, Tưởng Thư Vân biến sắc lui về phía sau
một
bước, trịnh trọng
nói
"Va chạm điện hạ, là thần nữ
không
phải, kính xin điện hạ thứ lỗi."
nói
xong, liền vòng qua Tam hoàng tử bước
đi. Thấy nàng biết
rõ
thân phận của mình mà còn lãnh đạm như vậy, Phượng Đồng sinh ra tức giận, nghĩ tới nhà Túc vương phi, trừ bỏ
anh
quốc công coi như có thể chấp nhận, những người khác
hắn
cũng
không
để vào mắt, trong lòng sinh ra
mộtcỗ lệ khí, cười lạnh
nói
"Tự trọng?!
không
tự trọng, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?!"
Cùng lắm
thì, đem mỹ nhân này thu nhập vào trong phủ, làm trắc phi mỗi ngày ngắm cảnh cũng tốt, huống chi còn có thể đánh mặt phu thê Túc vương,
thật
đúng là nhất tiễn song điêu!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phượng Đồng liền sáng lên, bước về phía trước muốn nắm lấy vai của Tưởng Thư Vân,
trên
mặt
đã
lộ ra nụ cười đắc ý lại thình lình bị
một
bàn tay đâm vươn ra nắm chặt tay mình lại,
hắn
theo bản năng quay đầu liền chạm cặp mắt tức giận của Phượng Đường.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thịnh Thế Vinh Sủng
- Chương 33-2