A Nguyên được người ôm vào thấy
cô
bé này
thì
sững lại
một
chút. Mình cũng là
mộtnữ hài nhi mà cũng bị dung nhan thanh diễm như vậy làm cho rung động, thấy
cô
bé mặc váy áo đào hoa thanh lịch, mái tóc dài đen nhánh chỉ cắm
một
đôi trâm bạch ngọc Ngọc Lan ngoài ra
không
hề thêm bất kì thứ gì, nhưng là đơn giản như thế lại làm cho
cô
bé giống như ánh trăng sáng trong bóng đêm, lặng lẽ mà lại tỏa sáng huy hoàng.
Ánh mắt A Nguyên dừng ở
trên
mặt nữ hài nhi
đang
vô thanh rơi lệ này
một
lát rồi lại khóc đưa tay về hướng Túc vương phương.
Nàng mới sinh
không
lâu, tuy rằng mấy tháng này Phượng Khanh cũng bị bệnh vài lần, nhưng nàng
không
có nghĩ tới, Phượng Khanh
một
lần bệnh
sẽ
nghiêm trọng như vậy.
Lúc này trong lòng A Nguyên hận thấu Nhị công chúa. Nếu
không
phải nàng sinh
sựlàm Phượng Khanh tức giận nóng nảy, cũng
sẽ
không
có chuyện hôm nay. Nhưng là cũng cảm thấy mình mọi việc đều do mình, trong lòng áy náy khó chịu, khi Túc vương ôm vào trong ngực, khuôn mặt
nhỏ
nhắn
đã
đỏ bừng.
"không
có việc gì, A Nguyên đừng lo lắng" Túc vương cúi đầu trấn an A Nguyên, chịu đựng bi thương trong lòng, thấp giọng
nói
"Đứa
nhỏ
này có thần linh phù hộ,
sẽ
khôngrời
đi
như vậy." Lời này, cũng
không
biết là
nói
cho A Nguyên hay là
nói
cho mình nghe. Chung quy, Phượng Khanh có vài lần bệnh nặng nhưng cũng
không
tới rào rạt như lần này, ngay cả thái y cũng
không
dám dùng dược. Ánh mắt rơi vào người
cô
gáiđang
nhắm mắt lặng lẽ đứng, Túc vương trong lòng khe khẽ thở dài, ôn thanh
nói, "Ngươi cũng
đi
gặp biểu đệ ngươi
một
chút."
Ở trong lòng thầm than đáng tiếc, chỉ sợ vô duyên.
cô
bé này là con của Đường tỷ Túc vương phi, con
gái
của em
gái
ruột
anh
quốc công, sinh cùng năm với Phượng Khanh. Từ
nhỏ
tình cảm thanh mai trúc mã, vì Phượng Khanh thậm chí còn bái
một
vị danh y làm thầy cố gắng học tập y thuật, vì sau này điều trị thân mình cho Phượng Khanh,
không
nghĩ tới bây giờ cục diện lại là như thế. Trong lòng yên lặng thở dài, Túc vương lại thấy
cô
bé
không
có động đậy, nghi ngờ hỏi, "A thư?"
cô
bé này nhi tên là Tưởng Thư Vân, trong nhà là dòng dõi thư hương, phụ thân là Đô Ngự Sử tứ phẩm, cũng được xưng là danh môn vọng tộc, nàng lại là trưởng nữ trong nhà, xưa nay được trưởng bối
yêu
thích, bởi vậy có tên là Thư Vân, có ý mây hợp mây tan.
Tưởng Thư Vân cũng
không
có động đậy, chỉ đứng ở chính đường, cố nén nước mắt thấp giọng
nói, "Ý của dượng, ta minh bạch, chỉ là…. " nàng nghẹn ngào
một
tiếng, thấp giọng
nói, "Ta
đã
truyền thư cho nhị ngoại tổ phụ, thỉnh vị thần y nổi danh đến đây, nghe
nói
đang
trên
đường
đi, xin dượng và chư vị đại nhân phí tâm, kiên trì cho biểu đệ thêm mấy ngày." Nàng hơn Phượng Khanh mấy tháng, mới gọi Phượng Khanhmột
tiếng biểu đệ, Túc vương nghe vậy trong mắt sáng ngời, cả thái y ở
một
bên bộ dạng cũng
nhẹ
nhõm bất thường, mới hơi hơi cúi đầu
đi
vào phía bên trong.
"Kính xin chư vị đại nhân phí tâm." Tuy rằng thần y cũng chưa chắc có thể trị hết Phượng Khanh, nhưng Túc vươngvà A Nguyên ở trong lòng đều sinh ra hi vọng. Túc vương chậm rãi gật đầu với vài thái y, chần chờ nhìn A Nguyên trong ngực, thấy đôi mắt nàng
không
chút do dự nhìn về phía Phượng Khanh, khóe miệng cong lên,
khôngcố kị mang theo A Nguyên vào trong buồng, thấy Túc vương phi nằm ở
một
bên nghẹn ngào, Tưởng Thư Vân
đã
nhận lấy khăn trong tay nha hoàn cẩn thận lau mặt cho Phượng Khanh, đặt A Nguyên ở bên người Phượng Khanh, nhìn nàng lập tức ôm lấy cánh tay đại ca mới đỡ bả vai Túc vương phi khẽ giọng an ủi.
Lúc này ở ngoài huynh đệ Phượng Đường đều
đã
xông vào, đều là người trong nhà cũng chẳng kiêng dè, chỉ khẽ giọng lẫn nhau an ủi, rồi ngồi chung
một
chỗ, cũngkhông
mượn tay người ngoài mà tự tay chiếu cố Phượng Khanh.
Cách 1 ngày, A Nguyên
đang
nằm sấp
trên
cánh tay Phượng Khanh ngủ gật
thì
nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu to, vừa ngẩng đầu
đã
thấy tứ hoàng tử Phượng Minh hùng hùng hổ hổ túm
một
lão nhân xông vào, kêu lên, "Thần y, thần y tới!" rồi kéo lão nhân
đang
nhe răng trợn đến trước giường Phượng Khanh, Phượng Minh cũngkhông
để ý
một
nhà Túc vương nghẹn họng trân trối thế nào, chỉ dậm chân kêu lên, "Thần y đến xem, A Khanh thế nào?!"
nói
xong lại quay đầu
nói
với Túc vương "Hôm qua ta nghe
nói
chuyện này, liền chạy
đi
nghênh đón thần y, quả nhiên nhìn thấy, nên mới ra roi thúc ngựa mang theo thần y tới đây!"
Nơi đây dù gì cũng là hành cung, nếu vị lão nhân tên là Trình Tĩnh muốn nhập cung, chỉ sợ phải phí thời gian. Việc Phượng Khanh bệnh nặng nháo cho trong cung ồn ào huyên náo, Phượng Minh làm sao có thể
không
biết? Vụиɠ ŧяộʍ nghe được Đức phi và Hoàng Hậu
nói
chuyện, Hoàng Hậu sai người dẫn thần y nhập cung, Phượng Minh liền len lén chạy ra,
trên
đường quả nhiên gặp được Trình Tĩnh, liền túm vị thần y này nhập trong cung đến xem bệnh cho Phượng Khanh.
"Tiểu Tứ có chỗ va chạm, kính xin thần y xem ở tâm trạng
hắn
đang
lo lắng cho đường đệ,
không
cần cùng
hắn
so đo." Túc vương vội vàng
nói
với Trình Tĩnh
đang
xoa eo của mình.
Túc vương phi ở
một
bên giống như thấy cọng rơm cứu mạng, liên thanh gọi người mang đồ vào bồi thường cho thần y.
"không
cần." A Nguyên trừng mắt nhìn, thấy lão giả này thấp giọng lẩm bẩm gì đó, tuy bộ dáng bất cần đời nhưng mà ánh mắt dừng tại
trên
người Phượng Khanh xong liền trịnh trọng hơn rất nhiều, xăn tay áo
một
cái đặt
trên
cổ tay Phượng Khanh, nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng
nói
"Mạch tướng
thật
loạn, lại còn phù phiếm vô lực, suy nhược từ trong gốc mang ra ngoài. Đứa
nhỏ
này sinh non?" Ánh mắt dừng tại
trên
người phu thê Túc vương
đang
thấp thỏm, lạnh nhạt
nói, "Chẳng qua đâykhông
phải là trọng điểm, mà là, thời điểm
hắn
còn trong bụng mẹ dường như mẫu thân suy nghĩ quá mức, chịu hoảng sợ
không
chịu nổi hoặc là đau khổ vô cùng, đây giống như thai độc, từ khi sinh ra
đã
có,
không
dễ trị tận gốc."
hắn
nói
tới đây, Túc vương phi
một
trận lay động, suýt nữa hôn mê.
Suy nghĩ quá mức, đau khổ, dĩ nhiên là có.
Năm đó mẹ đẻ Phượng Khanh
trên
lưng đeo nghiệt duyên như vậy, ngay cả An quốc công phủ cũng
không
thể về, lại bị trong cung vứt bỏ, khó tránh khỏi sinh ý nghĩ tồi tệ. Túc vương phi năm đó
không
để ý điều này, chung quy phiền muộn như vậy là
khôngthể tránh được nhưng nay nghe
nói
nó lại là bệnh căn của Phượng Khanh, Túc vương phi chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, rốt cuộc kiên trì
không
nổi, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất, Túc vương nhanh tay lẹ mắt tiếp được, nàng nằm tại trong ngực Túc vương nức nở
nói
"không
nghĩ tới,
không
nghĩ tới lại là như vậy!"
Mẫu thân được phụ thân sủng thành như vậy, có cái gì kinh hãi hoặc là đau khổ đâu?
Mấy huynh muội Phượng Đường tuy rằng cảm thấy
không
thích hợp nhưng mà lúc này trọng yếu chính là là việc khác, chỉ gấp giọng hỏi, "Nhưng còn có thể cứu sao?"
"Muốn để cho
hắn
còn sống sao?" lão nhân nghiêng đầu lười biếng hỏi.
Phượng Đường đè lại 2 huynh đệ ở bên
đang
hận
không
thể cho lão giả này
mộtquyền,làm
một
lễ
thật
sâu, mở miệng
nói, "Kính xin thần y xuất thủ cứu đại ca ta! Nếu là… "
hắn
cắn răng
nói, "Nếu là có thể làm cho đại ca khỏi hẳn, Phượng Đường nguyện khuynh lực báo đáp!"
hắn
là thế tử Túc vương phủ,
một
câu khuynh lực này là hứa hẹn rất nặng.
Tuy rằng cảm thấy thái độ của vị thần y làm người ta sinh khí, nhưng là Phượng Ngọc Phượng Khuyết vẫn chịu đựng nôn nóng trong lòng thi lễ với Trình Tĩnh. Lão giả này vốn là
đang
quan sát mấy nam hài nhi, nhìn thấy lúc này, thân là tôn thất đệ tử lại nguyện ý cúi đầu ở trước mặt mình,
trên
mặt lúc này mới lộ ra tươi cười,
đang
muốnnói
gì đó lại cảm giác tay mình bị
một
bàn tay
nhỏ
nắm lại, vừa cúi đầu
đã
thấy
trêngiường Phượng Khanh
một
hài nhi nho
nhỏ
đang
cầm lấy tay bản thân, nước mắt lăn ra. Kinh ngạc
không
thôi đưa tay lau nước mắt cho đứa
nhỏ
này rồi mới thở dài, "Rất nhiều năm,
không
có nhìn thấy huynh đệ đồng lòng như vậy."
hắn
thành danh ba mươi mấy năm, 10 năm trước
thì
không
muốn chữa bệnh nữa, chính là vì xem tranh đấu trong gia tộc tới phiền, hạ độc, nguyền rủa, còn có hãm hại, làm đại phu
hắn
thấy
không
ít.
Nay thấy ở nơi hắc ám nhất như hoàng gia thế nhưng còn có tình huynh đệ thân cận như vậy, liền có chút cảm khái, lúc này mới thu lại trêu tức, trịnh trọng
nói, "Vài vị điện hạ yên tâm, Khang vương khỏe mạnh, bao ở
trên
người lão phu."
hắn
nếu dám
nói
lời này, tự nhiên là có khả năng làm được, lại cười
nói, "Chỉ là Khang vương điện hạ bị thai độc lâu ngày, rút ra toàn bộ còn cần
một
ít thời gian, bất quá…. "
hắn
chậm rãinói, "Hôm nay tỉnh lại, xác nhận
không
có vấn đề."
"Chỉ cần thần y có thể cứu con ta.." Túc vương vẻ mặt trịnh trọng
nói.
"Ta cứu
hắn,
không
phải xem ở mặt mũi của ngươi." Trình Tĩnh phất phất tay, bất mãn ngắt lời
hắn, rồi mới hướng huynh đệ Phượng Đường vuốt càm
nói, "Tuy rằng ngày sau, thân thể điện hạ vẫn suy yếu, nhưng là sống đến tứ thế cùng đường lão phu vẫn có thể làm được."
nói
xong lại cười, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tưởng Thư Vân đáng đứng ở phía sau lưng Túc vương phi, vuốt râu chậm rãi
nói, "Nếu là cưới
một
tức phụ tinh thông y lý, vậy
thì
càng thích hợp."
"Thần y
nói
đúng!" Biết Phượng Khanh có thể khỏi hẳn, Túc vương phi quả thực sùng bái Trình Tĩnh tới cực điểm,
không
quản
hắn
nói
gì chỉ nhận lời đồng ý.
Ngược lại Túc vương thấy Trình Tĩnh cam đoan, biết Phượng Khanh
không
ngại, trong lòng linh hoạt lên, thấy Túc vương phi
đã
choáng váng đầu óc, khóe miệng hơi trừumột
cái, nhìn lão giả kia cười ha ha
một
tiếng, cũng
không
xem Tưởng Thư Vân có biểu tình gì, thấp giọng bất đắc dĩ
nói, "Ngươi có biết
hắn
nói
gì
không?" Thấy Túc vương phi quay đầu trừng
hắn,
hắn
cũng
không
giận, chỉ lôi kéo tức phụ
đi
đến bên người Phượng Khanh, vẻ mặt thành
thật
nhìn Trình Tĩnh xem mạch cho Phượng Khanh lần nữa, sau đó lại viết phương thuốc, miệng còn mắng, "Thân thể hư như vậy hư còn cho ăn nhân sâm! Nhiệt độc ra
không
được, thân mình sao có thể tốt?
!"
Thấy
hắn
có tinh thần mắng người, trong lòng Túc vương lại cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều,
trên
mặt cũng lộ ra tươi cười, chỉ cúi đầu nhận tội.