- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thịnh Thế Vinh Sủng
- Chương 27
Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 27
Từ phi trong lòng mừng rỡ
không
thôi làm sao còn để ý tới biểu tình của Hoàng thượng. Nàng vội vàng tiến vào ngực của Hoàng thượng, khi thấy Hoàng thượng vẫnkhông
nhúc nhích
không
khỏi cảm thấy bất an vội vàng
nói
"Đường muội cũng
đã
có phong hào, lấy bát công chúa so với con nàng
không
phải là để người trong cung khinh thị công chúa sao?
không
bằng..."
"thì
ra, đây là
đang
so đo với A Nguyên."
một
tiếng cười nhàn nhạt của Hoàng thượng từ đỉnh đầu của Từ phi truyền đến, cười đến làm cho lòng nàng giật nhảy nhưng mà vừa nâng mắt lên, Hoàng thượng vẫn là bộ dáng ôn nhu như củ, lúc trong lòng Từ phi an tâm
một
chút
thì
nghe được Hoàng thượng cười
nói
"Nếu là phong hào cho tiểu bát chẳng phải các tỷ tỷ của nàng cũng
sẽ
so đo như thế sao? Chẳng lẽ
sẽ
không
phải làđã
khinh thị vài vị hoàng tỷ của nàng sao?" Đẩy Từ phi qua
một
bên, sắc mặt Hoàng thượng lạnh nhạt
nói, "Trẫm đột nhiên nhớ tới còn có chút việc
nhỏ, ngươi nghỉ tạmđi."
nói
xong, nhìn cũng
không
nhìn Từ phi
đang
kinh sợ, nhấc chân bước
đi.
Hoàng thượng mặt
không
thay đổi
đi
trên
đường thấy đằng trước có đèn đuốc sáng trưng,
đi
đầu là
một
thiếu niên khuôn mặt trắng nõn sạch
sẽ, liền dừng chân hỏi "Ngươi
đang
làm cái gì vậy?"
Người này, chính là hoàng tử thứ ba tên Phượng đồng, vừa thấy Hoàng thượng vội vàng thỉnh an ngoan ngoãn
nói, "Bẩm phụ hoàng, nhi thần
đang
định
đi
tới cung của dì." mẹ đẻ của Tam hoàng tử là Tuệ tần, thứ tỷ của Từ phi, Phượng đồng và Từ phi thân cận, cực kỳ thân cận. Năm đó khi Hoàng thượng làm Thái Tử
thì
tiên đế luôn muốn phế Thái Tử để đưa ấu tử âu yếm của mình là Phúc vương thượng vị, huân quý trong kinh tuy
không
đến mức bỏ đá xuống giếng nhưng mà cũng
không
chịu gả đích nữ trong nhà vào cung Thái Tử, Từ gia liền đưa thứ nữ là con do thϊếp thất sinh ra vào cung Thái Tử. Đợi khi Hoàng thượng vào chỗ, mắt thấy hoàng vị ngày càng củng cố mới lại đừa đích nữ là Từ phi vào cung tranh tiền đồ.
"đi
ngươi Từ mẫu phi nơi đó?" Hoàng thượng thấy sắc trời
đã
tối, trong lòng có chútkhông
ngờ, chỉ nghĩ là Tuệ tần xưa nay là người thành
thật, nếu
không
phải thân phận quá thấp lại có Từ phi áp chế phía trước
đã
sớm có
một
cái phi vị. Nay tuy có phong hào nhưng tới cùng tần vị có chút thấp, trong lòng có chút thương tiếc liền ôn thanh hỏi, "Nghe
nói
mẫu phi ngươi bị bệnh, nay
đã
tốt chưa?" Thấy Phượng đồng chần chờmột
lát mới gật đầu, trong lòng càng thêm
không
nhẫn nại nhưng vẫn nhịn xuống
nóinói, " Chiếu cố mẫu phi ngươi cho tốt."
nói
xong liền hỏi "Muộn như vậy, chỗ Từ mẫu phi ngươi còn có chuyện gì khẩn yếu sao?"
"Ta nghe
nói
thân mình dì
không
tốt bởi vậy muốn nhìn
một
cái xem sao." Phượng đồng cúi đầu
nói.
Tuệ tần mặc dù là người sinh dưỡng
hắn, nhưng là địa vị Từ phi lại càng cao quý, thích hợp hơn với thân phận hoàng tử của
hắn, bởi vậy so với mẹ đẻ Phượng đồng vẫn là thân cận với Từ phi hơn.
"Dì?" Hoàng thượng
thì
thầm xưng hô này
một
lát,
trên
mặt gợn sóng
nói
"Nếu như thế, ngươi liền đến thăm "Dì" của ngươi
đi." Đến cùng lại lộ ra 1 cái cười lạnh.
Phượng đồng nghe được nhưng chỉ cúi đầu đưa Hoàng thượng
đi
rồi mới quay đầu
đitới chỗ Từ phi. Vừa vào cung thất
đã
thấy cả phòng là các mảnh
nhỏ
của bình hoa, Từ phi lúc này thét chói tai
không
khác gì bà điên, Phượng đồng đau lỗ tai, vội vàng lạinói
"Dì đây là làm sao?" Thấy Từ phi ngẩn ngơ xong quay đầu khóc lớn,
hắn
hỏi cung nữ
đang
ở
một
bên khuyên giải an ủi, nghe xong nhíu mày lắc đầu
nói
với Từ phi "Mẫu phi như vậy, chẳng phải là làm phụ hoàng khó chịu sao?" Thấy Từ phi hung tợn nhìn qua,
hắn
liền vội vàng
nói, "Phụ hoàng xưa nay coi trọng vương thúc, dì tranh chấp cùng vương thúc như vậy, làm sao có thể để trong lòng phụ hoàng vui vẻ đây?"
"Ta còn
không
phải là vì ngươi!" Từ phi giọng the thé
nói, "2 tên tiểu tử của Túc vương đả thương ngươi, phụ hoàng ngươi
không
có
nói
một
câu, chẳng lẽ bắt ta nhìn việc này trôi qua?!"
Trong mắt Phượng đồng lóe qua
một
tia dữ tợn, cố nén thấp giọng
nói, "Tiếp theo, bọn
hắn
sẽ
biết thủ đoạn của ta!"
"Phượng khanh phong Khang vương, Phượng Đường phong Túc vương thế tử!" Từ phi lúc này còn để Hoàng thượng
nói
đi
là
đi, chỉ sợ ngày mai
sẽ
bị chúng phi cười nhạo lại thấy Phượng đồng như vậy ngẩn ra rồi cười lạnh
nói
"Ngươi so với bọn họ còn lớn tuổi hơn, tại sao lại rơi phía sau như thế?" Thấy Phượng đồng nhắm mắt
không
nói, nàngnói
tiếp "Mẫu phi ngươi là phế vật vô dụng! Nhiều năm như vậy chỉ là
một
cái tần liên lụy ngươi xuất thân cũng
không
cao. Nhìn tứ đệ của ngươi
đi, giả bộ là
một
tên vô vô lại lại nhưng so ra ai cũng
không
bằng
hắn!" Thấy trong mắt Phượng đồng lóe lên vẻ oán độc, nàng tiếp tục
nói, "Mẹ đẻ của lão tứ
đã
sớm chết, trong nhà cũng suy tàn còn
không
phải nhờ vào phàn thượng Đức phi!
một
ngụm mẫu phi gọi tới thân thiết, ai biết trong bụng
hắn
tính toán gì!"
Thân là hoàng tử, ai lại
không
muốn cược
một
phen đây?!
(
thật
sự
á! não bổ
khôngphải
hiện
tượng tốt đâu mà)
"Dì
nói
đúng." Phượng đồng
một
bộ biểu tình tỉnh ngộ, cắn răng nghiến lợi
nói
"Lão tứ, ta xưa này còn nhìn nhầm
hắn
!"
hắn
xưa nay ánh mắt luôn đặt ở Thái Tử và nhị hoàng tử, lại
không
có nghĩ tới đệ đệ ở phía sau cũng
không
thể khinh thường, cười lạnh
nói, "Đức phi dù tốt hơn nữa, cũng
không
có quan hệ huyết thống với
hắn, muốn leo lên Định quốc công phủ, còn phải nhìn xem
hắn
có cái năng lực này hay
không!" Sờ sờ cằm của mình, Phượng Minh cảm thấy còn có chút
ẩn
ẩn
đau, tức giận
nói, "Ngày đó Phượng Ngọc Phượng Khuyết 2 tên vô liêm sỉ đả thương ta, nếu
không
phải lão tứ ở chỗ phụ hoàng tố cáo ta trước
thì
phụ hoàng như thế nào lại phạt ta đóng cửa kiểm điểm!"
"Nay ngươi mới thấy?" Từ phi cười lạnh "Ngươi muốn huynh đệ tình thâm nhưng có người muốn mạng của ngươi đó!"
đi
vài bước, sắc mặt Từ phi càng thêm khó coi, chỉnói
với Phượng đồng "Ta nghe
nói
năm nay tuyển tú, thứ nữ của Hoài An tướng quân, cháu
gái
của ThẩmTtĩnh bá đều muốn vào cung, hai người này xuất thân
không
hề kém so với ta, chỉ sợ Hoàng thượng ham mới mẻ quăng ta sang
một
bên." Thấy Phượng đồng nghiêng tai lắng nghe, nàng lạnh lùng
nói
"Bất kể như thế nào, ngươi đều phải ra bên ngoài truyền lời của ta, chớ để bọn
yêu
tinh tiến vào cung!"
"Phụ hoàng tuyển tú, ai dám ngăn trở đây?" Phượng đồng cảm thấy này dì
thật
là ngây thơ chỉ cười khổ
nói,
"Cho dù tiến vào, ta cũng muốn đám
yêu
tinh đó
không
có kết cục tốt!" Từ phi tức giận
nói
xong mới nhìn Phượng đồng tò mò hỏi "Muộn như vậy ngươi đến tìm ta, nhưng là có việc gì?"
"Cũng là chuyện của lão tứ." Phượng đồng cười lạnh
nói
"Mấy ngày trước,
hắn
đi
tới Túc vương phủ, lại mặt dày
đi
theo tới
anh
quốc công phủ, nay dì
nói
tới ta mới phát giác được, tiểu tử này chỉ sợ là có lòng suy tính riêng, muốn kiếm thêm trợ lực cho mình." Dừng
một
chút
hắn
lại
nói
"Thời điểm ta hỏi
hắn
còn ấp úng
không
chịu
nói, trong này tất có kỳ quái." Thấy Từ phi đăm chiêu,
hắn
vội vàng hỏi "Dì nghĩ có nghĩ ra điều gì
không
?"
"Đức phi xưa nay nịnh hót Hoàng Hậu, bên ngoài lão tứ lại lấy lòng Túc vương và
anhquốc công, " Từ phi chậm rãi
nói
"Nghe ý tứ của Hoàng thượng, lúc các ngươi cũng phân phủ
đi
ra ngoài tất nhiên
sẽ
Phong Tước, chẳng lẽ là bởi vì cái này?" Thấy Phượng đồng nhướn mày, vội vàng hỏi "Ngươi nghĩ tới điều gì?"
"anh
quốc công còn có
một
nhi nữ." trong mắt Phượng đồng lóe qua
một
tia sắc lạnh chậm rãi
nói, "Lão tứ nếu
thật
sự
thành
thật
sẽ
không
tranh chấp với ta, tất nhiên
sẽkhông
tính kế để cưới huân quý chi nữ. Nếu là
hắn
thật
sự
có chủ ý với nữ nhi của
anhquốc công, ta chỉ sợ
hắn
thật
sự
có ý muốn khác." Cuối cùng sắc trời quá muộn,
hắncũng
không
thể ở lại trong cung Từ lâu, chỉ đành thấp giọng
nói
vài câu với Từ phi, lại chịu đựng
đi
xem bên trong tã lót của bát công chúa như thế nào mới
đi
khỏi.
Hoàng thượng nửa đêm từ trong cung Từ phi
đi
ra, quả nhiên làm chúng phi cười nhạo Từ phi mấy ngày, theo bình thường Từ phi
đã
sớm giận dữ, nhưng lần này Hoàng thượng dường như
thật
sự
đối với nàng lãnh đạm ngày thường chỉ nghỉ tại chỗ của Hoàng Hậu, làm cho Từ phi thành
thật
hơn rất nhiều, chỉ giả như nghe
không
được.
A Nguyên và Thái Hậu cảm tình ngày càng tốt,
một
già
một
trẻ cùng ăn cùng ngủ, thích nhất chính là hóng mát dưới bóng cây, Thái Hậu tuy rằng biết A Nguyên tuổi cònnhỏ
nghe
không
hiểu, nhưng lại
thật
thích kể chuyện lý thú năm xưa của mình, thấy A Nguyên thỉnh thoảng lại giương tròn vo ánh mắt vỗ tay cười nàng liền cảm thấy dễ chịu trong lòng, càng thêm
không
muốn để A Nguyên rời tay, cung phi thỉnh an cũng lấy lý do khí trời nóng bức cho miễn, bản thân tự tại thân cận với A Nguyên, có đứanhỏ
luôn sôi động bên cạnh mình nàng cảm thấy cuộc sống của mình cũng linh hoạt lên.
Nhiều ngày nay lại có mấy vị công chúa đến thỉnh an Thái Hậu,
trên
mặt Thái Hậu càng thêm vui vẻ, thấy mấy nữ nhi như hoa như ngọc đứng trước mặt mình nàng chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, còn có bộ dáng A Nguyên ngó dáo dác, nàng gọi
một
cô
bé đứng trong nhóm hỏi "
đã
nghĩ ngơi tốt chưa? Đừng để bị trúng nắng."
Tam công chúa nhấc đầu lên như trút được gánh nặng. Nàng tuy rằng
không
biết Phượng Minh đến cùng
đã
dùng cách gì để ngoại tổ gia im hơi lặng tiếng, nhưng trong lòng là chân tâm cảm kích Hoàng Hậu và Đức phi, nàng vội vàng cười
nói
" Thỉnh an hoàng tổ mẫu, làphúc phần của chúng ta, vui vẻ còn
không
được, sao có thể thấy mệt đây?" Thấy A Nguyên mắt đen lúng liếng nhìn mình, nghĩ tới đứa
nhỏ
này thế nhưng còn vì mình hiến dâng
một
khỏa bảo thạch liền buồn cười, nàng trừng mắt
thật
nhanh với A Nguyên khi đứa
nhỏ
kinh ngác há to miệng
thì
che miệng len lén cười.
A Nguyên quả
thật
khϊếp sợ.
Vị Tam công chúa này, mắt thâý họat bát hơn rất nhiều a……
Khi A Nguyên còn
không
biết Tam công chúa có được coi là gặp việc vui tinh thần tốt hay
không
thì
thấy ở
một
bên có
một
bé
gái
không
quá năm tuổi lăn ra,
một
bên ôm lấy chân Thái Hậu cười hì hì kêu "Hoàng tổ mẫu ôm ta, để ta và A Nguyên muội muội ở cùng
một
chỗ
đi."
nói
xong liền cầm cổ tay A Nguyên cười
nói, "Muội muội có nhớ cái này hay
không? Ta là ngũ hoàng tỷ của ngươi."
nói
xong lại tự nhiên ghé vào mặt A Nguyên,
thật
nhanh hôn
một
cái, dương dương đắc ý cười
nói, "Muội muội mặt mềm mềm!"
A Nguyên mạnh mẽ che mặt hồi lâu lại cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều vì đòi lại nên ra sức giãy dụa, cũng đem cái miệng
nhỏ
của bản thân trạc đầy mặt ngũ hoàng tỷ!,
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thịnh Thế Vinh Sủng
- Chương 27