Hai ngày sau, ở đại sảnh của Trang phủ.
Hồ đại nhân ngồi ngay ngắn ở chính vị, Nhị di thái thái, Tam di thái thái cùng với người trong dòng họ phân ra ngồi hai bên. Trang Tín Xuyên và Trang Tín Trung đã miễn cưỡng có thể xuống giường, biết được hôm nay mình có thể thành công giành lấy vị trí gia chủ từ tay Đại phu nhân, Trang Tín Xuyên không muốn bỏ qua một màn này, được thê tử nâng đỡ gắng gượng đi vào đại sảnh, cùng Trang Minh Hỉ đứng ở phía sau Nhị di thái thái. Mà Phương Nghiên Hạnh thì giúp đỡ Trang Tín Trung cùng Trang Minh Lan, Phương Kiến Thụ đứng ở phía sau Tam di thái thái.
Nhị di thái thái mặt mày hớn hở, đầu mày khóe mắt tràn ngập đắc ý, nghĩ đến hôm nay rốt cục có thể đoạt lấy vị trí đương gia của Đại phu nhân, nghĩ tới bản thân đã phải chịu nhịn dưới trướng của Đại phu nhân nhiều năm như vậy đến cuối cùng cũng có thể hãnh diện, lại nghĩ đến lúc Đại phu nhân thất thế suy sút, trong lòng nhịn không được vui sướиɠ.
Lúc này, Đại phu nhân được Tần Thiên cùng Nguyệt Nương nâng đỡ tiến vào, Trang Tín Ngạn cùng các hạ nhân đi theo phía sau.
Đại phu nhân đầu tiên là hướng về Hồ đại nhân và người trong dòng họ thi lễ. Hồ đại nhân buông chén trà trong tay xuống, cười nói: “Đại phu nhân thân thể đã phục hồi chưa?”
“Tạ Đại nhân quan tâm, dân phụ thân thể đã không còn gì đáng ngại” Đại phu nhân cười trả lời.
“Nếu thân thể Đại tỷ không sao nữa rồi, như vậy có một số việc hôm nay cũng nên nói cho rõ ràng ” Nhị di thái thái nhướn một bên lông mày phiêu phiêu nhìn Đại phu nhân, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lùng, sau đó nàng ta đứng lên, đi đến bên cạnh Trang thị tộc trưởng Trang Thành Chí, cúi hạ thân, nhìn Trang Thành Chí cười nói: “Thúc công, thỉnh người vì con cháu Trang phủ nói vài lời công đạo”.
Bên này, Trang Tín Xuyên ánh mắt đảo qua toàn cảnh, vẻ mặt đắc ý ngẩng đầu lên, coi như vị trí đương gia đã hoàn toàn lọt vào tay hắn. Lưu Bích Quân nâng đỡ phu quân, trên nét mặt cũng có đắc ý cùng chờ đợi không hề giấu giếm, thật giống như đã thấy cảnh tượng bát diện uy phong của bản thân ở Trang phủ. Trang Minh Hỉ trên khuôn mặt cũng đang mỉm cười, mọi việc đều nằm trong định liệu. Mấy ngày nay, nàng vẫn phái người duy trì liên hệ chặt chẽ với người trong dòng họ, cũng không thấy có gì đặc việc phát sinh, hết thảy đều tiến triển theo kế hoạch. Ca ca về sau trở thành đương gia, thận phận của nàng càng được nâng cao, về sau mới có thể được gả cho nhà chồng tốt, ở nhà chồng lại có nhà ngoại làm chỗ dựa, cuộc sống sau này sẽ thuận lợi tốt đẹp.
Mà Tam di thái thái tâm tình thực phức tạp, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng Đại phu nhân bị thất thế, nhưng mà Đại phu nhân bại cục đã định, bản thân cũng chỉ có thể cùng với Nhị phòng đồng khí tương liên, về sau ở Trang phủ mới có thể có chút địa vị. Nghĩ vậy, cũng quyết tâm ngoan tuyệt không nhìn tới Đại phu nhân nữa.
Mà Đại phu nhân vẫn đang mỉm cười, bình tĩnh nhìn Trang Thành Chí được Nhị di thái thái nâng đỡ, chậm rãi đứng dậy. Tần Thiên đứng ở bên cạnh Đại phu nhân hai mắt sáng lên, trong lòng có kích động cùng hưng phấn không thể nói nên lời, nàng nhịn không được quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, đã thấy hắn đứng chắp tay sau lưng ở cách đó không xa, dáng người tuấn dật, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, so sánh với hắn, Tần Thiên lập tức trở thành kẻ phàm phu tục tử.
Tần Thiên khóe mắt rút gân, sao lại bình tĩnh được như thế chứ… Đúng là không phải người bình thường mà….
Bên kia, Trang Thành Chí đứng lên, đầu tiên là nhìn Nhị di thái thái, Nhị di thái thái lập tức lộ ra nụ cười ý nhị, hắn lại quay đầu nhìn Đại phu nhân một cái, Đại phu nhân trên mặt tươi cười không thay đổi. Trang Thành Chí cười cười, vuốt vuốt chòm râu dê run rẩy nói: “Nếu mọi người đều cần lão phu đến chủ trì công đạo, lão phu thân là Trang thị tộc trưởng làm việc nhân đức cũng sẽ không nhường ai. Về chuyện đương gia của Trang phủ các ngươi, lão phu cho rằng…” Nói tới đây, Trang Thành Chí dừng dừng, ho khan vài tiếng.
Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên đều khẩn trương mở to hai mắt, trong lòng nhảy nhót.
Đại phu nhân vẫn như cũ khí định thần nhàn.
“Lão phu cho rằng…” Trang Thành Chí đề cao thanh âm, “Lão phu cho rằng vẫn cần tôn trọng ý kiến của tứ điệt nhi. Nếu hắn đã tin tưởng điệt tức như vậy, nguyện ý đem mọi việc trong Trang phủ giao cho nàng cai quản, người bên ngoài chúng ta có tư cách gì can thiệp? Tất cả cứ dựa theo di chúc mà làm”
Lời này vừa nói ra, giống như thiên lôi đánh xuống nổ tung ở trên đầu mọi người, khiến cho mấy người ở Nhị phòng nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Nhị di thái thái có chút không thể tin được nhìn Trang Thành Chí, bởi vì quá khϊếp sợ, thanh âm đã có chút biến dạng: “Thúc công, người sao có thể nói như vậy?”
Trang Thành Chí cười cười, phủ phủ tay áo, chậm rì rì nói: “Nhân tử vì đại, tứ điệt dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng lập nên gia nghiệp như thế, hắn có quyền lợi xử trí nó, hắn lưu lại di ngôn này, tất nhiên có lo lắng cùng ý tưởng của mình, chúng ta là trưởng bối cũng phải tôn trọng” nói xong, hắn quay đầu nhìn mấy người trong dòng họ phía sau, cười nói: “Mọi người nói, có phải thế không?”
Mấy người trong dòng họ Trang thị đều gật đầu, mặt không đổi sắc, đồng thanh đồng khí, bộ dáng nghiêm túc, thật giống như lời của Trang Thành Chí đều là chân lý tuyệt đối ở trên đời vậy.
“Không sai, nếu lão Tứ lưu lại di ngôn, tất nhiên nên dựa theo di ngôn của hắn mà thực hiện, người nắm giữ vị trí gia chủ Trang phủ sẽ do Đại phu nhân quyết định.”
Xem đến đây, Tần Thiên nhịn không được muốn cười, mấy người trong dòng họ này, thật sự là nói như thế nào cũng đều nói được, nói như thế nào cũng đều có lý. Trong xã hội này, dòng họ có vị thế rất quan trọng, với mỗi người, đều không thể bỏ qua sự tồn tại của dòng họ, một chút biện pháp cũng không có.
Nhị di thái thái nhìn mấy người trong dòng họ, cước bộ lảo đảo, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nàng ta chỉ vào bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên cùng bọn họ liều mạng, hận không thể kêu to: vì sao lấy nhiều bạc của nàng như vậy, cũng không đứng về phía nàng?
Ngồi ở vị trí chính giữa, Hồ đại nhân hai tay nắm chặt tay vịn, khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt lóe ra không chừng.
Bên kia Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ bọn họ đều vừa sợ vừa giận, Trang Minh Hỉ vẫn tương đối bình tĩnh, còn Trang Tín Xuyên lại căm tức nhìn Trang Thành Chí, tay nắm chặt thành quyền, bộ dáng như hận không thể xông lên đấm cho lão già lật lọng này một cái.
“Ca ca, đừng nóng vội, cố gắng kiềm chế, trăm ngàn không thể đắc tội tộc trưởng” Trang Minh Hỉ lo lắng dặn Trang Tín Xuyên. Lưu Bích Quân cũng sợ phu quân nháo loạn gặp chuyện không may, gắt gao bám trụ hắn.
“Thúc công, mấy ngày hôm trước người cũng không phải là nói như vậy ” Nhị di thái thái căm tức nhìn Trang Thành Chí, thanh âm dồn dập sắc nhọn, rõ ràng đã mất đi sự kiềm chế, nàng chỉ về phía Hồ đại nhân: “Lần trước có Hồ đại nhân ngồi tại đây, đều nghe thấy, hiểu cặn kẽ, Thúc công rõ ràng muốn Tín Xuyên tiếp nhận vị trí gia chủ từ tay Đại tỷ mà”
Trang Thành Chí cười cười, không chút hoang mang xoay người, hướng về Hồ đại nhân thi lễ, nói: “Hồ đại nhân thỉnh thứ lỗi, lão hủ tuổi đã cao, lúc ấy sự việc đột ngột, lão hủ nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, cho nên mới nói ra những lời kia, nhưng trải qua mấy ngày nay suy xét kỹ, lại cùng vài vị thành viên trọng yếu trong gia tộc thương lượng, cuối cùng mới có kết quả ngày hôm này.” Nói xong lại xoay người nhìn Nhị di thái thái tựa tiếu phi tiếu: “Khiến cho Nhị di thái thái không vui, là lão phu không phải”
“Ngươi…” Nhị di thái thái trừng mắt nhìn Trang Thành Chí, tức giận đến mức run rẩy, nhưng Trang Thành Chí dù sao cũng là Trang thị tộc trưởng, một thϊếp thất như nàng dù có tức giận
cũng không dám nói năng lỗ mãng.
Trang Tín Ngạn xem một màn này, khóe miệng không khỏi tràn ra mỉm cười, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tần Thiên bên cạnh Đại phu nhân, thấy nàng hai mắt sáng lên nhìn trò hay diễn ra, miệng mỉm cười, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lộ ra vẻ đáng yêu ngọt ngào nói không nên lời.
Trong đầu không khỏi hiện ra tình cảnh nàng hôm đó du thuyết mấy người trong dòng họ.
Hắn không nói được, chỉ có thể ngồi ở một bên, trong lòng vốn đang lo lắng nàng sẽ nói không rõ ràng, hoặc là sẽ khẩn trương khϊếp đảm. Nhưng không nghĩ tới thời điểm nàng đối mặt với người trong dòng họ, vẫn ý cười trong suốt, ngay cả mẫu thân đối mặt với người trong dòng họ cũng sẽ không thoải mái tự nhiên như nàng, tư thái thoải mái này thật giống như nàng cùng bọn họ ngang hàng, thật giống như nàng không hề ý thức được nàng chỉ là một gia nô địa vị thấp kém.
Nhưng mà thoải mái cùng trấn định này cũng khiến hắn rất thưởng thức.
Hắn cố ý ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy toàn cục, hắn có thể nhìn thấy mỗi một câu nàng nói, hắn nhìn thấy nàng cười nói với người trong dòng họ: “… Các vị Tông gia lão gia, chỉ cần mọi người ký lên khế ước này, từ nay về sau, mọi người hàng năm đều có thể nhận hoa hồng từ tiền lãi của Trà Hành, thiếu gia nhà chúng ta đã tính qua, dựa theo tiền lãi từ trước tới nay, Trà Hành chúng ta hàng năm ít nhất có thể phân cho dòng họ một vạn lượng bạc, cụ thể phân chia như thế nào sẽ do tộc trưởng quyết định, chỉ cần Trà Hành còn tồn tại một ngày, các vị lão gia cái gì cũng không cần làm cũng có thể nhận được bạc. Nếu Trà Hành về sau phát triển tốt, lão gia càng được nhiều bạc hơn”
Một vạn lượng phân cho dòng họ này, tất nhiên sẽ do những thành viên trọng yếu trong dòng họ phân chia. Khi những người này lớn tuổi qua đời hoặc lui xuống, những người khác lên thay vị trí, vẫn sẽ được nhận khoản tiền như vậy. Cứ như thế, lợi ích của Trang thị dòng họ vĩnh viễn cùng Trà Hành liên hệ chặt chẽ. Mà Trang thị về sau vì vị trí tộc trưởng tất sẽ tranh đấu gay gắt, cứ như vậy, cũng có thể phân tán một ít lực chú ý của bọn họ, miễn cho họ luôn nhòm ngó đến Trà Hành.
Nghe đến đó người trong dòng họ hai mắt sáng lên, Trang Tín Ngạn cũng không thấy có chút nào ngoài ý muốn, những người này đỏ mắt tài sản của Trang phủ không phải mới chỉ ngày một ngày hai, hắn hoàn toàn có nắm chắc bọn họ không kháng cự nổi dụ hoặc này, một năm một vạn lượng, cũng không phải là một số lượng nhỏ, cũng đủ để bọn họ ngồi yên thư thư phục phục hơn một năm.
Hắn nhìn thấy Trang Thành Chí do dự không quyết, con ngươi ti hí chuyển động, chắc hẳn trong lòng đang nghi ngờ, đang lúc hắn lo lắng, không nghĩ tới Tần Thiên cũng chú ý điểm này, hắn nhìn thấy nàng đi đến bên cạnh Trang Thành Chí, cười nói: “Trang Lão gia, chỉ có Trà Hành thịnh vượng, các vị lão gia mới nhận được bạc. Nếu Trà Hành do một người kém cỏi lại liều lĩnh chưởng quản, chỉ sợ lão gia chẳng những không có bạc, còn có thể rước lấy một thân phiền toái, tựa như chuyện lần này Nhị thiếu gia buôn bán trà giả, nếu không phải Đại phu nhân phát hiện đúng lúc, không gây ra tai nạn chết người, nếu không, cũng không dễ dàng vượt qua như vậy”.
Hắn nhìn Trang Thành Chí mở to hai mắt, liền hiểu được, Tần Thiên đã nói rõ ý trong lòng hắn, Trà Hành kinh doanh tốt, lợi ích của bọn họ mới được đảm bảo. Kể từ lúc này, bọn họ sao còn khả năng ủng hộ Trang Tín Xuyên kế thừa địa vị đương gia nữa chứ?
Thần trí quay trở lại, Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên cách đó không xa, khóe miệng nhợt nhạt hiện ra ý cười thản nhiên, mẫu thân nói đúng, nha đầu này quả thật thông minh nhạy bén.
Bên kia, Trang Minh Hỉ thấy mẫu thân vẫn đang tức giận, liền đi đến bên cạnh mẫu thân, nâng đỡ nàng ta, tiếp đó lại nhìn về phía Trang Thành Chí, mỉm cười nói: “Thúc công ngày đó không suy nghĩ cẩn thận, vậy sao có thể cam đoan hôm nay cũng đã suy nghĩ cặn kẽ? Chuyện người thừa kế Trà Hành không phải là việc nhỏ…” Trang Minh Hỉ nhìn thẳng Trang Thành Chí, dùng một loại ngữ điệu đặc biệt chậm rãi nói: “Thúc công có muốn có thêm thời gian suy nghĩ không, nói không chừng mấy ngày nữa có lẽ sẽ có quyết định khác”.