“Tiểu Mai, như vậy không thể giải quyết sự tình”. Tần Thiên nhìn bóng dáng nàng, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể đẩy trách nhiệm cho ta, ta cũng có thể đẩy trách nhiệm lại cho ngươi, nơi này không có người khác, trừ bỏ chúng ta cũng không ai biết chân tướng. Thời điểm bên trên hỏi xuống, chẳng lẽ chúng ta có thể trốn tránh trách nhiệm? Kết quả chỉ là cả hai đều bị phạt thôi”.
“Ngươi…!” Tiểu Mai cước bộ dừng lại, quay đầu trừng mắt với Tần Thiên, đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng lại là vẻ mặt cầu xin.
Tần Thiên nhìn bộ dạng này của nàng, khinh khẽ thở dài.
Dưới tình huống nguy hiểm tự bảo vệ mình, là nhân chi thường tình, nàng tuy rằng không thể chấp nhận loại hành vi này, nhưng cũng sẽ không ở sau lưng trách cứ nàng ta. Hiện tại vấn đề chính yếu là giải quyết việc này, chỉ trích cũng chỉ vô dụng.
Huống chi, thời điểm khối thân thể này sinh bệnh, cũng chỉ có Tiểu Mai ở bên cạnh chiếu cố nàng. Nếu không nàng cho dù xuyên qua, cũng không nhất định giữ lại được sinh mạng.
Nàng đi đến bên cạnh Tiểu Mai, nhìn ánh mắt nàng, trong mắt đồng bệnh tương lân lộ ra nét ưu sầu, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu Mai, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, chính ta cũng không muốn bị bán đi, ta cũng không nghĩ, chúng ta đều là người cơ khổ, mỗi ngày nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, chỉ vì một sai lầm, chỉ vì một người mà làm cho chúng ta khốn đốn. Trong lúc đó cũng chỉ có hai ta mới chiếu cố được cho nhau, chẳng lẽ hiện tại chúng ta muốn thương tổn lẫn nhau sao? Hiện tại loại tình huống này không phải trốn tránh trách nhiệm có thể giải quyết được vấn đề, chủ tử nổi giận, bán đi một nha hoàn hay hai nha hoàn căn bản không có gì khác biệt, hai người chúng ta ai cũng đừng nghĩ trốn tránh được”.
Tiểu Mai đột nhiên như mất hết khí lực, suy sụp ngồi xổm xuống “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Đầu tiên, chúng ta nên tỉnh táo lại, không cần hoảng, cũng không cần nháo”. Tần Thiên đã ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cúi đầu một hồi, rồi nói: “Linh Nhi cô nương nói hai ngày sau mới đến lấy quần áo, như vậy chúng ta nên nắm chắc khoảng thời gian hai ngày này, tuyệt đối không được để lộ ra”.
Tiểu Mai thấy nàng bình tĩnh như thế, trong lòng sinh ra chút mong chờ, nàng ngẩng đầu, dùng sức nắm lấy quần áo Tần Thiên: “Tiểu Đào, ngươi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?”
Tần Thiên nhíu nhíu mày, lắc đầu.
Tiểu Mai nhụt chí, buông quần áo của nàng ra: “Kia không phải chỉ còn con đường chết”. Tham âm mang theo nức nở.
Tần Thiên cười cười, trên gương mặt mười lăm, mười sáu tuổi mơ hồ lộ ra má lúm đồng tiền, phi thường đáng yêu.
“Tiểu Mai, ngươi không nên nhụt chí. Ngươi nên nghĩ đến mặt tốt của vấn đề, may mắn chúng ta sớm phát hiện, nếu không, chỉ sơ ý một chút, đợi đến thời điểm Linh Nhi cô nương phát hiện, vậy một chút biện pháp đều không có”.
Tiểu Mai một phen lau nước mắt, nhìn nàng hừ một tiếng: “Ngươi còn cười được”.
“Khóc cũng chỉ vô bổ thôi a, tâm tình tốt lên, đầu óc cũng nhanh nhạy một ít”. Tần Thiên cười giữ chặt tay nàng “Chúng ta trước tiên không nên nói này nói nọ, cố gắng làm xong việc, ăn điểm tâm mới có khí lực để nghĩ cách”.
Có lẽ lời Tần Thiên nói có tác dụng, Tiểu Mai cũng không oán trời trách đất. Nàng cùng Tần Thiên liền cố gắng đem công việc buổi sáng hoàn thành.
Tần Thiên trước tiên thu hồi kiện quần áo kia, không để người khác nhìn đến. Hai người vừa cùng nhau ăn điểm tâm xong, liền trốn ở trong phòng vụиɠ ŧяộʍ thương lượng tìm cách thoát khỏi chuyện này.
Hai người ngồi ở tấm ván gỗ trên giường, vai kề vai, đầu dựa đầu, nhẹ giọng nói thì thầm.
“Nếu không, đem lỗ nhỏ này vá lại”. Tiểu Mai xem kỹ lỗ thủng trên trường bào, vừa đúng chỗ thêu một đóa hoa phù dung. Các sợ tơ màu giống như cẩm thêu ra nhiều loại hoa, đường may tinh tế nghiêm mật, trình tự rõ ràng, cho dù không hiểu về thêu thùa, chỉ nhìn thôi, Tần Thiên không thể không thừa nhận thủ pháp thêu quả thực rất xuất sắc. Cũng có thể tưởng tượng quần áo sang quý này muốn mua cũng không dễ.
Nhất định Lý di nương cực kỳ yêu thích, nếu không Linh Nhi cô nương cũng không phải tìm đến kế dùng kẻ khác chết thay.
“Ngươi có quen người bên phòng thêu?” Tần Thiên một lời chỉ ra điểm mấu chốt
Tiểu Mai lập tức nhụt chí, cơ hồ hổn hển nói: “Ta chỉ muốn tìm cách được ở lại đây giặt quần áo”.
Tần Thiên hé miệng cười.
Tiểu Mai nhìn khuôn mặt nàng tươi cười, không thể tức giận nổi, gục đầu xuống, nặng nề mà thở dài: “Thật là như vậy? Chúng ta mới đến trang phủ một tháng, không có người nào ở phòng thêu có thể đáng tin tưởng”.
Tần Thiên ý bảo nàng xem công thêu: “Thêu tinh mỹ như vậy, chỉ sợ là phòng thêu cũng không vá lại được. Vạn nhất làm không tốt, chỉ sợ càng chọc giận di nương, hơn nữa càng chứng thực tội danh của chúng ta”.
Khi nói chuyên, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng chim Hỉ Thước kêu, Tần Thiên trong lòng khẽ động, nàng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, thấy trên gạch ngói phòng đối diện có mấy chú Hỉ Thước ở nơi nào gọi tới gọi lui.
Tiếng kêu phá lệ vang vang làm tâm người ta vui sướиɠ.
Tần Thiên hai mắt sáng ngời, quay đầu lại nhìn Tiểu Mai đang sầu mi khổ kiểm, vui vẻ cười nói: “Ta nghĩ ra một biện pháp, có lẽ dùng được”.