Chương 45: Đánh Cược, Ta Là Người Chuyên Nghiệp

Edit: Samie

“Ta có thể giúp hắn cầm máu.” Sở Cửu Ca đi lên phía trước, chủ động nói.

Bất kể như thế nào, nam nhân này cũng là vì cứu nàng nên mới bị thương, chuyện nàng có thể giúp đỡ đương nhiên là muốn giúp, hơn nữa, làm một đại phu, nàng cũng không thể nào thờ ơ nhìn bệnh nhân ở trước mặt nàng đổ máu mà chết.

Tô Mộ Bạch đang phiền lòng, nghe được lời nói của Sở Cửu Ca, tức giận: “Sở đại cô nương, ngươi cũng đừng làm loạn thêm, tránh qua một bên đi có được hay không?”

“Ta thật sự có thể giúp hắn cầm máu.” Sở Cửu Ca cũng không tức giận, để chứng minh, lập tức lấy chuyện của Ám Kiêu vừa rồi làm ví dụ, “Các ngươi cũng nhìn thấy, Ám Kiêu hắn mắc lừa.”

Điểm này, Tô Mộ Bạch không cách nào phủ nhận, nhưng hắn vẫn như cũ không tin Sở Cửu Ca: “Không có đan y nào là nữ, nữ nhân không thể làm đan y.”

“Ta không phải là đan y, ta có thể dùng những phương pháp khác giúp hắn cầm máu. Các ngươi hẳn phải biết trên người ta có vết thương, những ngày này, ngươi có thấy ta sử dụng đan dược không?” Sở Cửu Ca nhẫn nại giải thích, muốn chứng minh năng lực của mình.

“Chuyện này...” Tô Mộ Bạch nảy sinh chần chờ, nhìn về phía Bắc Vương, “Gia, nếu không thì chúng ta thử một lần?” Liên tục ăn hai viên cầm máu đan, cũng không thể khiến cho máu ngừng chảy, nếu tiếp tục ăn viên thứ ba, đoán chừng cũng vô dụng.

Đan dược là để chữa trị các triệu chứng, không phải ăn nhiều sẽ tốt.

“Lời nói của một nữ nhân ngu xuẩn mà ngươi cũng tin?” Khuôn mặt râu ria che đi biểu cảm của Bắc Vương, nhưng từ ngữ khí khinh thường của hắn có thể nhìn ra, hắn nửa điểm cũng không tin Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca tức muốn nổ tung: “Ta ngu ngốc chỗ nào? Sát Thần Thiên Lang đúng không? Dưới tình huống còn chưa điều tra qua, ngươi dựa vào cái gì mà dám chủ quan cho rằng ta là đứa đần chứ?”

Lúc trước nói nàng ngu xuẩn còn chưa tính, nhưng xét đến thế mạnh nghề nghiệp và sở trường của nàng, lại dám nói nàng là đứa đần, thật sự không thể nhịn nổi.

“Gia không cùng nữ nhân ngu xuẩn, thích tự tìm đường chết nói chuyện.” Bắc Vương lạnh lùng liếc nhìn Sở Cửu Ca một cái, lập tức chuyển dời ánh mắt, tựa như nếu nhìn nhiều thêm một khắc sẽ làm dơ bẩn ánh mắt của mình.

“Ta tự tìm đường chết lúc nào?” Sở Cửu Ca cắn răng nghiến lợi nhìn nam nhân trước mặt, dáng vẻ nếu như ngươi không nói cho ta biết nguyên nhân, ta cùng ngươi không xong.

Bắc Vương căn bản không định nói nhảm cùng Sở Cửu Ca, chỉ vào kiệu hoa cách đó không xa nói: “Lăn lên, không có mệnh lệnh của ta, không được tới đây.”

“Nếu không xuống ta nhất định phải chết, còn có, làm sao ta biết, thời khắc mấu chốt ngươi sẽ bảo hộ ta?” Nếu không phải biết được những người này của Bắc Vương Phủ căn bản vốn không để ý đến sinh tử của nàng, sao nàng có thể nguyện ý đi xuống, chủ động khıêυ khí©h Ám Kiêu.

Nếu như có thể, ai không nguyện ý làm một tiểu công chúa được người ta bảo vệ.

“Trước đêm nay, gia, bảo đảm ngươi không chết, lăn lên kiệu hoa.” Bốn chữ sau cùng, Bắc Vương cắn răng mà nói, có thể thấy được hắn đang cực kỳ bất mãn.

“Trước đêm nay? Ngươi thử nhìn dáng vẻ bây giờ của mình xem, ngươi bảo vệ được ta sao? Mới vừa rồi, nếu không phải là ta hạ độc cho Ám Kiêu gì đó trước, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi, có thể bảo hộ được ta sao?” Sở Cửu Ca chỉ vào vết máu trên mặt đất, cười lạnh, “Theo tốc độ chảy máu của ngươi bây giờ, không đến nửa canh giờ, ngươi sẽ mất máu mà chết. Cầm máu đan cũng vô dụng với vết thương của ngươi thôi, bên trên nan dù của Ám Kiêu có bôi thuốc, đan dược tốt hơn nữa cũng không thể cầm máu. Bây giờ ngươi cầu xin ta thì còn có một tia hy vọng, sau nửa canh giờ nữa, cho dù là đại la thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Bắc Vương không nói gì, lạnh lùng nhìn Sở Cửu Ca...

Sở Cửu Ca cũng không nói tiếp, kiêu căng đối diện với ánh mắt của nam nhân trước mặt, nửa điểm không nhượng bộ.

Hai người cứ giằng co như vậy, trong lúc nhất thời, bầu không khí trong rừng trở nên ngưng trọng khẩn trương, Tô Mộ Bạch đứng ở một bên, thấy hai người này cũng không có ý định nhượng bộ, không thể không mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Sở cô nương, ngươi thật sự có biện pháp cầm máu?”

“Không phải ngươi không tin sao?” Sở Cửu Ca âm thầm thả lỏng khẩu khí, bình tĩnh dời ánh mắt, nhìn về phía Tô Mộ Bạch.

Nam nhân này không hổ danh là sát thần, khí thế này thật quá đáng sợ, nàng suýt chút nữa cho là mình sẽ chết.

“Ngươi là đan y?” Tô Mộ Bạch thực sự không tin, ngay cả bây giờ cũng không tin, nhưng vết thương của Bắc Vương một mực chảy máu, tốc độ cũng không chậm, nếu không thể cầm máu, coi như sống được cũng sẽ tổn thương nguyên khí.

“Ta là trung y.” Nàng kỳ thực đến bây giờ vẫn không hiểu rõ cái gì gọi là đan y. Bất quá, nàng biết chút đan dược, hiệu quả thật sự không tệ, tỉ như cầm máu đan mà lúc trước nàng ăn kia.

“Trung y là cái gì?” Tô Mộ Bạch một mặt u mê nhìn Sở Cửu Ca, lại nhìn Bắc Vương.

“Chính là dùng thảo dược để chữa bệnh.” Đông Lâm căn bản không có khái niệm trung y, Sở Cửu Ca cũng không biết phải giải thích như thế nào.

“Chính là hoa hoa thảo thảo mà mấy ngày nay ngươi hái được? Hoa cỏ cũng có thể trị bệnh?” Tô Mộ Bạch giật mình nhìn Sở Cửu Ca, còn kém ở trên mặt viết bốn chữ “ngươi đừng gạt ta”.

Sở Cửu Ca biết Tô Mộ Bạch sẽ không tin, đừng nói ở nơi này hoàn toàn không có thế giới trung y, ngay cả trong thế giới mà nàng quen thuộc, phần lớn mọi người cũng không tin tưởng hoa hoa thảo thảo có thể chữa bệnh, so sánh với trung y, bọn họ càng tin tưởng Tây y hơn, cho rằng Tây y mới là khoa học.

“Ta biết các ngươi không tin, chúng ta đánh cược không?” Đối với y thuật của chính mình, Sở Cửu Ca rất có tự tin.

“Đánh cược gì?” Tô Mộ Bạch dựa theo nguyên tắc muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, hỏi.

“Ta giúp hắn cầm máu, các ngươi giúp ta đưa đồ đến kinh thành, giao cho Tạ Tam Công Tử. Nếu không, ta tùy ý các ngươi xử trí.” Sở Cửu Ca lợi dụng năm ngày này, đã phối chế được dược liệu cần thiết cho Tạ Huyền, hơn nữa bào chế rất tốt, chỉ là nàng vẫn không có biện pháp đưa dược liệu ra ngoài, bây giờ cơ hội bày ra ngay trước mắt, nàng tự nhiên phải dùng tới.

“Ngươi chắc chắn như vậy, ngươi có thể làm được không?” Không cần Sở Cửu Ca nói, Tô Mộ Bạch cũng biết Sở Cửu Ca muốn gửi cái gì.

Chẳng lẽ, phương thuốc mà Sở Cửu Ca viết cho Tạ Tam thật sự hữu dụng?

Sở Cửu Ca không trả lời câu hỏi của Tô Mộ Bạch, mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt mãnh liệt của Bắc Vương, thẳng cho đến khi cảm nhận được hàn khí toát ra từ trên người Bắc Vương, Sở Cửu Ca mới thu hồi ánh mắt: “Gần đây, có phải ngươi thường cảm thấy toàn thân vô lực, l*иg ngực thỉnh thoảng co rút đau đớn, giống như có thủy tràn vào? Mặt khác, con mắt của ngươi...Có phải thường xuyên thấy không rõ, hoặc xuất hiện bóng chồng hay không?”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Bắc Vương tiến lên, bóp cổ Sở Cửu Ca, một tay xách người lên.

“A...” Sở Cửu Ca hét lên một tiếng, khuôn mặt chợt đỏ bừng, thống khổ hô to: “Thả, thả... Ta xuống!”

“Gia, tỉnh táo! Tỉnh táo!” Tô Mộ Bạch cũng sợ hết hồn, bước lên phía trước muốn giải cứu Sở Cửu Ca, lại không nghĩ tới cánh tay của Bắc Vương giống như kìm sắt, mặc cho Tô Mộ Bạch dùng sức như thế nào cũng không thể dao động nửa phần.

“Nói, ngươi là ai?” Bắc Vương thần sắc lạnh lùng, âm thanh mang theo sát khí, Sở Cửu Ca chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, đại não hoàn toàn mất khống chế, chỉ có thể dựa vào bản năng nói: “Sở, Sở, Cửu, Ca. Đại, đại phu... Ta có thể trị...”

Sở Cửu Ca vô cùng may mắn, tên của nàng và nguyên chủ giống nhau như đúc, nếu không hôm nay, nàng nhất định sẽ lộ tẩy.

Nàng không dám tưởng tượng, nếu để cho tên sát thần trước mặt nàng biết, nàng không phải là Sở gia đại cô nương, mà chỉ là một du hồn đến từ dị thế, không biết kết cục sẽ thảm cỡ nào…