Chương 43: Ám Sát, Kết Quả Của Việc Xem Thường Nữ Nhân

Edit: Samie

Sát Thần Thiên Lang, không ai biết lai lịch của hắn, cũng không ai từng gặp qua tướng mạo chân thật của hắn. Thế nhân chỉ biết là, hắn là người mà Bắc Vương tín nhiệm nhất, là sát thủ đệ nhất Bắc Vương Phủ, gϊếŧ người vô số, gϊếŧ người như ngóe, gϊếŧ người không chớp mắt, là chân chân chính chính đại sát thần.

Hắn trung thành tuyệt đối với Bắc Vương, vô số người tính toán muốn mua chuộc hắn, tất cả đều vô dụng.

Có người nói, Sát Thần Thiên Lang chính là Bắc Vương. Bởi vì nơi nào hắn xuất hiện, Bắc Vương nhất định sẽ không xuất hiện, giọng nói của hắn và Bắc Vương có bảy phần giống, nhưng loại giả thuyết này vừa được thành lập, lập tức bị người ta phủ định.

Chuyện mà Sát Thần Thiên Lang làm là những chuyện bẩn nhất, máu tanh nhất trên đời này, đường đường là Bắc Vương, trên tay có vô số kỳ nhân dị sĩ, làm sao lại phải tự mình ra tay gϊếŧ người.

Quan trọng nhất, Sát Thần Thiên Lang am hiểu sử dụng ngân đao, dùng đến xuất thần nhập hóa, nếu như Sát Thần Thiên Lang thực sự là Bắc Vương Bắc Thiên Kiêu, vì sao từ trước tới giờ không thấy Bắc Vương sử dụng ngân đao?

Thân phận của Sát Thần Thiên Lang rất bí ẩn, đám người chỉ coi hắn là vũ khí bí mật mà Bắc Vương Phủ bồi dưỡng, mặc dù chú ý, nhưng cũng không có ai liên hệ hắn với Bắc Vương.

Sát Thần Thiên Lang tiếng tăm lừng lẫy, ở trong mắt rất nhiều người, Sát Thần Thiên Lang là một gia hỏa còn khó chơi hơn so với Bắc Vương.

Bắc Vương là chủ tử, gặp hắn còn có thể thương lượng, nhưng Sát Thần Thiên Lang chỉ nghe theo mệnh lệnh của Bắc Vương, mặc kệ gặp phải chuyện gì, hắn cũng sẽ thi hành mệnh lệnh của Bắc Vương tới cùng, hoàn toàn không để người khác có cơ hội đàm phán.

Ám Kiêu là thiếu chủ của Ảnh Phong Lâu, nhưng đối đầu với Sát Thần Thiên Lang, hắn vẫn cảm thấy hết sức đau đầu. Ám Kiêu không vội ra tay, mà lại hỏi: “Có thể thương lượng không?”

Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn động thủ với Sát Thần Thiên Lang, hắn đánh không lại!

Bắc Vương giả trang thành Sát Thần Thiên Lang râu ria xồm xoàm, không lên tiếng, dùng trầm mặc bày tỏ lập trường của mình.

Tạ Tam bỏ ra cái giá cực kỳ lớn, thỉnh Sát Thần Thiên Lang ra tay, bảo vệ tính mạng của Sở Cửu Ca trong vòng 5 ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, nhưng hắn sẽ nói cho Ám Kiêu sao?

“Xem ra là không thể.” Ám Kiêu tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn, “Thiên Lang, Ảnh Phong Lâu ta chắc chắn phải có được mạng của Sở Cửu Ca. Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng không thể ngăn nổi...”

“Sưu......” Một cục đá bay xẹt qua gò má của Ám Kiêu, cắt ngang lời nói của hắn.

Ám Kiêu nghiêng người tránh đi, ánh mắt rơi vào trên thân Sở Cửu Ca đang đi về phía bọn họ: “Vị hôn thê của Bắc Vương?”

“Sở Cửu Ca! Tên của ta.” Không thể nghi ngờ, Sở Cửu Ca là một người kiêu ngạo, nàng không thích mang lên mình danh hào là thê tử hay vị hôn thê của ai đó.

Sở Cửu Ca nàng là một cá thể độc lập.

“Sở Cửu Ca, lá gan ngươi rất lớn. Ngươi không biết rằng, ta là tới gϊếŧ ngươi sao?” Ám Kiêu quả thực bất ngờ, thế mà Sở Cửu Ca lại dám xuất hiện.

Nữ nhân gặp phải loại sự tình này, không phải đều trốn ở phía sau lưng nam nhân sao?

“Ta biết, nhưng ta càng muốn biết, là ai muốn gϊếŧ ta?” Sở Cửu Ca đứng bên cạnh Sát Thần Thiên Lang, nhưng không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.

Có trời mới biết, nàng ghét tên nam nhân này đến mức nào.

Nàng thừa nhận, hắn đã bảo vệ nàng suốt đường đi, nhưng mà...

Chuyện hắn ngược đãi nàng như thế nào, cả một đời này nàng sẽ không quên.

Sở Cửu Ca nàng lớn như vậy, vẫn chưa từng có một ngày nào mà nàng lại thèm thịt giống bây giờ.

“Ngươi cho rằng, ta sẽ nói sao?” Ám Kiêu một mặt trào phúng, “Thiên Lang, đây chính là nữ nhân mà ngươi muốn bảo vệ, ngu xuẩn như vậy? Ngươi xác định Vương gia nhà các ngươi để ý nàng ta?”

Sở Cửu Ca không hề tức giận, ngược lại cười khanh khách nói: “Vị thiếu chủ này, ngươi có phát hiện khí huyết trong người đang dâng trào, hai chân như nhũn ra không?”

“Cái gì? Độc đan?” Ám Kiêu âm thầm vận dụng nội công, sắc mặt lập tức đại biến, khuôn mặt tinh xảo càng thêm nổi bật trên nền hồng y, trong nháy mắt tái nhợt không có huyết sắc.

Ám Kiêu quay đầu nhìn ra phía sau, lại không thấy có đan dược gì...

“Không cần tìm, không phải độc đan gì cả, chỉ là một khối đá vụn mà thôi.” Bất quá, nàng có bôi một ít thuốc bột lên trên viên đá đó mà thôi.

Đối với nàng mà nói, thế giới này thật sự là một bảo khố. Có lẽ là vì không có dược liệu, dược thảo ở khắp Đông Lâm, căn bản không có ai hái.

Trong 5 ngày này, nàng lợi dụng thời gian nghỉ ngơi buổi tối, không chỉ tìm được toàn bộ dược liệu mà mình cần, còn tìm được dược liệu phối thuốc cho Tạ Huyền.

“Ngươi chừng nào thì hạ thủ?” Biết được chính mình mắc lừa, Ám Kiêu rất nhanh bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Sở Cửu Ca lộ ra nghiền ngẫm, “Khó trách Bắc Vương phải phái Sát Thần Thiên Lang bảo hộ ngươi, ngươi chính xác không giống với những nữ nhân bình thường khác.”

Nhìn thấy hắn, không lập tức bị tướng mạo của hắn mê hoặc, cũng không bị thân phận của hắn hù dọa, lá gan của nữ nhân này thực sự rất lớn.

“Ta đếm ba tiếng, ngươi không nói ai muốn gϊếŧ ta, cũng đừng trách ta không khách khí.” Sở Cửu Ca không có tâm tình nói nhảm với Ám Kiêu, càng không có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của hắn.

Hiện tại nàng chỉ muốn biết, đến cùng là ai cmn không buông tha nàng, nhất định phải gϊếŧ chết nàng, thậm chí còn điều động cả sát thủ chuyên nghiệp.

Rốt cuộc nàng đã đắc tội kẻ nào?

“Nguyên tắc thứ nhất của Ảnh Phong Lâu, chính là không tiết lộ danh tự của cố chủ.” Ám Kiêu xòe hai tay, dáng vẻ bất đắc dĩ, nhìn hắn giống như một vị công tử được thế gia bồi dưỡng, mà không phải là sát thủ.

“Vậy thì không còn gì để nói.” Sở Cửu Ca lui về sau một bước, nói với nam nhân bên cạnh: “Ngươi có thể động thủ, hắn đã trúng thuốc, hai chân mềm yếu vô lực, càng cố gắng vận công, dược tính sẽ càng phát tác.”

“Nữ nhân, ngươi ra lệnh cho ta?” Sát Thần Thiên Lang nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, ánh mắt vô cảm không chút thay đổi thoáng qua một tia trào phúng.

Nữ nhân ngu xuẩn ngây thơ dốt nát, lâu thiếu chủ của tổ chức sát thủ là người dễ đối phó như vậy sao?

“Sở Cửu Ca, quả nhiên không đơn giản!” Ám Kiêu nhếch môi, ánh mắt khẽ biến đổi, khí chất thanh quý ưu nhã trong nháy mắt biến mất, cả người giống như một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, sắc bén, phong mang...

“Sưu...” Một tiểu đoản tiễn được bắn ra từ ống tay áo của Ám Kiêu, trực tiếp tấn công Sở Cửu Ca.

“Làm...” Ngân quang lần nữa thoáng hiện, chặn lấy công kích của Ám Kiêu, “Nữ nhân ngu xuẩn, chạy trở về kiệu hoa của ngươi.”

Mặc dù Bắc Vương không tình nguyện, nhưng vẫn phải ra tay ngăn một kích này giúp Sở Cửu Ca.

Hắn đáp ứng Tạ Tam, trong 5 ngày này, ai cũng đừng mong có thể gϊếŧ chết Sở Cửu Ca.

“Thiên Lang, người ở phe nào cũng không quan trọng, người mà Ám Kiêu ta muốn gϊếŧ, chưa bao giờ gϊếŧ không được.” Ám Kiêu trúng chiêu của Sở Cửu Ca, hai chân mềm nhũn vô lực, nhưng trên mặt không có một tia sợ hãi, càng không có một tia nản chí, ngược lại càng hưng phấn hơn.

“Sưu sưu...” Ngoại trừ từng đoản tiễn bắn ra từ trong tay áo của Ám Kiêu, bên trong còn xen lẫn mấy mai châm nhỏ, ép Bắc Vương không thể tới gần.

Thân là sát thủ, bản lĩnh lớn nhất của hắn không phải là võ công, mà là chiêu thức gϊếŧ người, Sở Cửu Ca cho là hắn bị mắc lừa thì hắn sẽ không thể làm gì Sở Cửu Ca sao?

Ngây thơ!

“Người mà Bắc Vương Phủ ta muốn bảo vệ, chưa bao giờ không giữ được. Ám Kiêu, nữ nhân này, Thiên Lang ta hôm nay chắc chắn phải bảo vệ.” Đối mặt với Ám Kiêu không ngừng phóng xuất ám khí, Bắc Vương ứng đối tự nhiên, không thấy nửa điểm hỗn loạn, dù có sự tương trợ của vô số ám khí, Ám Kiêu cũng không thể chiếm được bất kỳ lợi ích gì ở trước mặt Bắc Vương.

Tuy nhiên, có những ám khí này phòng thân, trong thời gian ngắn Bắc Vương cũng không có cách nào hạ được Ám Kiêu.

Hai người giằng co mãi không xong, rất nhanh lộ ra nộ khí, sau khi bắn ra một đoản tiễn, Ám Kiêu cầm chủy thủ trong tay, lấn người tiến lên, lướt qua bả vai của Bắc Vương.

Bắc Vương vừa nghiêng người tránh đi, đã thấy dao găm trong tay Ám Kiêu giống như có mắt, vừa lướt qua lập tức vòng lại, lưu lại một vệt máu ngay trên bờ vai của Bắc Vương.

Đổ máu, toàn thân Ám Kiêu trong nháy mắt trở nên hưng phấn, hắn lui về sau một bước, liếʍ vết máu trên chủy thủ: “Đệ nhất sát thủ của Bắc Vương Phủ, Sát Thần Thiên Lang bất quá cũng chỉ như thế.”

Bắc Vương không nói gì, chỉ im lặng rút ngân đao bên hông ra...