Chương 40: Thần Côn, Có Họa Sát Thân

Edit: Samie

Viên Vân Hoa dùng phép khích tướng, thực sự không thể gọi là cao tay, mỗi một người ở đây cũng có thể nhìn ra, đám người cho là Sở Cửu Ca sẽ không trả lời, cuối cùng Sở Cửu Ca lại nói: “ta dám nói, ngươi dám nghe sao?”

Viên Vân Hoa sửng sốt một chút, mới phản ứng được, cười to một tiếng: “Ta có gì mà không dám nghe, ngươi đã có mặt mũi để nói, ta còn không có mặt mũi nghe sao?”

“Vậy ngươi nghe cho kỹ.” Ánh mắt của Sở Cửu Ca quét khắp người Viên Vân Hoa một vòng, cuối cùng nhìn về phía Bắc Vương phủ, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy gì...

Sở Cửu Ca bất giác nhíu mày, nàng luôn cảm thấy có người đang nhìn trộm nàng, nhưng quan sát hồi lâu, cái gì cũng không có thấy.

“Ta nghe đây, ngươi mau nói đi.” Viên Vân Hoa nghiêm túc chờ đợi, nhưng chờ nửa ngày, cũng không thấy Sở Cửu Ca mở miệng, không khỏi thúc giục một câu.

Sở Cửu Ca lại tìm một vòng, vẫn không tìm được ánh mắt dòm ngó, đành phải thu hồi lực chú ý, lần nữa nhìn về phía Viên Vân Hoa, cười một tiếng, nói: “Viên cô nương, cho tới bây giờ Sở Cửu Ca ta cũng không phải là nữ tử hèn nhát, tuyệt đối sẽ không giao vận mệnh của mình cho người khác tới phán quyết. Nếu Sở Cửu Ca ta thích một người, tuyệt đối sẽ không nói cái gì mà giao trọn thể xác và tinh thần, hay là cầu không cô phụ. Nếu Sở Cửu Ca ta thích một người, sẽ tận lực theo đuổi, tuyệt đối sẽ không nhường hắn cho người khác, càng không có khả năng để cho hắn quyết định có thích ta hay không. Nam nhân mà Sở Cửu Ca ta thích, chỉ có thể thích một mình Sở Cửu Ca ta. Nếu không, ta nhất định sẽ không hối hận mà diệt trừ hắn!”

Giọng nói của Sở Cửu Ca không lớn, ngữ khí cũng không nhấn mạnh, giống như là đang nói một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lời nói của nàng lại khiến người xung quanh chấn động không nhẹ...

Cái này, thực sự là nữ nhân?

Chảnh như vậy?

Cuồng như vậy?

“Vương gia, ngươi xác định... Lúc trước ngươi chưa từng tiếp xúc với Sở Cửu Ca? Sao ta có cảm giác lời này của nàng giống như là đang nói ngươi vậy?” Bên trong Bắc Vương Phủ, thông qua khẩu ngữ, Tô Mộ Bạch hiểu được Sở Cửu Ca đang nói gì, khuôn mặt tuấn tú không khỏi vặn vẹo, kỳ lạ nhìn Bắc Vương.

Hắn giống như thấy được một Bắc Vương khác ở trên người Sở Cửu Ca, nhưng lại không giống. Mặc dù Vương gia nhà bọn hắn điên cuồng kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối sẽ không liều lĩnh nói ra giống như Sở Cửu Ca.

So với nói chuyện, Vương gia nhà bọn hắn càng có khuynh hướng dùng hành động để chứng minh, cũng chính là câu ca dao -- muộn tao.

“Ngu xuẩn!” Bắc Vương lãnh đạm quay đầu, dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn Tô Mộ Bạch.

Tô Mộ Bạch tán đồng, gật đầu một cái: “Sở Cửu Ca chính xác rất ngu ngốc, lúc này so tài với Viên Vân Hoa làm gì. Chỉ cần vương gia ngươi không đứng ra nói là không cưới Sở Cửu Ca, ai cũng không thể ngăn cản hôn lễ ngày hôm nay.”

“Bản vương nói ngươi ngu xuẩn!” Bắc Vương nói một cách vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Tô Mộ Bạch lại càng thêm khinh thường.

Ngu xuẩn đến nỗi ngay cả lời nói của hắn cũng nghe không hiểu, thật không hiểu nổi làm thế nào mà Tô Mộ Bạch có thể đứng bên cạnh hắn?

“Ta ngu xuẩn? Ta ngu xuẩn chỗ nào chứ? Vương gia, lời này ngươi phải nói rõ ràng, nếu không ta với ngươi không xong đâu.” Tô Mộ Bạch lập tức xù lông, giống như là con mèo bị người ta đạp phải đuôi, chỉ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Lời nói của nữ nhân mà ngươi cũng tin, ngươi không ngu xuẩn thì ai ngu xuẩn?” Bắc Vương liếc mắt nhìn Tô Mộ Bạch, quay người, lập tức bước xuống bậc thang...

Lúc này, Bắc Vương nghĩa chính ngôn từ giáo huấn Tô Mộ Bạch không nên tin nữ nhân, không nghĩ rằng, sau này, chính mình lại tin.

“Vương gia, ngươi có ý gì? Ngươi nói Sở Cửu Ca là tùy tiện nói chơi sao?” Tô Mộ Bạch phản ứng lại, vội vàng đuổi theo hỏi.

Bắc Vương và Tô Mộ Bạch vừa rời đi, Sở Cửu Ca đang đứng trước đại môn Bắc Vương phủ giằng co cùng Viên Vân Hoa, bỗng nhiên phát hiện loại cảm giác âm thầm bị người ta dòm ngó kia chợt biến mất.

Sở Cửu Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Viên Vân Hoa đang há to miệng, nửa ngày không khép lại được, ý vị thâm trường nói: “Viên cô nương, chuyện nên nói ta cũng đã nói xong, những chuyện khác, ngươi không có tư cách hỏi, ta cũng không cần phải nói. Trước khi lên kiệu hoa, ta muốn cho Viên cô nương ngươi một lời khuyên...”

“Sở...” Viên Vân Hoa muốn đánh gãy lời nói của Sở Cửu Ca, lại nghe được Sở Cửu Ca nói: “Viên cô nương, gần đây ngươi có họa sát thân, nếu như có thể, vẫn nên ít đi ra ngoài mới tốt.”

Nói xong, Sở Cửu Ca không để ý tới Viên Vân Hoa nữa, tiến vào trong kiệu hoa.

“Sở Cửu Ca, ngươi có ý tứ gì?” Viên Vân Hoa phản ứng lại, giục ngựa tiến lên muốn hỏi rõ, lại bị người của Bắc Vương Phủ ngăn cản: “Viên cô nương, xin dừng bước, Bắc Vương Phủ ta đón dâu, người không có việc gì chớ quấy rầy.”

Cho dù Sở Cửu Ca có như thế nào đi chăng nữa, cũng là vị hôn thê của Vương gia nhà bọn hắn, xem như chỉ là trên danh nghĩa, cũng không cho phép người bên ngoài khinh thị, lại càng không cho phép người bên ngoài khi dễ.

Lúc trước bọn hắn không ra mặt, đó là vì Sở Cửu Ca đang chiếm thế thượng phong, bọn hắn không cần thiết phải mở miệng.

“Các ngươi...” Viên Vân Hoa vô cùng tức giận, giơ tay muốn vung roi, dâng lên được một nửa, lại không làm được gì.

Người của Bắc Vương Phủ không đặt Viên Vân Hoa vào mắt, giống như cảnh cáo nói: “Khoa chân múa tay lấn lướt người bên ngoài tùy ngươi, tại địa bàn của Bắc Vương Phủ chúng ta, Viên cô nương vẫn nên thu liễm một chút mới tốt.”

“Các ngươi...” Gương mặt xinh đẹp của Viên Vân Hoa tức giận đến đỏ bừng.

Người của Bắc Vương Phủ nhìn cũng không nhìn, cao giọng nói: “Nâng kiệu!”

Sở Cửu Ca ở bên trong kiệu hoa, chỉ cảm thấy cỗ kiệu rung nhẹ, lập tức tiến về phía trước...

Đồng thời, tiếng kèn, tiếng chuông vang lên bên tai, là hỉ nhạc mà nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Cuối cùng, ta đã thành công bước đầu tiên.” Người của Bắc Vương Phủ nhận người, tán thành thân phận Bắc Vương Phi của nàng, con đường sau đó, chính là làm như thế nào sống sót đi đến Bắc Vực...

Kiệu hoa được nâng lên cũng không tiến vào Bắc Vương Phủ, mà là lượn quanh một vòng bên ngoài Bắc Vương phủ, sau đó đi về phía cửa thành.

Người mà Sở Cửu Ca phải bái đường cùng đang ở Bắc vực, nơi nàng phải tiến vào chính là Bắc Vực Bắc Vương Phủ. Chỉ có tiến vào Bắc Vực Bắc Vương Phủ, nàng mới thật sự là Bắc Vương Phi, điểm này Sở Cửu Ca rất rõ ràng...

Chuyện rước dâu lớn như vậy, Bắc Vương Phủ không có khả năng giấu diếm, kiệu hoa vừa chuyển động, người ngựa các bên đã nhận được tin tức.

“Công tử, người của Bắc Vương Phủ đã nghênh thân, kiệu hoa đang đi về phía ngoại thành.” Người đầu tiên nhận được tin tức, là Tạ Huyền.

Điều này cũng bình thường, người Tạ Huyền quan tâm là Sở Cửu Ca, không phải Bắc Vương, chuyện có liên quan đến Sở Cửu Ca, trước khi phương thuốc được xác nhận, hắn đều sẽ không bỏ qua.

“Quả nhiên là một nữ nhân thông minh, có vẻ phương thuốc kia là thật, ta chỉ là không biết, chừng nào thì nàng sẽ đưa phương thuốc đó cho ta? Lại có điều kiện gì?” Tạ Huyền mỉm cười, nụ cười thanh đạm mà ấm áp...

Sau đó không lâu, người trong cung cũng nhận được tin tức. So với sự bình tĩnh của Tạ Huyền, mấy vị đại lão trong cung đều hoang mang không hiểu rõ.

“Bắc Vương thế mà lại thỏa hiệp? Chuyện này ngay cả trẫm cũng không ngờ tới.” Hoàng thượng biết rõ Bắc Vương đang ở trong Kinh thành, thậm chí những người khác cũng đang ở ngay trong Bắc Vương phủ.

Không có Bắc Vương ngầm đồng ý, cho dù Sở Cửu Ca nói toạc ra, theo tính tình thối của những hạ nhân trong Bắc Vương Phủ kia, cũng sẽ không rước dâu, tiễn đưa Sở Cửu Ca đến Bắc Vực, “Đi, tra xem rốt cuộc Sở Cửu Ca cùng Bắc Vương có liên hệ gì? Tra một chút, gần đây Bắc Vương liên hệ với người nào?”

Bắc Vương người này chưa bao giờ là người lương thiện, càng sẽ không cố kỵ mặt mũi của bất kỳ người nào, nếu không có chuyện gì xảy ra phía sau, Bắc Vương chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý rước Sở Cửu Ca vào cửa.

Người không tin còn có thái tử, chỉ tiếc thế lực trong tay thái tử có hạn, hắn cũng không biết Bắc Vương đang ở trong Kinh thành, hơn nữa ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Sở Cửu Ca.

Hôn sự đã thành, Sở Cửu Ca chưa chết, thái tử càng thêm bất an...